Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 93: Đừng thẹn thùng



Bên ngoài Yêu giới, chúng yêu tu canh giữ và phong tỏa lối ra vào chặt chẽ, trừ phi có thủ lệnh của hoàng thất Yêu tộc, còn lại đều ra vào rất khó khăn.

Lúc này, vài thú bay đột nhiên lướt nhanh qua bầu trời, yêu tu ngẩng đầu nhìn nhưng không ra tay ngăn cản.

Thú bay hạ cánh giữa cung điện Yêu tộc, Phó Liên Dao và Đằng Ấp bước xuống và đi thẳng vào điện họp mặt với Yêu Chủ.

“Đằng Hư Dã, ngươi cho người tấn công à?”

Người đó gọi thẳng đại danh của Yêu Chủ, dáng vẻ người chung quanh như thể rất quen thuộc.

Bọn họ đều biết bà đã hợp tác với Yêu Chủ nhiều năm, cũng biết trên cơ thể người này ẩn giấu pháp bảo Thần tộc. Trước đây bọn họ ngầm suy đoán, không chừng Phó Liên Dao dùng cốt xương Thần tộc để thay đổi căn cốt của mình, thế mới có sức mạnh Thần tộc.

Nói cho cùng, yêu độc mới được Yêu Chủ tạo ra đã hấp thu sức mạnh của cốt xương Thần tộc mà bà đem về, mới sinh ra biến dị.

Bởi vì Yêu giới không có pháp bảo Thần tộc, không thể vào nơi Thần tộc, chỉ có thể dựa vào lợi ích mà Phó Liên Dao mang đến cho Yêu Chủ. Nếu không, bà ta cũng chẳng có được địa vị cao ở Yêu giới.

“Yên tâm.” Sắc mặt Đằng Hư Dã ung dung, nở nụ cười hiền lành như mọi khi, “Trước khi các ngươi về truyền tin tức, ta cũng đã sai người bắt đầu hành động. Nhưng sao ngươi lại nôn nóng như vậy?”

Đến khi chú ý tới sự khác thường trên cơ thể Phó Liên Dao, lão kinh ngạc nói: “Cánh tay trái của ngươi sao thế? Bị thương nặng như vậy! Để ta gọi y tu đến xem!”

Phó Liên Dao lạnh lùng nói: “Nhất thời sơ suất thôi. Ngừng chảy máu rồi, bảo y tu tìm cách để nó mọc lại là được.”

“Ninh Tố Chỉ đã phát hiện ra ta, có lẽ Tạ Thương sẽ nhanh chóng hành động. Lẽ nào còn cần bọn họ nhường vị trí Tiên Đế cho ta sao? À, không có khả năng này đâu! Ta không giống họ, không cần chu toàn đại cục. Đã thế, không bằng ta dẫn đầu tấn công trước, khiến bọn họ không trở tay kịp.”

Đằng Hư Dã: “Hiện giờ ngươi không định đường hoàng ngồi lên vị trí đó trước mặt người đời nữa à?”

“Bọn họ bức ép ta đến mức này, ta còn chờ đợi làm gì nữa!”

Nói đến đây, hơi thở Phó Liên Dao đầy bất ổn, hiển nhiên là lửa giận ngùn ngụt.

Bà mưu đồ nhiều năm để Giang Nhược Vụ từng bước đi đến trước mặt người đời, hưởng thụ sự vây quanh, yêu mến và cung kính của mọi người; ngồi lên vị trí đó một cách quang minh chính đại, để vạn vật ở phía dưới chỉ có thể ngước đầu nhìn lên!

Năm ấy chỉ có huynh trưởng mới có thể ngồi ở đó, hiện tại cũng chỉ có thể là huyết mạch của huynh trưởng!

Thắng làm vua thua làm giặc, dựa vào bản lĩnh mỗi người mà thôi.” Phó Liên Dao cười nói, “Ngồi trên Đế vị, ai dám nhiều lời chứ?”

Y tu được dẫn tới điện, Phó Liên Dao đứng lên chuẩn bị về phòng trị thương, bà chợt nhớ tới một chuyện: “Mấy ngày tới ngươi đừng ra tay với gia đình Phong Vũ. Giữ bọn họ lại, ta còn có chỗ dùng đến.”

