Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 77: Gánh thì nặng mà đường thì xa



Ngoại hình của Ma chủ và Đế Nữ dù đến nơi đâu cũng là phong cảnh đẹp đẽ, chỉ đứng ở kia không bao lâu đã thu hút ánh mắt người khác dừng chân.

Lúc này ở Ma giới, khắp nơi ngoài thành trì vang lên tiếng canh cách, còn có tiếng vật nặng khuân vác rơi xuống đất. Dù cho rất nhiều Ma tu đi ra cùng lúc, nơi này cũng khá rộng lớn, mọi người ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai bóng dáng trên con đường bằng phẳng trống trải.

Mọi người hơi hoảng hốt, suýt nữa không nhận ra nam tử kia là Ma chủ của bọn họ, nếu không phải hắn vẫn mặc nguyên cây đen, thiếu chút nữa còn tưởng rằng là Ma tu trẻ nào đó ra ngoài đi dạo với người thương…

Phong Thầm hơi nâng mắt.

Mọi người đột nhiên cụp mắt, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất và trong lòng tay mình, cảm thấy ánh mắt khiến người ta khó thở quen thuộc kia đã quay lại.

Từ khi Ma chủ nhậm chức, cách thức quản lý của tất cả thành trì đều thay đổi, toàn bộ đều theo Vô Niệm Thành. Với những quy định nghiêm khắc, không thể càn rỡ giống trước kia, vừa bắt đầu thì có kẻ không quen nên phạm đại tội, chém giết với người thành khác, hai tên này bị bắt giam cùng ngày, đến nay còn chưa được thả.

Mấy ngày nay vẫn luôn siết chặt, làm hại bọn họ nhìn thấy người Vô Niệm Thành đều vô thức thẳng lưng, càng đừng nói đến việc nhìn thấy Ma chủ, trong lòng bọn họ Ma chủ đã biến thành đại diện cho sự kh ủng bố.

Mọi người thầm nghĩ: Mình điên rồi mới cảm thấy gương mặt Ma chủ lúc nãy có nét dịu dàng! Vừa ngước mắt nhìn sang, sợ tới mức ruột gan sắp nổ tung, suýt thì cho rằng bị bắt quả tang làm việc riêng và bị nghiêm phạt!

Bọn họ nghĩ như thế, các Ma Tôn nghe tin, cho rằng Ma chủ muốn tới thị sát, mau chóng chạy tới từ các nơi, đến trước mặt Phong Thầm hành lễ: “Bọn ta không biết hôm nay chủ thượng sẽ tới, mong chủ thượng thứ lỗi!”

Các Ma Tôn chờ đợi, cảm thấy sức ép của sự yên tĩnh không tiếng động trên đỉnh đầu làm lòng người ớn lạnh, không biết mình đã làm sai ở đâu.

Sau một lúc lâu.

Phong Thầm lạnh giọng mở miệng: “Đứng lên đi.”

Lúc này cách đó mấy trượng, Tạ Vi Ninh đang xem thử nền móng có vững chắc hay không. Tuy nàng không hiểu cụ thể lắm, chỉ có ý tưởng, nhưng trước khi thiết kế đã bàn với thợ thủ công, bọn họ do Kiếp Sát và Đoạt Kiêu tìm tới, nghe xong vấn đề của nàng liền vỗ ngực đảm bảo có thể yên tâm.

Dù sao xây dựng bất kể thứ gì đều cần nguyên liệu thật, không có tiền thì xây nhỏ lại một chút, tóm lại không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Nàng đứng ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn một vòng chung quanh, Ma giới mênh mông rộng lớn, trong tầm mắt của nàng có vô số con đường và nhà ở đang được xây dựng kiên cố theo đúng quy hoạch, làm người ta cảm thấy “Đây là giang sơn mà Trẫm giành được”.

Nghe thấy tiếng của Ma Tôn, lúc này Tạ Vi Ninh mới quay đầu lại đến bên cạnh Phong Thầm.

Đám Ma Tôn nhìn nàng, nhớ lại ngày xem Lưu Ảnh Thạch, họ nhìn nhau, nội tâm đầy đấu tranh, gương mặt còn mang theo sự xấu hổ, cuối cùng vẫn hành lễ: “Đế Nữ điện hạ.”

