Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 94: Khéo quá hóa vụng



Tạ Vi Ninh dỗ dành và xin lỗi xong, Phong Thầm nhìn nàng chằm chằm, bộ ng ực vẫn liên tục phập phồng.

Nhưng chỉ một câu xin lỗi, cơn tức nhàn nhạt trong ngực hắn cũng dần tan.

Sau đó hai người bắt đầu trầm mặc.

Trong phòng rơi vào im lặng lạ kỳ.

Phong Thầm không nói gì thêm, Tạ Vi Ninh vẫn đang sững sờ. Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ lời nên nói, ban nãy vừa vào đã bị sắc đẹp đập tới… Không phải, hình ảnh đập vô mặt, nhất thời hơi u mê.

Phong Thầm bị chuyện không hợp lễ nghĩa này làm rối loạn đầu óc, sắc mặt hắn cũng tái mét.

Sao Tạ Vi Ninh không đề phòng người ta như vậy?

Nếu hôm nay là người khác, đổi thành nam tu khác, nàng ấy có thể nói rõ với người ta được không? Chắc chắn sẽ bị nam tu kia nắm thóp.

“… Vết thương của chàng ổn chứ?” Tạ Vi Ninh nghĩ một chút, thốt ra một câu, “Lúc ta vào, hình như thấy chàng đang hấp thu linh dược.”

Phong Thầm trầm giọng: “Không phải nàng nói chưa thấy gì cả à?”

Tạ Vi Ninh: “……”

Nàng dùng ngón tay nho nhỏ múa may lung tung: “Linh dược cũng khá rõ ràng. Ừm, liếc mắt cũng thấy được, còn cái khác thì không.”

Phong Thầm: “Ồ.”

Hắn hờ hững nói: “Đã đỡ nhiều rồi.”

Tạ Vi Ninh tẻ nhạt mà nói: “Không hổ là thân thể Ma chủ, có thể hồi phục khá tốt, mới vừa bôi thuốc đã sắp khỏi hẳn rồi.”

Không biết vì sao, rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng khi nói ra 4 chữ “thân thể Ma chủ”, gương mặt hai người đều cứng đờ, có chút mất tự nhiên.

Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng, thấy hắn không có vẻ muốn cản nàng bước vào, bèn chủ động đến đó, dự định bày vẻ mặt ôn hoà và dịu dàng rót một ly trà cho hắn, làm dịu bầu không khí lạ kỳ này.

Nàng thuận tay lấy ly trà trước mặt hắn, nhấc ấm trà chuẩn bị rót thì chợt nhớ ra một chuyện, cất tiếng hỏi: “Vậy ta châm trà, chàng có thể uống không?”

Phong Thầm nhíu mày nói: “Vì sao không thể?”

Tạ Vi Ninh nói: “Bởi vì một nữ tử là ta chủ động châm trà cho nam tử là chàng, còn cầm ly trà mà chàng đã uống. Ta lo chàng sẽ cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân như thế.”

Nàng vừa đẩy ly trà đến, vừa ngồi xếp bằng ở đối diện hắn, lại hỏi tiếp: “Vậy ta có thể ngồi trước mặt chàng một cách thoải mái và không câu nệ tiểu tiết không? Với một nam tử là chàng ấy? À phải rồi, có cần mở cửa phòng hay không? Trai đơn gái chiếc ngồi chung một phòng, người ngoài thấy cũng khó mà giải thích rõ? Liệu có đồi phong bại tục không?”

“……”

“Tạ Vi Ninh.” Phong Thầm gằn từng chữ một, “Đừng khéo quá hóa vụng.”

Tạ Vi Ninh vô tội nói: “Ta không có, ta hoàn toàn dựa trên lời chàng vừa nói, suy xét đến cảm nhận của chàng mới hỏi như vậy.”

Phong Thầm nhíu mày: “Mấy chuyện nàng nói sao có thể đánh đồng với chuyện vừa rồi được.”

Tạ Vi Ninh cố gượng đáp một tiếng, oán thầm cái tiêu chuẩn kép của hắn.

