Lúc sau, Bạch Miểu và Đường Chân Chân lại trò chuyện một hồi, thuận tiện đi ra ngoài bắt chút sâu, để lại cho Thanh Loan làm điểm tâm.
Thẳng đến trời tối, nàng mới về Tê Hàn Phong.
Thanh Loan đã sớm chờ dưới núi. Vừa thấy Bạch Miểu, liền ý bảo nàng leo lên lưng, sau đó vung cánh, xuyên qua mây mù, trực tiếp chở Bạch Miểu đến trúc lâu bên bờ suối.
Bạch Miểu đưa sâu mới bắt cho Thanh Loan, Thanh Loan cao hứng kêu một tiếng, ăn uống thỏa thích bên dòng suối.
Bạch Miểu rửa sạch tay, lại vuốt nếp gấp trên vạt áo, lúc này mới đi vào trúc lâu.
Đèn trong trúc lâu sáng ngời, phòng sạch sẽ.
Trên án bày năm món xào nóng hôi hổi, một chén cơm, còn có một đôi đũa.
Thẩm Nguy Tuyết đi ra từ sau tủ, nhìn thấy Bạch Miểu, không khỏi cười ôn hòa.
"Đã về?"
"Vâng......" Bạch Miểu đã đói bụng, vừa thấy bàn đồ ăn, trong miệng bắt đầu tứa nước bọt, "Sư tôn, đây đều là người làm sao?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: "Con muốn uống canh không?"
Hắn sợ canh lạnh sẽ mất vị, cho nên cố ý chờ đến khi Bạch Miểu trở về mới hỏi nàng, lúc ăn mới làm, sẽ ngon hơn chút.
Bạch Miểu liên tục lắc đầu: "Con không uống canh, đồ ăn nhiều như vậy là đủ rồi ạ!"
Nàng vốn cho rằng sư tôn chỉ biết làm hai ba món, hoặc đơn giản là hai bát mì, dù sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, làm nhiều cũng không ăn hết.
Không nghĩ tới hắn cư nhiên làm năm món, hơn nữa mỗi món đều đầy đủ màu sắc hương vị, nhìn qua không biết ngon mắt hơn món ở thiện phòng bao nhiêu lần.
Bạch Miểu nhanh chóng nhìn lướt qua.
Có đậu que xào, măng tây xào nấm, đầu cá sốt ớt băm, đậu hủ Ma Bà, còn có thịt kho tàu......
Quá phong phú, đây mà là cơm thường sao?.
Truyện Điền VănBạch Miểu cảm động đến nước sắp chảy ra từ khóe miệng.
"Không uống canh, chỉ ăn đồ, có phải có chút mặn?" Thẩm Nguy Tuyết còn đang suy xét vấn đề này.
Bạch Miểu lắc đầu như trống bỏi: "Sẽ không sẽ không, sư tôn, người đã bận đến giờ, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!"
Hoá ra là muốn cho hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Nguy Tuyết hiểu ý của nàng, khóe môi không khỏi gợi lên một độ cung nhạt.
"Được."
Hắn phất tay áo ngồi xuống, Bạch Miểu cũng không chờ nổi mà ngồi xuống, cầm đũa trước mặt lên.
Thẩm Nguy Tuyết chống cằm, cười nhìn nàng.
Bạch Miểu đột nhiên ý thức được chỗ không đúng.
Sao chỉ có một cái bát và một đôi đũa...... Hắn không ăn sao?
Bạch Miểu lập tức ngẩng đầu, nhìn về Thẩm Nguy Tuyết phía đối diện: "Sư tôn, người không ăn sao?"
Thẩm Nguy Tuyết dịu dàng trả lời: "Ta không đói."
Người đã tích cốc xác thật sẽ không đói, đó là nói thật.
Nhưng hắn cực khổ làm ra nhiều đồ ăn như vậy, bản thân lại không ăn một miếng, cái này khiến cho kẻ ăn chùa như nàng sao không biết xấu hổ mà ăn chứ?
Bạch Miểu quyết định khuyên một lần: "Sư tôn, người ăn một chút đi."
Thẩm Nguy Tuyết vẫn kiên trì: "Con ăn là được rồi, không cần phải để ý ta."
Bạch Miểu không khuyên nữa.
Nàng tin Thẩm Nguy Tuyết không có dục vọng ăn cơm là thật, mà nàng cũng không muốn ép hắn ăn.
Nhưng nếu chỉ một mình nàng ăn...... Cảm giác vẫn là có chút kì kì.
Uống chút gì cũng được.
Chỉ cần có thể khiến sư tôn giữ nhịp độ với nàng, mà không phải nàng ăn, hắn nhìn.
"Vậy......" Bạch Miểu thử thăm dò, "Uống rượu có thể chứ ạ?"
"Uống rượu?" Thẩm Nguy Tuyết chớp mắt.