Không biết vì sao, sau khi xem xong nội dung Lưu Ảnh Thạch, ngẫm lại, thứ này cố tình đưa đến có vẻ như mang ý vị sỉ nhục, như thể đang sỉ nhục bộ não bán rẻ Hắc Thạch của bọn họ, vừa thẹn vừa tức.

Thật sự là mất hết cả mặt mũi!

Nhưng vì Ma chủ không nói gì, bọn họ mới nén cảm xúc này xuống bụng.

Luận tu vi, bọn họ mạnh hơn Đế Nữ không ít, nhưng đến khi gặp Đế Nữ lại bất giác cảm thấy thấp hơn người ta một cái đầu.

Tạ Vi Ninh không khỏi “” một tiếng.

Không nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy các đại Ma Tôn hành lễ với Đế Nữ.

Phong Thầm nhíu mày hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Ma Tôn ngó sắc mặt của hắn, đáp: “Chẳng lẽ không phải chủ thượng muốn tới kiểm tra bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ như thế nào rồi sao?”

Nói xong, bọn họ nhớ ra còn có mặt Đế Nữ, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Xem ra không phải tới kiểm tra, mà là cố ý tới xem cùng Đế Nữ, vậy cũng tốt cũng tốt…

Nghĩ như vậy, các Ma Tôn đang định biết điều mà xin chỉ thị rời đi, thì nghe thấy Tạ Vi Ninh chợt nói: “Đúng vậy, tới kiểm tra đấy. Tính thời gian thì cũng đã qua mấy ngày, ta biết tốc độ các ngươi nhanh, đúng lúc đến xem thử.”

Đám Ma Tôn: “……”

Hả?

Một Ma Tôn trong đó chần chờ hỏi: “Đế Nữ muốn xem gì thế?”

“Vừa rồi chưa nói rõ à?” Tạ Vi Ninh nói, “Là tới xem Đỉnh Vạn Ma của các ngươi đã xây dựng đến bước nào rồi.”

Đám Ma Tôn đồng thời hít sâu một hơi.

Đến điều này mà Ma chủ cũng nói với Đế Nữ?! Đây là loại tin tưởng gì vậy?!

Chúng Ma tôn lại quan sát thần sắc Ma chủ, thấy hắn không có khác thường, thế là lấy lại bình tĩnh, nhưng nỗi khiếp sợ lại quanh quẩn trong lòng thật lâu.

Đoàn người hướng về phía trước, ban đầu chúng Ma tôn còn tưởng rằng Đế Nữ nói “xem thử” chỉ là xem thử, kết quả đi theo tới nơi mới thật sự chấn động.

Bọn họ thắc mắc sao Đế Nữ lại quen thuộc nơi đây đến vậy, đi đâu cũng không cần bọn họ giới thiệu, cũng không nghe thấy Ma chủ giải thích cho nàng. Ở đây nhiều Ma tu như vậy chỉ có mỗi nàng là Tiên tu, nàng sải bước đi không hề rụt rè chút nào, còn nghe Đế Nữ thẳng thắn đưa ý kiến: “Chỗ này không ổn.”

“……” Hai chữ không ổn đối với vài Ma Tôn quả thực như khiêu khích, bọn họ thấy thần sắc Ma chủ bình tĩnh, bộ dạng như không hề dao động, như không muốn nói với cả hai bên, thế là nổi lòng can đảm, mỉm cười hỏi: “Đế Nữ điện hạ cảm thấy nơi nào không ổn?”

“Chả có nơi nào ổn cả.”

Tạ Vi Ninh dừng lại, nhìn một vòng nói: “Nếu ta nhớ không nhầm, chợ phía tây được dự tính sẽ xây một tửu lầu đặc sắc lớn nhất Ma giới, yêu cầu vào giai đoạn đầu là độ cao, chất lượng cao và có tính thẩm mỹ.”

Đám Ma Tôn cười ngoài mặt nhưng trong không cười tức khắc trở nên cứng đờ, bỗng có dự cảm không tốt, bề ngoài vẫn hỏi: “Chẳng lẽ Đế Nữ cảm thấy có chỗ nào không phù hợp sao?”