Đằng Hư Dã hỏi: “Sao thế, muốn lấy ra để đối phó Phong Thầm?”

Phó Liên Dao hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết là tốt. Ta về nghỉ ngơi trước, nếu ngươi có chuyện gì lập tức báo cho ta biết.”

Đằng Hư Dã thấy bà đi được mấy bước, mới nói: “Ngươi nên đến thăm đứa cháu gái kia đi.”

Lão nói: “Nàng bị cấm túc từ khi tới Yêu giới, không biết hoảng loạn đến mức nào. Nghe nói hình như hai ngày nay, nàng lại phát bệnh rồi.”

Phó Liên Dao dừng bước: “Biết rồi, ngươi không cần nhọc lòng việc này.”

Chờ bà đi khỏi, Đằng Ấp mới cất tiếng: “Phụ hoàng, ngài định giúp Phó Liên Dao nâng đỡ Giang Nhược Vụ ngồi lên vị trí Tiên Đế thật à? Thoạt nhìn mấy ngày nay Giang Nhược Vụ chỉ có huyết mạch bán Thần, cũng không có khả năng đảm nhiệm.”

“Người mà ta nâng đỡ là Giang Nhược Vụ sao? Sau lưng nàng ta là Phó Liên Dao đấy, giúp nàng ta cũng không lỗ.” Đằng Hư Dã hờ hững nói, “Tiên Đế ngồi ở đó quá lâu rồi, Yêu giới cũng làm người tốt nhiều năm, sớm nên đổi người rồi. Phó Liên Dao chỉ là một nữ nhân, bà ta có sức mạnh Thần tộc hay cấm chế con rối thì thế nào chứ? Mượn tay bà ta, lợi dụng lẫn nhau thôi! Chờ bà ta ngồi lên vị trí đó, chẳng phải chúng ta lấy lại sẽ đơn giản hơn sao?”

Đằng Ấp ngẩn ra: “Ngài không phải muốn nhờ bà ta để vào nơi Thần tộc ư?”

“Thần tộc đã sớm diệt vong.” Đằng Hư Dã nói, “Chờ chúng ta thành Đế, có vào nơi Thần tộc hay không cũng không còn quan trọng nữa.”

Phó Liên Dao trở về viện, thấy người hầu vội vàng tới báo: “Chủ tử, người mau đến thăm tiểu thư một chút đi. Nàng… Nàng ấy hình như lại có dấu hiệu chảy máu.”

Sắc mặt Phó Liên Dao thay đổi.

Giang Nhược Vụ nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng liền lập tức chạy ra, sắc mặt trắng bệch mà ôm Phó Liên Dao gào khóc: “Cô cô, rốt cuộc là chuyện gì thế? Vì sao chúng ta phải tới Yêu giới, còn không cho con ra ngoài? Con nghe người ta nói cô và Yêu Chủ dự định tấn công Tiên giới? Nhưng chúng ta là Phó gia, con cũng là nữ nhi của Thiên Thần tướng, tại sao phải làm mấy chuyện thừa thãi này!”

“Hèn mạt!” Phó Liên Dao bốc lửa, nhất thời không thể nhịn xuống mà đánh nàng văng ra, phẫn nộ quát, “Ngươi nói gì đó? Làm chuyện thừa thãi? Những chuyện ta làm đều là vì tốt cho ngươi! Ngươi cho rằng Tiên giới tốt lắm à? Ta không làm thì ngươi lên làm Tiên Đế được không? Nếu ngươi là người Phó gia thì đừng nói mấy câu ngu xuẩn này!”

“Cô đánh con?” Giang Nhược Vụ hơi nhổm dậy, thút thít nói: “Nhưng hiện tại chúng ta đang đối địch với toàn bộ Tiên giới! Sau này con gặp bọn họ thế nào, gặp Phong Hành Tiên Tôn làm sao? Con không muốn làm Tiên Đế…”

Nàng nói rồi chợt dừng lại, nhìn ánh mắt xa lạ Phó Liên Dao mà run rẩy, không dám nói tiếp.

Giang Nhược Vụ vô thức lảng tránh: “Còn bệnh của con, bệnh này… Chẳng phải cô cô nói ra ngoài tìm cách chữa cho con sao? Vậy bây giờ có thể trị khỏi cho con được chưa?”

“Không thể.”