Lúc thì như ông già cổ lỗ sĩ, cái này không được cái kia không được; lúc thì thấu tình đạt lý, ngồi cạnh nhau, ăn cơm chung, uống trà hay nắm tay lại cảm thấy được.

Nhưng tai nạn lần này quả thực rất dữ dội, tới mức xông nhầm vào nên thấy nửa người trên của hắn, nàng tỏ vẻ hiểu thấu.

“Vốn dĩ ta muốn xem thử thương thế của chàng ra sao, có chuyện gì mà ta giúp được hay không.” Tạ Vi Ninh nói, “Nếu chàng không sao, ta cũng yên tâm rồi.”

“Nhắc mới nhớ, chàng có nghĩ gì về chuyện đã trải qua ở nơi Thần tộc không?”

Nàng do dự nói: “Ta cảm thấy chắc Tiên Hậu cũng đã nhìn ra, chàng có quan hệ mật thiết với Thần tộc. Vậy chàng và Phong Vũ Phù Ngưng… Có lẽ cũng không đơn giản đúng không?”

“Thì thế nào?” Phong Thầm khẽ nói, “Ta sống dưới thân phận ma tu không cha không mẹ hơn trăm năm, sớm đã quen rồi. Bây giờ thêm quan hệ với Thần tộc thì có thay đổi gì không? Chỉ càng mù mờ hơn mà thôi. Ta vẫn là một Ma chủ chứa ma hạch.”

Hắn dừng một chút rồi nói: “Nếu ta thật sự có quan hệ với Thần tộc, nàng sẽ nhìn ta thế nào? Có vui không?”

Tạ Vi Ninh sửng sốt: “Gì mà nhìn thế nào… Không phải chàng vẫn là chàng sao? Nếu theo như chàng nói, cho dù ta vui vẻ, cũng là vui vì chàng có thể biết rõ thân phận của mình, không bị kẻ xấu nhốt dưới giếng sâu nữa.”

Phong Thầm nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên khó mà nhìn thấy: “Thế là đủ rồi.”

“Nếu đã như vậy, ta chỉ cần chờ thời cơ chín muồi tự khắc sẽ biết thân phận. Nếu ta là Thần tộc, ta sẽ dùng thân phận này để bắt những kẻ đó phải trả giá vì tộc nhân của ta. Nếu chỉ là suy đoán mà không phải thật, vậy cũng chẳng đáng để tâm.”

Tạ Vi Ninh ngây ngốc.

Thật ra biểu hiện của Phong Thầm ở nơi Thần tộc đã chứng minh sự đặc biệt của hắn, chắc chắn có liên quan đến Thần tộc. Có lẽ hắn có huyết mạch Thần tộc, nhưng không biết vì sao không bị người ta phát hiện, ngay cả hắn cũng không phát hiện. Nếu không đến nơi Thần tộc, chỉ e cả đời cũng không biết.

Thế nên ngẫm lại, e là hắn đã bị tính kế từ lúc sinh ra rồi, là Phó Liên Dao. Suy cho cùng bà ta là người đã cấy ma hạch, nàng không tin Phó Liên Dao không biết đến chuyện này.

Tạ Vi Ninh bất giác nhớ tới cốt truyện gốc.

Nếu dựa theo tình tiết gốc, Phong Thầm sẽ bắt Đế Nữ, tấn công và hủy diệt Tiên giới, đối đầu với Giang Nhược Vụ và Phong Hành… Kết cục nhất định sẽ không mấy tốt đẹp.

Nếu cuối cùng hắn phát hiện mọi bi kịch mà mình trải qua thật ra vốn dĩ không đáng có, trái tim sẽ tan vỡ đến thế nào đây?

Hắn vốn là người đáng được mọi người yêu thương và tôn kính, đứng trên vạn người, tiền đồ xán lạn rộng mở nhất. Hắn vốn nên có tình thân, tình bạn và tình yêu; có cuộc đời suôn sẻ, bình đạm phẳng lặng; có được toàn bộ mọi thứ. Hắn nên sống một cách huy hoàng và tự tại, tu vi chắc chắn cũng sẽ đặc biệt phi thường, không ai đuổi kịp.