Tạ Vi Ninh tiến lên một bước ra dấu: “Lúc trước giao cho các ngươi tửu lầu này, đã từng nói muốn các ngươi khai thác ý tưởng dựa trên phong tục tập quán của Ma giới, xem thử diện mạo của tửu lầu có thể phô bày được hiệu quả tốt nhất không, cuối cùng quyết định rồi mới bắt đầu.”

Suy cho cùng, nàng có thể đưa ra kiến nghị, nhưng không phải chuyên về lĩnh vực này, cụ thể là thế nào thì giao cho các chuyên gia bên dưới theo từng cấp bậc, sau đó lại tuần tự các cấp bậc trình lên phương án.

“Hiện tại ta không thấy bản vẽ bố trí của các ngươi, chứng tỏ không hề đạt chuẩn.”

Tạ Vi Ninh tiếp tục “b ắn rap”: “Xin hỏi vì sao bậc thềm dưới chân ta lại thiết kế cao như thế? Sơ sơ cũng hai đến ba mươi bậc. Người ta đi dạo tửu lầu, tới ăn tới uống tới chơi, vì sao phải tốn sức đi một đường thang dài như vậy? Tửu lầu lớn nhất không phải là đứng bên dưới không nhìn thấy cửa ở đâu, các ngươi muốn xây một Thiên cung à?”

Sự kiêu căng của chúng Ma tôn thấp dần.

“Này ngươi…”

Tạ Vi Ninh xoay người quẹt một lớp bụi bám ở góc bậc thang bên cạnh, ghét bỏ “Eo” một tiếng: “Xem kìa, mới vừa bắt đầu, tửu lầu mới chỉ có bức tường và các bậc thang mà thôi, sao gạch lát ở đây lại có lỗ, còn có vết hàn.”

Nàng nâng đầu, tùy tiện nhìn xuống một góc, lập tức kêu lên: “Còn bị nứt!”

Chúng Ma tôn: “Đây…”

Tạ Vi Ninh lắc đầu nói: “Chất lượng không ổn. Là tửu lầu lớn nhất, lúc xây dựng phải dẫn đầu từ những nơi gốc rễ*, sao vừa bắt đầu đã tuột xích rồi.”

(*Chú thích thêm: phải bắt đầu từ những nơi có tác dụng/ánh hưởng đến các công trình sau)

Phong Thầm đúng lúc phối hợp với nàng, quay đầu lại trầm mặt quét mắt qua, cười lạnh nói: “Sợ là vẫn chưa xem.”

Chúng Ma tôn đón ánh mắt của Ma chủ, lại nhìn sang nét mặt thản nhiên của Đế Nữ, rất muốn phản bác nhưng không nói được câu nào, vậy mà đáy lòng còn cảm thấy lời của Đế Nữ cũng hơi có lý, nhất thời tối tăm mặt mày, hận không thể tìm thấy vết nứt dưới đất mà chui vào.

Bọn họ nào biết rằng nàng muốn xem kỹ đến vậy?!

Tạ Vi Ninh nhìn biểu cảm nhỏ của bọn họ, trong lòng “Ôi” một tiếng.

Đây nghĩa là không phục rồi, vẫn chưa nhận ra vấn đề của bọn họ ở đâu.

Nàng lập tức đổi giọng điệu, hòa hoãn lại, thở dài: “Haiz, ta cũng biết chư vị Ma Tôn đều rất khó khăn, mọi người trước đây đều là người có lý tưởng, làm gì nghĩ đến sẽ có một ngày phải đặc biệt theo dõi việc xây nhà chứ? Chung quy các ngươi đều là Ma Tôn, có thân phận chủ nhân của một thành, ắt hẳn mấy ngày nay cũng rất khó khăn, trong lòng không thể không bực bội.”

Đám Ma Tôn nhất thời như bị người chọc trúng tâm tư, thân mình chấn động, kinh ngạc nói: “Đế Nữ…”

“Nhưng mà các ngươi thân là Ma Tôn, nếu đến cả các ngươi cũng không thèm để ý đến thiết kế hợp lý hay không hoặc vấn đề xây dựng có nghiêm ngặt hay không, chỉ tới xem bừa một chút, cảm thấy nhìn chung khá ổn thì không thành vấn đề, người phía dưới sẽ càng tùy tiện hơn các ngươi.”