Giọng điệu lạnh băng khiến người xung quanh sửng sốt. Họ không nghĩ Phó Liên Dao sẽ có thái độ như thế với Giang Nhược Vụ, trước đây bọn họ đã quen Phó Liên Dao tuy nghiêm khắc nhưng vẫn rất chiều nàng.

Người hầu lặng lẽ giương mắt nhìn, cảm thấy Phó Liên Dao tựa như đã nhẫn nhịn đến cực hạn, thất vọng đến cực điểm và mất hết kiên nhẫn.

Phó Liên Dao bước lên khom lưng nắm cằm nàng, tay còn lại lấy ra một khúc xương trắng tràn ngập sức mạnh và đưa cho y tu đứng cạnh: “Lấy xương cốt Thần tộc cho nó thử, xem sức mạnh phía trên có thể khôi phục thân thể hay không.”

Giang Nhược Vụ sững sờ: “… Xương cốt Thần tộc?”

“Phải.” Phó Liên Dao cười nói, “Bằng không con cảm thấy nên trị bệnh như thế nào? Trên đời này không còn Thần tộc thay máu cho ngươi nữa rồi.”

Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến người ta cực kỳ chấn động.

Giang Nhược Vụ run lẩy bẩy, lòng vừa hoảng loạn vừa không dám tin tưởng, cũng không dám nghĩ sâu xa về hàm nghĩa phía sau lời này: “Cái gì, cái gì thay máu? Nghĩa là sao? Tại sao lại nói như vậy?”

“Không chỉ có máu.”

Phó Liên Dao nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt nàng: “Trong cơ thể con còn có khớp xương của Thần tộc.”

Lúc bà nói chuyện, đôi mắt lại lóe lên ánh đỏ, như thể câu nói này đã dẫn đến sự bất thường.

Giang Nhược Vụ không khỏi run rẩy: “Cái gì? Cái gì? Cô đừng nói bậy! Cô cô, con sai rồi, con không nên chống đối cô. Cô đừng làm con sợ, đừng…”

“Đứa trẻ đáng thương của ta.” Phó Liên Dao khẽ nói, “Nếu không thì con sinh ra đã chết yểu, làm sao sống được chứ? Ta không có cách nào nên mới làm thế để con sống tiếp. Bởi vì ta rất yêu con.”

Bà cười nói: “Hiện tại hẳn là Tiên Đế Tiên Hậu đã phát hiện chuyện của ta, nếu để bọn họ biết thứ trong cơ thể con, bọn họ sẽ nhìn con thế nào? Tiên giới sẽ xem con thế nào? Bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép người như con trở thành tiên quan, trở thành Tiên Đế. Không chỉ thế, còn muốn nhốt con vào địa lao, mãi mãi không được ra ngoài. Con nói đi, làm sao ta nhẫn tâm nhìn con thế chứ?”

Giang Nhược Vụ co rụt đồng tử, hét to: “Cô nói bậy!! Con nghe lời cô là được mà, cô đừng làm con sợ! Cầu xin cô, xin người…”

“Con ngoan, con đã biết tất cả.” Phó Liên Dao nói, “Con cũng nên trưởng thành, đừng cứ mãi không màng đến việc chính như tiểu cô nương nữa. Bây giờ điều con phải làm là ngoan ngoãn nghe lời ta mà trở thành Tiên Đế. Như thế sẽ không có ai nói con, cũng không có ai uy hiếp con, biết chưa?”

Giang Nhược Vụ điên cuồng gật đầu: “Con biết rồi, con biết rồi!”

“Ngoan.” Phó Liên Dao xoa đầu nàng, ôn hòa nói, “Ngoài người của ta, không ai biết chuyện trên người con đâu. Yên tâm, khi con trở thành Tiên Đế rồi, mọi chuyện trước đó sẽ tan thành mây khói.”

Bà đứng lên, giọng điệu vẫn như thường: “Đưa tiểu thư về phòng chữa trị.”

“Vâng!”

Người hầu đưa Giang Nhược Vụ ngây ngốc về phòng, y tu cũng cầm Thần cốt đi vào.

Phó Liên Dao cong khóe môi: “Gửi thư cho gia đình Phong Vũ đi. Tới bước này, bọn họ cũng nên biết Ma chủ là nhi tử của mình.”