"Vâng, bởi vì sư tôn làm đồ ăn nhìn qua đều quá ngon, cảm giác uống chút rượu sẽ càng trợ hứng." Bạch Miểu không ý thức được mình dùng từ có chỗ nào không ổn, "Hơn nữa uống rượu còn trợ giúp giấc ngủ, sư tôn người uống một chút, buổi tối cũng sẽ ngủ ngon hơn, như vậy không phải đẹp cả đôi đường sao?"
Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: "Uống rượu...... Cũng có thể."
"Đúng không ạ?" Bạch Miểu bởi vì kiến nghị của mình được chấp nhận mà lộ ra biểu tình nhảy nhót, "Sư tôn, chỗ người có rượu không?"
"Có, nhưng rượu thanh mai ủ." Thẩm Nguy Tuyết có chút chần chờ, "Không biết con uống được không......"
Rượu thanh mai à, vậy chẳng phải là rượu trái cây sao?
Bạch Miểu vô cùng tự tin: "Uống được ạ, có thể uống một tá!"
Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc: "Con uống rượu rất giỏi?"
Bạch Miểu: "Cái khác con không dám nói, nhưng rượu thanh mai tuyệt đối không thành vấn đề."
Theo Bạch Miểu, loại rượu trái cây này, kỳ thật không khác đồ uống lắm. Độ của rượu thanh mai thấp đến mức không đáng kể, nếu không phải vừa vặn đựng trong bình rượu, nói là đồ uống vị quả thanh mai cũng không sai.
Bạch Miểu tự tin tràn đầy.
Rốt cuộc có thể bộc lộ tài năng trước mặt sư tôn!
Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng thề son sắt, cũng không nói thêm gì.
Hắn đứng dậy lên lầu, rất nhanh, cầm một cái vò rượu nhỏ xuống.
"Liền uống cái này đi."
Hắn từ trên tủ giá lấy ra hai cái chén lưu li, Bạch Miểu nhân cơ hội mở vò rượu, ngửi ngửi miệng vò.
Mùi thanh mai rất nồng đậm, kết hợp với vị cồn nhẹ, ngọt thanh mà chua, vô cùng dễ ngửi.
Thẩm Nguy Tuyết đặt chén xuống, rót nửa chén, Bạch Miểu ở một bên vừa nhìn vừa thúc giục: "Rót đầy ạ, rót đầy ạ."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
"Con xác định?" Hắn hỏi.
Bạch Miểu: "Sư tôn, yên tâm."
Thần thái, ngữ khí, động tác.
Thong dong và bình tĩnh nói không lên lời.
Thẩm Nguy Tuyết thu hồi tầm mắt, an tĩnh tiếp tục rót rượu.
Thẳng đến khi chén được lấp đầy hoàn toàn, hắn mới buông vò rượu. "Ăn đồ ăn trước đi." Hắn nhắc nhở Bạch Miểu, "Nếm thử xem có thích hay không."
"Vâng."
Bạch Miểu vội vàng nhấc đũa, ăn năm món mỗi món thử một chút.
Thẩm Nguy Tuyết chuyên chú nhìn nàng: "Hương vị thế nào?"
Bạch Miểu nhanh chóng nuốt đồ ăn xuống, trên mặt lộ ra biểu tình kinh diễm: "Ngon ạ......! Ngon siêu cấp, còn ngon hơn tửu lầu!"
"Đúng không?" Thẩm Nguy Tuyết mắt hơi sáng, trong giọng nói ôn hòa lộ ra một chút thỏa mãn, "Con thích là được."
Bạch Miểu là đói thật.
Mỗi món trên bàn đều ngon khiến nàng không chê vào đâu được, nàng một phen gió cuốn mây tan, nhưng rất nhanh giải quyết bàn đồ ăn không còn bao nhiêu.
Trừ món măng tây xào nấm. Măng tây hết, nấm thậm chí một miếng cũng không thiếu.
Thẩm Nguy Tuyết rũ mắt, tầm mắt rơi xuống nấm chưa hề đụng tới.
Xem ra nàng không thích ăn nấm.
Bạch Miểu ăn no, dùng khăn lau Thẩm Nguy Tuyết đưa cho để lau miệng.
Nàng liếc mắt, phát hiện chén rượu thanh mai của Thẩm Nguy Tuyết đã ít đi phân nửa.
Woa, rượu thanh mai của nàng còn nhiều đấy!
Bạch Miểu không chịu thua kém, lập tức nâng chén rượu, uống một hơi cạn, chén lưu li nháy mắt thấy đáy.
Thẩm Nguy Tuyết có chút lo lắng mà nhìn nàng: "Có phải đồ ăn quá mặn?"
"...... Không phải ạ!" Bạch Miểu vội vàng lắc đầu, "Là rượu quá ngon......"
Tuy rằng có chút choáng, còn có chút phê......
Một ngụm này nàng uống quá hăng, trên môi còn dính rượu trong suốt, run rẩy, giống giọt sương trên cánh hoa.