Tạ Vi Ninh nói: “Tuy rằng mọi người không hiểu cách thức bên trong, ta cũng không hiểu, nhưng chúng ta có thể xem rốt cuộc là tốt hay xấu, tóm lại có thể nhìn ra được đến độ này nhỉ? Tựa như vết nứt trên sàn này, có lẽ các ngươi cảm thấy không sao, chỉ là một vết nứt nhỏ mà thôi, nhưng nếu về sau có ngàn vạn người đi qua, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn người nhìn thoáng qua và cảm thấy: Đỉnh Vạn Ma vừa mới mở ra sao lạ cũ nát như vậy?

Đám Ma Tôn biến sắc.

“Trên người các ngươi đã có trọng trách xây dựng Ma giới mới, thì phải dồn hết tâm trí mà làm. Ai mà chẳng biết nóng vội, ai cũng mong Ma giới nhanh chóng ra mắt Đỉnh Vạn Ma đồ sộ giống người, nhưng càng sốt ruột thì càng dễ sai sót, càng dễ xem nhẹ những chi tiết nhỏ.”

Tạ Vi Ninh: “Nếu Đỉnh Vạn Ma vội vàng ra mắt như vậy, các ngươi sẽ hài lòng sao? Lẽ nào không muốn nhà cửa quê hương của mình hoàn mỹ hơn một chút sao?”

Đám Ma Tôn xúc động nói: “Đế Nữ…”

Tạ Vi Ninh thở dài: “Gánh thì nặng mà đường thì xa.”

Đám Ma Tôn kích động nói: “Mỗi chữ Đế Nữ nói đều đúng với lòng bọn ta!”

Tạ Vi Ninh nói: “Đương nhiên, dù là gạch đá, gạch lát hay thanh gỗ… theo thời gian hoặc va chạm sẽ bị mài mòn hoặc nứt vỡ, sau này xuất hiện những hiện tượng này thì sửa lại hoặc thay mới. Nhưng khi chúng ta kiểm nghiệm, phải xác nhận không có vấn đề mới được. Mọi người đều muốn tốt cho Ma giới, các ngươi để tâm một chút, người phía dưới làm việc mới càng nghiêm túc, chỉ khi hiểu rồi mới có thể đoàn kết, nếu không thì vừa buông lỏng sẽ tan rã ngay.”

Chúng Ma tôn: “Đế Nữ nói rất phải!”

Chờ đáp xong, bọn họ mới nhận ra Ma chủ vẫn còn ở đây, sợ rằng thái độ này sẽ khiến chủ thượng không vui!

Vì thế đang định sửa sai với Ma chủ thì thấy Ma chủ bọn họ và Đế Nữ nhìn nhau, Ma chủ thì hơi cong khóe miệng, trông có vẻ khích lệ và tán thành, Đế Nữ thì nở nụ cười xinh đẹp phóng khoáng.

Chúng Ma tôn:……

“Còn tửu lầu này… À không, con phố này.”

Tạ Vi Ninh vòng mấy bước, nhìn mà nói: “Lúc ta tới đã cảm thấy lạ, vì sao cổng vào phố, bậc thang, bao gồm mái hiên, mái cong lộ ra ngoài lại cứng nhắc đến vậy? Rõ ràng chợ phía tây là một nơi tổ hợp ăn chơi tụ tập, cũng là nơi gần Phùng Ma môn nhất, người ngoài bước vào sẽ đi qua nơi này đầu tiên, sao lại thiết kế không thú vị như vậy?”

Đám Ma Tôn cung kính nói: “Theo lời của Đế Nữ thì nên xây như thế nào?”

Tạ Vi Ninh nói: “Ma tu các ngươi đều thích màu đỏ đen đúng không, cũng được, có thể có, nhưng các màu khác như xanh vàng tím đỏ cũng phải có một chút. Đỏ đen làm chủ đạo, màu khác là phụ, chỉ sử dụng trên các vật nhỏ hoặc đèn đường, màu sơn tường… Không phải dùng màu nhạt, mà phải thật đậm, để phô bày sự rực rỡ của Ma giới ta!”