Thật sự không ngờ Phong Thầm lại có năng lực lớn như vậy.

Bà không cho phép có thêm bất cứ sự trúc trắc nào chặn trước mặt nữa.

Hai chữ “Nhi tử”, Phó Liên Dao cười to hơn, nói tiếp, “Chẳng phải Phong Hành có thần kiếm sao? Thần kiếm chém yêu tà trong thiên hạ, trên người Phong Thầm có ma hạch, trần đời này không có thứ nào ‘tà’ hơn hắn. Phong Hành đối phó Phong Thầm, vừa đẹp luôn ấy chứ!”

Thuộc hạ chần chừ nói: “Nhưng nếu Phong Vũ biết Ma chủ là nhi tử của mình, lỡ như không ra tay thì sao?”

“Tại sao lại không? Hai kẻ này coi trọng thể diện nhất trên đời. Nếu người đời biết nhi tử của họ có ma hạch, rất có khả năng trở thành đọa ma, nhiễu loạn thái bình thiên hạ, tính tình khát máu, là ác nhân của thế gian; lúc hắn còn nhỏ bọn họ không đành lòng nên đã lặng lẽ ném tới Ma giới, tạo thành hậu quả khó mà cứu vãn. Ngươi thấy bọn họ có dám gánh chịu sự phỉ nhổ của hàng vạn người không?” Phó Liên Dao nói, “Bởi lẽ hai kẻ này lo rằng mình sẽ bị Tiên giới trách cứ, không dám ngẩng đầu trước mặt người đời.”

“Đi thôi.”

Phó Liên Dao cười thành tiếng: “Để ta dạy ngươi cách viết lá thư kia.”

Bà vừa đọc để thuộc hạ viết, vừa lười biếng ngồi trên ghế. Qua một lát, bà chợt hỏi: “Chắc là Ninh Tố Chỉ đã cứu được nơi Thần tộc rồi nhỉ?”

“Chủ tử, thuộc hạ vẫn chưa kịp tìm hiểu.” Thuộc hạ khẽ đáp, “Nhưng dựa vào bản lĩnh của bà ấy, chắc là có thể phục hồi.”

“Cũng phải.”

Phó Liên Dao lại ngả người, lẩm bẩm: “Ta hiểu tỷ ấy, tỷ ấy nhất định có thể khôi phục, rồi lấy thi thể của huynh trưởng ra để bảo tồn, cũng có khả năng sẽ an táng… Huynh trưởng, muội xin lỗi! Nhưng khi đó, tạm thời không thể không bỏ rơi huynh. Không, không phải bỏ rơi. Muội biết huynh sẽ ổn, mới để huynh ở lại.”

Thuộc hạ cúi đầu, không dám nhiều lời.



Bên kia, Tiên giới cử thuyền mây tới đưa Tiên Hậu Đế Nữ về Tiên giới.

Sau khi bọn Tạ Vi Ninh ra ngoài không lâu thì đoàn người Ma giới cũng chạy tới.

Theo ý của Tiên Hậu, chuyện này là việc hệ trọng của cả tứ giới, Tiên Đế phải mời Minh chủ đến thương nghị. Nếu vừa khéo Ma chủ cũng có mặt, chi bằng về Tiên giới cùng họ.

Kiếp Sát Đoạt Kiêu nghe tin, bảo rằng Ma giới đã cử Ma Tôn của Từ Hư Thành quản lý thay, sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng.

Bọn họ cũng có Thông Lục Nghi liên lạc trong Ma giới, ắt hẳn không vấn đề gì lớn.

Thế là Tạ Vi Ninh và Phong Thầm cùng lên thuyền mây về Tiên giới.

Tầng hai thuyền mây thường chỉ có Tiên Hậu Đế Nữ, lần này chuẩn bị thêm một phòng cho Ma chủ.

Tạ Vi Ninh cố nghỉ ngơi nửa ngày trong phòng, có vẻ như đang khôi phục tinh lực nhưng ngồi mãi không yên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ở trong phòng một mình, cho dù “thẩm” xong mọi chuyện vẫn rất lo lắng. Trong đầu trống rỗng, bồn chồn khó hiểu, ăn không ngon, ngồi không yên, ngủ chập chờn.