Thẩm Nguy Tuyết ngưng mắt nhìn cánh môi nàng, theo bản năng vươn tay, muốn lau đi vết rượu cho nàng.
Nhưng Bạch Miểu lại cong đầu lưỡi, tự liếm vết rượu kia.
Thẩm Nguy Tuyết dừng động tác, dường như không có việc gì mà thu tay.
Bạch Miểu bê vò rượu lên, tự rót cho mình một chén.
"Sư tôn, sau này con chuyển đến...... Ở chỗ nào ạ?" Nàng đầu óc có chút choáng, nhưng không quên hỏi vấn đề này.
Thẩm Nguy Tuyết bưng chén rượu lên, nhẹ nhấp một ngụm: "Trước ở gác mái đi."
Chờ hắn thu dọn xong, sẽ bảo nàng dọn đến phòng lớn hơn.
Bạch Miểu cúi đầu, nhìn rượu thanh mai màu hổ phách trong chén.
"Gác mái không được."
Thẩm Nguy Tuyết: "Hả?"
"Sư tôn, gác mái là nơi người nghỉ ngơi, con ở đó sẽ quấy rầy đến người." Bạch Miểu nâng mặt, nghiêm trang, "Con nghe nói, người khác đều ở động phủ riêng, con cũng muốn......"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Tê Hàn Phong không có động phủ khác."
Bạch Miểu: "......"
Sao lại như vậy?
Nàng lộ ra biểu tình có chút ủy khuất: "Con không thể có động phủ của mình sao?"
Ngữ khí này của nàng, giống như không có động phủ chính là khắt khe với nàng.
Thẩm Nguy Tuyết không biết vì sao nàng lại sinh ra ý nghĩ này.
Rõ ràng lúc trước rất vui lòng......
Thẩm Nguy Tuyết khẽ vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Là có người nói gì với con sao?"
Bạch Miểu lắc đầu: "Không có, là tự con quan sát. Trình Ý và Liễu Thiều đều có động phủ của mình, con cũng muốn có......"
Nàng lông mày rũ xuống, gương mặt ửng đỏ, cồn khiến mắt nàng thoạt nhìn không trong trẻo bằng ngày xưa, sương mù mênh mông, giống phủ một tầng hơi nước.
...... Làm người ta không thể cự tuyệt.
Hơn nữa nàng còn uống rượu.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở dài: "Miểu Miểu."
Hắn vẫy vẫy tay với nàng.
Bạch Miểu không rõ nguyên do, buông chén rượu, đứng dậy ngoan ngoãn đi đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết.
Trong mũi nàng hiện tại đều là mùi rượu thanh mai, tuy không chán ghét, nhưng vẫn có chút nồng đậm quá mức.
Thẩm Nguy Tuyết liền ngồi trước mặt nàng.
Nàng theo bản năng ngửi ngửi.
Mùi rượu trên người hắn rất nhẹ, cơ hồ không có, mùi thanh mai cũng bị trung hoà với hơi thở hắn.
Rất mát lạnh, rất thơm.
"Có riêng một cái động phủ cũng tốt, nhưng như vậy không thích hợp với con." Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí ôn nhu, tràn ngập kiên nhẫn, "Con...... không giống bọn họ."
Bạch Miểu không rõ: "Không giống chỗ nào?"
Thẩm Nguy Tuyết không trả lời được.
Nàng nhìn qua tựa hồ không khác đứa trẻ bình thường, nhưng ở đâu cũng khác.
Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ: "Bởi vì con là đệ tử của ta."
Bởi vì nguyên nhân này?!
Bạch Miểu cảm giác một tia tuyệt vọng.
Người khác đều cho rằng làm đồ đệ Kiếm Tôn tốt bao nhiêu, kết quả một không gian riêng nàng cũng không có tư cách có!
Nàng! Muốn! Tự! Do!
Bạch Miểu nói: "Con muốn động phủ!"
Lần đầu Thẩm Nguy Tuyết nhìn thấy bộ dáng nàng tùy hứng.
Giống đứa trẻ không thuận theo thì không buông tha.
Bạch Miểu cúi đầu, nhìn thẳng hắn: "Con muốn động phủ."
Thẩm Nguy Tuyết dở khóc dở cười.
Hắn bất đắc dĩ gọi: "Miểu Miểu......"
Lời còn chưa dứt, Bạch Miểu đột nhiên cúi người sát vào.
Nhiệt độ cơ thể nàng rất cao, hơi thở trộn lẫn mùi rượu hoa quả, ngọt thanh hơi say, tạo nên một hơi ấm kỳ lạ trong không khí.
Thẩm Nguy Tuyết ngây ngẩn cả người.
Bạch Miểu tiếp tục dựa sát vào, vẫn luôn tiến đến bên cổ hắn, đột nhiên dừng lại.
Nàng ngửi ngửi tóc hắn.