“Còn có về hình thức của những gian nhà kia, điểm tô thêm một chút, ai bảo các ngươi hùa theo Tiên giới thế? Phải khoa trương hơn, đập vào mắt phải thật chấn động, tác động thật mạnh vào mắt thường! Chú ý, tác động thật mạnh làm chấn động, không phải là bảo các ngươi giết chóc đẫm máu dọa người, nếu không hiểu thì hỏi thêm đề xuất của thợ, bọn họ chắc chắn biết nhiều hơn các ngươi.”

Tạ Vi Ninh cười nói: “Như thế chờ đến tối, khi chúng ta đốt đèn, vèo một cái, thoạt nhìn không biết sẽ kinh diễm đến mức nào, lạ lùng nhưng đẹp đẽ. Những người chưa từng thấy phong cách này, có lẽ sẽ lưu luyến khó quên.”

“Hay hay hay!” Ma Tôn nghe nàng nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, “Bọn ta sẽ trở về liên lạc với thợ cải tạo! Cũng may phố này chỉ vừa khởi công, vẫn chưa…”

Bọn họ nhận ra mình đã trực tiếp đồng ý với Đế Nữ, như thể chấp nhận mệnh lệnh từ nàng, đột nhiên họ an tĩnh lại, thận trọng dò xét Ma chủ: “Chủ thượng, bọn ta muốn dựa theo kiến nghị của Đế Nữ để cải tạo?”

Mọi người không ngờ, Phong Thầm chỉ khẽ cười một tiếng: “Đều nghe theo nàng ấy.”

Hắn nói tiếp: “Đỉnh Vạn Ma, vốn do Đế Nữ đề ra. Về sau các ngươi đều có thể nghe theo ý kiến của nàng ấy.”

Chúng Ma tôn cả kinh: “Cái gì?!”

Bọn họ nghe thấy, trong lòng chỉ nghĩ, Ma chủ thực sự thích Đế Nữ đến tận xương, đến cả chuyện Đỉnh Vạn Ma cũng đồng ý cho Đế Nữ tham gia. Đây… còn chưa thành hôn mà đã như vậy rồi!

Tạ Vi Ninh sửng sốt, vội vàng kéo hắn, khẽ nói: “Ai mà tin do ta đề ra chứ, nói ra chẳng lẽ không ảnh hưởng tới ngươi sao? Ngươi nói như vậy, đám Ma Tôn kia có ý kiến thì sao đây?”

Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Không đâu. Bọn họ không dám.”

Tạ Vi Ninh: “…Hình như cũng hơi có lý.”

Phong Thầm liếc xéo đám Ma Tôn một cái, nhíu mày ghét bỏ.

Trông biểu cảm kia, không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ tào lao gì nữa.

Tạ Vi Ninh tiện đà xoay người nói: “Hiện giờ hai giới Tiên Ma đã khác trước, Tiên giới cũng rất xem trọng sự thành lập Đỉnh Vạn Ma, về sau hai giới còn hợp tác không ít việc. Vì thế Tiên giới đặc biệt giảm giá 30% tất cả các vật phẩm mà Ma giới mua, nếu mua với số lượng lớn sẽ được tặng một ít linh đan miễn phí.”

“Chư vị yên tâm, Tiên giới sẽ không nhúng tay vào Đỉnh Vạn Ma, chỉ hỗ trợ cung cấp.”

Chúng Ma tôn lại trợn tròn mắt.

Bọn họ chỉ biết mấy ngày nay có hàng mới đưa vào, còn cảm thấy vật dụng nhiều hơn, không ngờ thực tế Tiên giới lại cho bọn họ nhiều lợi ích như vậy! Tiên giới trước nay có bao giờ đối tốt với Ma giới bọn họ chứ?

Nghĩ lại một chút, người trước mắt chính là Đế Nữ đấy, nếu không có bất trắc nào thì nàng chính là Tiên Đế tương lai.

Tuy nghe thấy không ít lời đồn đãi, Phong Hành Tiên Tôn trước đây thì tính là gì, đều là chuyện cũ năm xưa rồi. Ma chủ bọn họ ở đây, Đế Nữ còn nhìn trúng người khác được sao?

Nếu Ma chủ phu nhân là Đế Nữ nghĩa là Tiên Đế tương lai……

Ha ha ha ha ha ha ha!

Vậy chẳng phải bọn họ có thể tung hoành ngang dọc sao, ngay cả nhìn thấy mấy lão Tiên Tôn đáng ghét kia cũng không cần kìm nén nữa!