Tiên Hậu dặn nàng nghỉ ngơi và đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có cách giải quyết, hơn nữa Tiên Ma liên thủ, và ít nhất cũng có thêm Minh giới có thể góp sức, không đến mức bất lợi.

Nàng cũng biết rõ, nàng nên nhắm mắt lại, nhưng lại không làm được.

Lăn qua lộn lại, trằn trọc mãi, Tạ Vi Ninh bước xuống giường mặc y phục, rồi đẩy cửa ra ngoài.

Ngoài thuyền mây được bao phủ bởi trận pháp phòng ngự do tiên quan dựng lên, gió thổi không lọt, rất an toàn, cũng không có yêu thú xông vào tập kích.

Tạ Vi Ninh ra ngoài cho khuây khỏa, lúc đi ngang qua một nơi, nàng thấy vẫn còn sáng đèn, bất giác bước về hướng đó.

Kết quả đụng mặt Kiếp Sát bước ra từ hành lang.

“Đế Nữ điện hạ?” Kiếp Sát hỏi, “Người muốn đi tìm Ma chủ sao?”

Tạ Vi Ninh do dự nói: “Ta thấy hành lang còn sáng nên tới xem thử. Ma chủ vẫn chưa nghỉ ngơi à? Ta nhớ chàng có vài vết thương, chữa trị thế nào rồi?”

“Chưa nghỉ.” Kiếp Sát nói, “Ma chủ chắc chắn không nghỉ ngơi sớm vậy đâu. Nhưng Đế Nữ cũng đừng quá lo lắng, chỉ có vài vết thương, mấy ngày nữa là khỏi ngay ấy mà.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, dừng một chút lại nói: “Vậy ta đến thăm chàng ấy.”

Kiếp Sát tức khắc tỏ tường, thấy Đế Nữ nhìn nàng có vẻ hơi ngượng ngùng, bèn chủ động tránh sang một bên, cười nói: “Đế Nữ điện hạ mau đi đi, ban nãy chủ thượng còn nhắc người mãi đấy.”

Tạ Vi Ninh chấn chỉnh thần thái, lúc này mới bước tiếp một cách tự nhiên.

Tới cửa, Đoạt Kiêu đang canh giữ ở ngoài, nhìn thấy nàng tới liền hành lễ. Hắn đã quen rồi, không ngăn lại dò hỏi nàng, thậm chí còn tự bước ra xa, tránh vướng víu nàng.

Đến khi nghe tiếng đẩy cửa, hắn mới sực nhớ: “Toang rồi, ta quên nói nàng ấy rằng chủ thượng đang trị thương!”

Tại vì trước kia ở Ma giới, Đế Nữ đi tìm Ma chủ thông suốt cả một đường, cuối cùng cũng bỏ luôn việc thông báo trước. Chủ thượng bọn họ không nói gì cả, bộ dạng như mặc cho nàng đi. Thế nên bọn họ đã ngầm đối xử với Đế Nữ như Ma hậu!

Đoạt Kiêu vội vàng áp sát vào tường nghe ngóng, bên trong không có tiếng Ma chủ giận mắng và đuổi Đế Nữ đi. Lúc này hắn mới yên lòng, rồi lắc đầu cảm thán Ma chủ nuông chiều Đế Nữ quá, sau đó ra ngoài.

Ai mà ngờ được, sau khi Tạ Vi Ninh đẩy cửa ra khiếp sợ đến thế nào.

Sao chẳng ai nói với nàng việc Phong Thầm đang cởi áo ngoài để trần bả vai tự trị thương vậy!

Không phải chứ, nàng tưởng là vết thương nhỏ!

Trước nay nàng chưa từng thấy dáng vẻ hắn chữa trị thế này, đây làm gì mà vết thương nhỏ chứ!

Không phải, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là vai trần của hắn!

Tạ Vi Ninh trừng mắt lớn, toàn thân cứng đờ, đôi tay vẫn giữ tư thế đẩy cửa. Sau khi hoàn hồn, nàng đang định che mắt, nhanh chóng xoay người rồi giải thích, thì thấy người trong phòng còn phản ứng lớn hơn cả nàng.

Phong Thầm nghe thấy tiếng đẩy cửa, ngước mắt lên nhìn thấy nàng, toàn thân bỗng dưng căng chặt. Hắn nhanh chóng mặc quần áo với tốc độ chưa từng có, mặc xong áo trong rồi vội khoác thêm áo ngoài, động tác nhanh như chớp.