Chứ không phải là kẻ ma quỷ bị người ta đánh chửi, bị mọi người sợ hãi và kiêng kị, hận đến nghiến răng. Càng không phải là một Ma chủ bị người đời xa lánh hắt hủi, còn bị chinh phạt tiêu diệt bởi vì chứa ma hạch.

Tạ Vi Ninh không dám nghĩ sâu, chỉ nghĩ đến một phần trái tim đã đau đớn, nàng nghĩ đến còn không nhịn được mà hắc hóa, đừng nói người đã đích thân trải qua.

Vẫn may, vẫn may rằng Phong Thầm của hiện tại không đến bước vạn kiếp bất phục, hai giới Tiên Ma cũng có quan hệ tốt hơn rất nhiều. Tiên Hậu biết hắn có ma hạch, Tiên Đế cũng sẽ biết, hai người đều yên tâm về hắn, bi kịch sẽ không thể xảy ra.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Phong Thầm thắc mắc hỏi.

Hắn thấy nàng nhíu chặt mày, vẻ mặt rất đau khổ. Hắn nhìn lướt qua bàn, cầm một đ ĩa bánh ngọt đặt trước mặt nàng, cất tiếng: “Ăn món mà nàng thích, tâm trạng sẽ tốt hơn.”

“Ừm.” Tạ Vi Ninh gật đầu, phản ứng lại, “Ta không nghĩ gì cả, không có buồn. Trái lại, hiện tại ta phải cảm thấy thư thái mới đúng.”

Nàng nói rồi lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, đứng lên nói: “Nếu vết thương của chàng đã ổn, cũng không có chuyện gì, vậy ta không quấy rầy chàng nghỉ ngơi nữa. Có lẽ sau đó sẽ có một trận chiến, phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Dứt lời, nàng vẫy tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Phong Thầm bỗng đen như đít nồi, đang định mở miệng thì Tạ Vi Ninh chợt quay người lại, nheo mắt hỏi: “Ta quên mất một chuyện rất quan trọng. Ký ức mà chàng phong ấn… Chàng từng thử phá giải chưa?”

“Mấy ngày nay bận rộn, vẫn chưa thử.”

Phong Thầm chậm rãi nói tiếp: “Hay là nàng thử cùng ta?”

“?”Tạ Vi Ninh hỏi, “Sao cùng nhau được?”

“Nàng có thể vào Thần phủ của ta, xem ta thử phá giải phong ấn.” Phong Thầm điềm nhiên nói, “Đến lúc đó, nếu thật sự giải được, chúng ta có thể cùng nhìn ngắm ký ức đó.”

Hắn nói: “Chắc là nàng cũng rất hứng thú với chuyện này.”

“Đúng đúng.”

Tạ Vi Ninh tức khắc ngồi trở về: “Ta nên làm thế nào?”

“Chúng ta ngồi xuống và chồng hai tay lên nhau.” Phong Thầm nói, “Nàng vào Thần phủ của mình như thế nào thì vào Thần phủ của ta như thế ấy.”

Hai người đứng lên và bước đến một nơi trống trải không có bàn chắn ngang, khoanh chân lại và chồng hai tay lên.

Tạ Vi Ninh nhắm mắt, không lâu sau liền cảm thấy dường như có một chút lực cản trong bóng tối, nhưng nó đã biến mất rất nhanh, hóa thành hàng ngàn điểm sáng, cuối cùng chào đón một vùng trời sáng sủa.

Lúc mở mắt, lần đầu tiên nàng lấy thân phận Tạ Vi Ninh mà vào Thần phủ của Phong Thầm.

Chỉ là Phong Thầm vào thì có hình thể mặt mũi, nàng vào không có hình thù hay mặt mũi gì cả, chỉ có một ảo ảnh lờ mờ.

Mệnh hồn xuất hiện sau khi cảm ứng, nó nhìn thấy bọn họ liền sửng sốt, nhìn quanh như thể không biết nên làm gì.

Tạ Vi Ninh nhìn thấy lập tức cười vang, muốn nắn b óp nó tượng trưng cho chào hỏi, nhưng mới vừa vươn tay thì Phong Thầm đã nói: “Đi.”

Vừa dứt lời, mệnh hồn biến mất ngay tắp lự.