Chúng Ma tôn được khai sáng, nghĩ đến những điều tuyệt vời trong đó, sảng khoái vô tận, hớn hở nói ngay: “Đế Nữ yên tâm, bọn ta ủng hộ mọi điều người nói, người có ý kiến thì cứ việc đưa ra, thoải mái đề xuất, hoàn toàn không thành vấn đề! Bọn ta tuyệt đối sẽ ghi nhớ lời dặn của người, không dám xao nhãng!”

Bọn họ vội nói: “Bọn ta sẽ chuẩn bị theo lời người đã nói trước đó, xin phép lui xuống, không quấy rầy người và Ma chủ đi dạo!”

Tạ Vi Ninh nhìn nhóm người này nháy mắt đã biến mất, bối rối: “Sao bọn họ thay đổi sắc mặt nhanh thế?”

Tuy mấy lời nàng đã nói có thể sẽ có chút tác dụng, nhưng không đến mức hoàn toàn thay đổi con người ta chứ?

Phong Thầm: “……”

Hắn cũng chưa bao giờ thấy đám Ma Tôn này có dáng vẻ ngu ngốc như vừa rồi.

Phong Thầm đột nhiên dừng một chút, nhìn sang Tạ Vi Ninh, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên nói: “Chắc là đã bị ngươi thuyết phục.”

“……?”

Tạ Vi Ninh căng chặt cằm, nhăn mặt nói: “Hôm nay ngươi lạ ghê. Lạ đến rợn người.”

Lời đáp ngoài dự kiến khiến sắc mặt Phong Thầm bỗng chốc tối sầm, mím chặt môi.

Đúng lúc này đoàn người Tiên Hậu trở về, từ xa nhìn thấy hai người đang đứng, không biết nghĩ đến điều gì, bà nở một nụ cười, đáp xuống từ trên không.

“Ninh Nhi, Thầm Nhi.” Tiên Hậu ôn hòa nói, “Vừa khéo có việc muốn nói với các con.”

Tạ Vi Ninh: “……”

Phong Thầm: “…Khụ.”

Nét mặt Tạ Vi Ninh đầy quái dị: “Mẫu hậu, vừa rồi người gọi gì thế?”

Tiên Hậu nhẹ nhàng bâng quơ: “Không phải ta gọi Ninh Nhi sao, con có biểu cảm gì vậy, không quen à?”

Tạ Vi Ninh: “Không phải, ý con là cái…”

“Thầm Nhi.” Tiên Hậu cười nói, “Ta về Tây viện trước, con và Ninh Nhi đi dạo xong thì trở về tìm ta.”

Phong Thầm cứng đờ người, gương mặt lại bình tĩnh: “Vâng.”

Tạ Vi Ninh vội vàng nói: “Mẫu hậu……”

Tiên Hậu nhìn nàng một cái đầy sâu xa, không cho nàng cơ hội nói thêm đã xoay người rời đi.

Tạ Vi Ninh:!!!

Oát đờ heo! Heo đờ oát! Vụ gì vậy chèn!! 

(Raw: 怎么回事!怎么回事!怎么回事!=> Tụi mình biến tấu để hề hước hơn thôi nha!!!)

Từ khi nào Tiên Hậu đã biến thành như vậy?!

Nàng đột nhiên quay đầu trừng mắt với Phong Thầm: “Tình hình này là thế nào? Ngươi đã nói gì? Sao Tiên Hậu lại biết tên của ngươi?”

Phong Thầm không đổi sắc mặt mà nói: “Lúc trước bà ấy thuận miệng hỏi, ta chỉ đáp lại một chữ.”

Tạ Vi Ninh: “?”

Nàng hồ nghi: “Lúc trước là lúc trước nào? Sao ta không biết?”

Phong Thầm trầm mặc một lát: “…Nói ra thì rất dài.”

Tạ Vi Ninh lập tức nói: “Nói ngắn gọn!”

Phong Thầm: “Là, sáng sớm.”

Câu chuyện phải quay lại vào lúc Tạ Vi Ninh ăn uống no say về đến Tây viện, còn đang thoải mái ngủ phê, lúc ấy sắc trời đã tờ mờ sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.