Ngay cả khuôn mặt luôn bình tĩnh lãnh đạm vào giờ phút này cũng nhuộm sắc giận dữ, hắn quay đầu lại với vành tai đỏ bừng, cần cổ cũng hơi ửng đỏ.

Hắn nghiến răng nói: “Nàng vào làm gì!”

“… Ta muốn đến thăm chàng, ta cũng không ngờ cảnh tượng trong phòng chàng sẽ như thế mà.” Tạ Vi Ninh lắp bắp giải thích, “Hơn nữa lúc ta tới còn gặp Kiếp Sát và Đoạt Kiêu, bọn họ không hề nói chàng, chàng trong phòng sẽ như thế.”

“Cái gì mà như thế?” Phong Thầm trầm mặt xuống, “Nàng đừng nói mập mờ!”

Tạ Vi Ninh rất vô tội: “Ta không có…”

Nàng suýt nữa thì hoảng sợ khi hắn chợt tăng âm lượng. Khi thấy hắn mặt đỏ tai hồng, cố gắng giữ hình tượng bình tĩnh thì cho dù bồn chồn thế nào cũng biến mất sạch sẽ.

Tạ Vi Ninh an ủi: “Ta chỉ hơi liếc mắt một tý, không thấy gì hết, thật mà. Hơn nữa, không phải là trị thương sao? Bình thường mà đúng không? Chàng đừng nghĩ nhiều, đừng lo lắng, đừng thẹn thùng, ta thật sự không…”

Phong Thầm gằn từng chữ một: “Tạ Vi Ninh, gì mà gọi là đừng thẹn thùng?”

“… Ta sai rồi.” Tạ Vi Ninh thấp giọng nói, “Nhưng mà, thật đó, trị thương thôi mà, không phải rất bình thường sao? Chúng ta thông cảm cho nhau, chuyện này sẽ qua nhanh thôi.”

Trong thế giới nguy hiểm này, trị thương là chuyện rất bình thường mà.

Nếu ra ngoài rèn luyện hay đi bí cảnh gì đó, không phải càng không để ý đến chuyện này sao? Sao hắn cứ như con gái nhà lành bị chọc ghẹo vậy… Không phải, nàng biết nàng sai rồi. Nhưng nàng còn chưa xấu hổ, sao hắn còn thẹn thùng tủi nhục hơn cả nàng, còn biến thành như thế nữa!

“Cái gì gọi là rất bình thường?”

Âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên: “Tạ Vi Ninh, chẳng lẽ nàng từng thấy nhiều cảnh thế này rồi sao?”

“Không có không có không có.” Tạ Vi Ninh liên tục xua tay lắc đầu, “Chưa từng thấy! Thật đó!”

Nghệ thuật chụp ảnh hiện đại và chân dung minh tinh ở kiếp trước đều khoe cơ bụng, nàng không tính tới, còn ở đây thì chưa từng thấy.

Có điều, lúc trước hoán đổi với Phong Thầm, nhìn thân thể hắn so với lúc nhìn mình trong cơ thể đó, tại sao lại có cảm giác khác biệt như vậy nhỉ?

Phong Thầm thấy vẻ mặt nàng dường như rất bình thường, trong đầu lóe lên mấy câu văn bậy bạ trong thoại bản, sắc mặt hắn tức khắc tối sầm: “Việc này, nam nữ thụ thụ bất thânđồi phong bại tục. Về sau mỗi khi ra vào bất kỳ phòng nào đều phải cất tiếng hỏi trước, nàng nhớ chưa?”

“Nhớ rồi.”

Tạ Vi Ninh gật đầu, nghe câu mở đầu già dặn lại còn phong kiến của hắn mà không khỏi thì thầm: “Lão già, ông già cổ hủ.”

Sống mấy trăm năm, tu luyện lâu như vậy, tại sao lại truyền thống hơn người bên ngoài nữa chứ?

Lúc trước nàng tán gẫu với Phù Ngạn, còn nghe nói đến chuyện tu sĩ ở bên ngoài có thể trải qua một đêm song tu rồi phắn luôn.

“Tạ! Vi! Ninh!”

“Xin lỗi, ta sai rồi, sai rồi sai rồi sai rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.