Tạ Vi Ninh lặng lẽ thở dài.

Hai người tiến thẳng vào vấn đề chính, viện tử kia ở trung tâm Thần phủ, bao gồm cả cái cây khô, cực kỳ bất thường. Phong Thầm chuẩn bị thử phá vỡ nơi này.

Tiếng động cực lớn rơi xuống viện như đang đâm sầm vào một lá chắn vô hình, Phong Thầm tự ra tay mới khiến người ta phát hiện bên ngoài có thứ gì đó che chắn.

Ngay sau đó, Thần phủ bắt đầu rung chuyển, mặt đất chấn động không ngừng. Tạ Vi Ninh còn chưa lên tiếng, đã cảm thấy nhức não, giống như có thứ gì đó đang va chạm, cực kỳ đau đớn.

“Mau lùi lại!”

Tạ Vi Ninh nghe thấy, vừa định chuẩn bị cử động thì đôi mắt tối sầm, thế mà lại bị Thần phủ trực tiếp quăng ra ngoài.

Hai người mở mắt cùng một lúc, Phong Thầm vội vàng đưa tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của nàng, hắn mím chặt môi: “Vẫn cần đến chìa khóa. Không thể dùng sức phá vỡ.”

Tạ Vi Ninh xoa trán nói: “Vậy chàng đoán được chìa khóa có thể là gì không?”

“Chìa khóa thường liên quan đến ký ức, nhưng lại là một vật rất lu mờ.” Phong Thầm nhíu mày nói, “Mà còn bị giấu ở một nơi khó phát hiện sau khi phong ấn ký ức.”

“…” Sắc mặt Tạ Vi Ninh nhất thời tối thui.

Tạo nghiệt gì thế?

Rốt cuộc vì sao hắn lại muốn phong ấn ký ức?

Phong Thầm nhìn nàng, cất tiếng nói: “Vừa rồi phá giải phong ấn, thật ra cũng hiện lên một hình ảnh mơ hồ, cũng không phải hoàn toàn vô ích.”

Tạ Vi Ninh: “Ồ, là gì thế?”

Phong Thầm chần chừ nói: “Cây hoa quế.”

Tạ Vi Ninh bĩu môi: “Xem ra còn có tác dụng một chút.”

Tạ Vi Ninh đứng lên: “Nếu không có phát hiện gì thì ta về đây.”

Phong Thầm: “… Ừm.”

Tạ Vi Ninh vừa đẩy cửa ra đã thấy Kiếp Sát cầm Thông Lục Nghi ở ngoài, có lẽ tới đây để báo cáo.

Hai người nhìn nhau gật đầu, rồi nghiêng người tránh đi.

“Ấy.” Tạ Vi Ninh chợt nói, “Tay của ngươi sao thế?”

Nàng vô thức giữ chặt Kiếp Sát để nhìn: “Bị thương à?”

“Lúc tới gặp phải yêu thú bậc cao, khó tránh việc bị thương, vẫn chưa kịp bôi thuốc.” Kiếp Sát cười nói, “Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, không đáng ngại đâu.”

“Không được, không thể bỏ mặc như thế mãi.”

Tạ Vi Ninh nói rồi, lấy ra một lọ linh dược từ Thần phủ của mình: “Ngươi uống một viên linh đan trước để ổn định một chút, khi nào báo cáo xong ngươi hẵng thoa ngoài da.”

“Vâng! Cảm ơn Đế Nữ điện hạ! Thuộc hạ mãi nhớ ơn của điện hạ…”

Âm thanh của Kiếp Sát đột nhiên im bặt.

Ánh mắt Phong Thầm u ám, nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của hai người.

Kiếp Sát lập tức rụt tay, mau chóng uống linh đan, sau đó vào phòng báo cáo.

Một lúc sau, nàng hoàn thành báo cáo trong sợ hãi, đang định lui ra thì nghe Phong Thầm dửng dưng nói: “Kiếp Sát.”

“Có thuộc hạ!”

“NGƯƠI, sau khi rời khỏi đây, nói với Đế Nữ, vết thương của bổn tọa vẫn chưa khỏi.”

Kiếp Sát kinh hoàng mà nhìn Ma chủ, từ ấy trong nàng bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim.

Nàng ra cửa, bất ngờ phát hiện có một người đang đứng ngoài hành lang.

“Đế Nữ điện hạ?”

Tạ Vi Ninh vẫy tay với nàng, ra hiệu hai người sang một bên rồi khẽ nói: “Ngươi làm xong rồi à?”

Kiếp Sát: “Vâng.”

Tạ Vi Ninh đưa lọ thuốc cho nàng: “Thoa ngoài da.”

Kiếp Sát cảm động nói: “Cảm ơn Đế Nữ! Thuộc hạ định…”

Tạ Vi Ninh thấy nàng đã cầm thuốc, vờ như hỏi một cách lơ đãng: “Đúng rồi, hình như đôi khi Ma chủ làm việc rất cổ hủ. Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tu mà mình thích sao?”

Kiếp Sát lập tức nói: “Không thể nào! Từ mười mấy tuổi ta và Đoạt Kiêu đã đi theo chủ thượng, bọn ta biết rất rõ cho đến hiện tại bên cạnh chủ thượng có bao nhiêu người! Từ mười mấy tuổi đến bây giờ chủ thượng chưa từng chạm vào bất cứ nữ nhân… nữ tu nào!”

Nàng vội vã giải thích tiếp: “Nói thế này đi, điện hạ cũng biết trước kia chủ thượng có nhiều hiểu lầm với Tiên giới, cho nên chuyên tâm vào việc tu luyện, kế hoạch này kế hoạch kia, tuyệt đối không có thời gian rảnh để tiếp xúc với mấy chuyện yêu đương nhăng nhít! Chỉ có người, chỉ có người là ngoại lệ!”

Tạ Vi Ninh hiểu ra gật đầu, thầm nói: “Chẳng trách.”

Vậy thì có thể giải thích vì sao nàng chủ động tới tìm mà hắn cũng không biểu lộ quá nhiều. Quả nhiên không phải nàng đã hiểu sai ý, mà là hắn không biết, có lẽ trước đây đều dựa vào bản năng.

Còn về phản ứng của hắn khi bị bắt gặp, nàng nghĩ ngợi, bất giác cong khóe môi.

Kiếp Sát thấy Đế Nữ không giống như hiểu lầm, bèn nói: “Đế Nữ điện hạ, chủ thượng cũng bị thương rất nhiều. Lúc nãy thuộc hạ đi vào, còn thấy vết thương của chủ thượng rất nặng, chưa khỏi hoàn toàn. Nếu có tiện, hay là người mang linh dược này đến thăm chủ thượng đi?”

“Hả?”

Tạ Vi Ninh nói: “Ban nãy ta đã thăm rồi mà, thuốc này cũng là mang cho chàng, kết quả lại công cốc. Chính miệng chàng nói với ta rằng đã khỏi rồi.”

Kiếp Sát: “……”

Tạ Vi Ninh: “Ngươi lo lắng cho chàng à? Yên tâm đi, thân thể của Ma chủ rất cường tráng.”

Nói rồi, nàng vỗ vai Kiếp Sát rồi quay đầu trở về phòng mình.

Kiếp Sát: “…………”

Thật sự không phải là nàng không giúp.

Ai mà nghĩ ra được cái tình tiết này chứ.

Trong não Ma chủ chứa những gì vậy?

Kiếp Sát dần nảy sinh lòng hoài nghi, chẳng lẽ nàng còn phải chọn mua vài cuốn thoại bản cho chủ thượng để ngài ấy đọc và học hỏi nữa à?

Nghĩ đến đây, Kiếp Sát chỉ đành gồng mình trở về phục lệnh, cam chịu cống nạp một nửa linh dược của Đế Nữ.

“Chủ thượng, Đế Nữ nói những thuốc này vốn dĩ là mang tới để thăm ngài đấy.”

Phong Thầm lẳng lặng nhìn linh dược trên mặt bàn, nếu chỉ trông bề ngoài thì rất bình thản, nhưng nếu nhìn bên dưới bàn, đôi tay hắn lại bóp chặt đầu gối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.