Thấy vậy, hắn tựa hồ đã khôi phục bình thường, trừ mặt mày mệt mỏi, thoạt nhìn không khác ngày thường.
Đương nhiên, "Ngày thường" hắn nhìn thấy đã là chuyện mấy năm trước.
"Ngươi biết ta tới?" Kinh Phỉ nâng chén trà lên, uống một ngụm.
Thẩm Nguy Tuyết: "Đại khái đoán được."
"Chỗ này của ngươi vẫn là không có gì thay đổi." Kinh Phỉ nhìn quanh một vòng, mặt lộ vẻ tiếc nuối, "Ở một mình nhàm chán không, tìm người tới cùng ngươi nói chuyện cũng tốt."
Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, trầm mặc nửa giây, rồi sau đó cười cười.
"Có Thanh Loan là đủ rồi."
"Con chim ngốc đó? Ngươi xác định?" Kinh Phỉ như là nghe thấy chuyện cười, một bên lắc đầu một bên uống trà, "Ngươi còn không bằng nói có mấy con cá vàng ngoài kia là đủ rồi, như vậy mức độ đáng tin còn lớn hơn chút."
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc ôn hòa, không phản bác.
Kinh Phỉ nhìn hắn, đột nhiên nhướng mày: "Được rồi, chỉ có hai ta, cũng đừng giấu ta, có chuyện nói thẳng đi!"
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh: "Nói cái gì?"
"Viên Tích Cốc Đan kia." Kinh Phỉ vẻ mặt bát quái, khí chất y tiên nháy mắt không còn sót lại chút gì, "Ngươi đừng nói với ta là ngươi dùng, ngươi cứ việc nói thẳng, Tích Cốc Đan đến tột cùng cho ai?"
Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình thản.
"Tất nhiên là cho người khác."
Kinh Phỉ: "......"
Này không vô nghĩa sao?
"Ta đương nhiên biết là cho người khác, ta hỏi chính là, 'người khác' rốt cuộc là ai?" Kinh Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi đừng nghĩ lừa ta, cùng lắm thì ta đi hỏi Chúc Ẩn, nói như thế nào hắn cũng là chưởng môn, cho dù là tìm hiểu nguồn gốc, cũng có thể tìm cho ta chứ?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng thở dài.
Cho nên hắn mới không thích ở chung với người này......
"Cho một đệ tử." Hắn lời nói ngắn gọn.
"Ồ." Kinh Phỉ kinh ngạc nói, "Là tiểu bối của ngươi nha. Nam đệ tử hay nữ đệ tử?"
"...... Nữ đệ tử."
Kinh Phỉ nghe xong, tức khắc nhướng mày, khoa trương đến cơ hồ muốn bay lên trời.
"Nữ đệ tử?!" Hắn giống phát hiện đại lục mới, vẻ mặt ngạc nhiên, "Thẩm Nguy Tuyết, ngươi không phải là cây vạn tuế ra hoa chứ!"
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
"Nữ đệ tử đó hiện tại ở đâu?" Kinh Phỉ vẻ mặt tò mò, "Gọi nàng tới cho ta xem, ta cũng coi như là không uổng công chuyến này."
Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày: "Nàng cũng không phải là đồ cho ngươi xem."
Kinh Phỉ vừa nghe hắn nói như vậy, không những không tức giận, ngược lại ý vị thâm trường cười.
"Giờ lại bảo vệ rồi?" Hắn sờ sờ cằm, "Cho ta xem thì làm sao, cũng không thiếu miếng thịt nào."
Thẩm Nguy Tuyết biết nói với hắn không thông, bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, than nhẹ một tiếng.
"Dọa nàng?" Kinh Phỉ hồ nghi mà nhìn hắn, "Ngươi làm gì nàng?"
Thẩm Nguy Tuyết: "...... Không có gì."
Kinh Phỉ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đột nhiên nhíu mày.
"Không phải bởi vì nữ đệ tử này ngươi mới......"
"Không liên quan đến nàng." Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh đánh gãy hắn.
Kinh Phỉ không nói, hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Thẩm Nguy Tuyết, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
"Lạy ông tôi ở bụi này nha."
Thẩm Nguy Tuyết hơi rũ mắt, không nhiều lời.
Kinh Phỉ giơ tay rót ly trà cho mình, tầm mắt tuần tra khắp nơi. Rất nhanh, hắn phát hiện ở dưới bàn có một quyển điển tịch.
Hắn lấy điển tịch ra, tùy tay mở.
"...... Xây động phủ?" Hắn vừa mở vừa hỏi, "Ngươi còn xây động phủ cho nữ đệ tử kia?"
Thẩm Nguy Tuyết đang suy xét đuổi hắn đi như thế nào.
Kinh Phỉ lật vài tờ, liền không có hứng thú mà ném sang một bên.
"Nói chuyện đứng đắn đi."
Hắn mười ngón tay giao nhau, nghiêm mặt nói: "Trạng thái hiện tại của ngươi, xác thật không được tốt lắm."
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Ta biết."
Kinh Phỉ từ trong tay áo móc ra một hộp gấm, giống hộp đựng Tích Cốc Đan.
"Nhưng ta cũng đã suy xét đến tình huống này." Hắn mở hộp gấm, từ bên trong lấy ra một viên thuốc, "Uống thuốc đi, nhân hiện tại phản phệ chưa lớn, áp một chút cũng tốt."
Thẩm Nguy Tuyết tiếp nhận viên thuốc, cho vào miệng.
"Chờ lát nữa ta lại niệm thanh ma chú cho ngươi, khả năng sẽ có chút gian nan, ngươi cố gắng chịu đựng."
Kinh Phỉ nói, lại bổ sung một câu: "Ồ, đúng rồi, phải trả tiền."
Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ: "Ta có nợ ngươi bao giờ?"
"Đây không phải sợ ngươi quên sao."
Kinh Phỉ lại uống một ngụm trà, uống xong, nghiêm túc nói với Thẩm Nguy Tuyết: "Dược tính và chú thuật nhất định sẽ xung đột với thứ trong cơ thể ngươi, hai ngày này đừng đi ra ngoài, cẩn thận tĩnh dưỡng đi."
Thẩm Nguy Tuyết lông mi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không nói thêm gì.
*
Bạch Miểu cùng các bạn nhỏ cuối cùng mang theo một đống thứ rời đi.
Nhóm đệ tử Sơn Quỳnh Cung rất thích mấy người bọn họ, tặng bọn họ rất nhiều đặc sản Sơn Quỳnh Cung, ví dụ điểm tâm, đồ ăn vặt, huân hương các nàng tự làm, còn có mấy thứ đồ chơi khác.
"Các tỷ tỷ Sơn Quỳnh Cung thật tốt, chúng ta ngày mai lại tới đi!" Đường Chân Chân vui vẻ nói.
Liễu Thiều: "Ngày mai người ta có thể sẽ không đưa nhiều đồ như vậy cho muội nữa đâu."
Đường Chân Chân không phục nói: "Ta lại không phải cố ý lấy của người ta!"
Bạch Miểu đột nhiên mở miệng: "Ngày mai khả năng ta không có thời gian."
Đường Chân Chân quay đầu nhìn nàng: "Vì sao?"
"Ta có chút việc phải làm." Bạch Miểu cũng không giải thích quá nhiều.
"Được rồi......" Đường Chân Chân bĩu môi, xoay mặt lại cười, "Nhưng nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng đủ ta ăn mấy ngày rồi......"
Minh Song Dao: "Cô quả nhiên là cố ý lấy đồ của người ta!"
Hai tay Đường Chân Chân chống nạnh, đúng lý hợp tình: "Cũng chẳng phải ta không tặng đồ cho các nàng, trao đổi mà thôi, sao hả?"
Đoàn người ríu rít, vô cùng náo nhiệt, đến đệ tử uyển mới đường ai nấy đi, từng người dẹp đường hồi phủ.
Sau khi Bạch Miểu trở lại động phủ, trước tiên lấy đồ đệ tử Sơn Quỳnh Cung đưa nàng ra, cất vào trong ngăn tủ, sau đó lại tìm trong túi giới tử, lấy nguyên liệu lúc trước làm tua kiếm ra.
【 Cô không thể mua nguyên liệu mới sao......】
"Lần trước còn thừa rất nhiều, vì sao ta phải lãng phí tiền mua mới?"
Bạch Miểu ngồi xuống án, lấy kim chỉ, dọn xong đạo cụ, bắt đầu nhớ lại quy trình làm tua kiếm.
Hệ thống: 【 Cô bắt đầu làm luôn? Không hỏi Tống Thanh Hoài thích màu nào trước sao? 】
"Không quan trọng." Bạch Miểu cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Nguyên chủ cũng không hỏi, vì sao ta phải làm điều thừa."
【 Nhưng lần trước rõ ràng cô......】
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này." Bạch Miểu không kiên nhẫn nói, "Có thể đừng đánh gãy suy nghĩ của ta không, không nhìn ra ta đang bận sao?"
Hệ thống: 【......】
Rất hiển nhiên, nàng hiện tại có ý kiến với nó.
Hệ thống tự biết đuối lý, cũng không lên tiếng.
Ai ngờ Bạch Miểu chỉ nhìn chằm chằm kim chỉ trong chốc lát, rất nhanh lại thả xuống.
Nàng đi đến đệm hương bồ ngồi xuống, nhắm mắt lại, vận hành chân khí, bắt đầu tĩnh tâm thiền.
Hệ thống cũng không dám hỏi, cũng không dám nói.
Qua mười lăm phút, Bạch Miểu lại mở to mắt, từ túi giới tử móc ra truyền âm phù, cẩn thận đặt ở một bên.
Hệ thống không nhịn được: 【 Cô lấy cái này ra làm gì? 】
Bạch Miểu nghiêm túc: "Ta đặt ở đây, phòng ngừa bọn Chân Chân gọi điện thoại cho ta."
Hệ thống bán tín bán nghi, cũng không có lắm miệng.
Bạch Miểu nhìn thoáng qua truyền âm phù, một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục thiền.
Một lát sau, nàng lại mở một con mắt, trộm nhìn truyền âm phù.
Vẫn không sáng, cũng không vang lên âm thanh quen thuộc.
Bạch Miểu nhịn không được nghĩ nhiều.
Hắn hiện tại đang làm gì?
Không tới tìm nàng, cũng không truyền âm cho nàng...... Chẳng lẽ chuyện làm với nàng ngày hôm qua ở Tàng Thư Lâu, thật sự chỉ là nhất thời xúc động?
Nàng biết mình không nên nghĩ chuyện này, nhưng nàng...... Luôn không khống chế được.
Dù sao không có thật sự đi tìm hắn, chỉ là trộm suy nghĩ một chút, hẳn là cũng không có gì đi?
Chỉ là trộm nghĩ một chút, cái gì cũng sẽ không nói, cái gì cũng sẽ không làm.
Chỉ là trộm nghĩ một chút mà thôi.
Bạch Miểu yên lặng tẩy não mình, nhịn không được lại nhìn truyền âm phù.
Nàng hiện tại bắt đầu lo được lo mất.
*
Ngày hôm sau, Bạch Miểu rất nhanh làm ra một cái tua kiếm mới.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này nàng làm thuần thục rất nhiều, bộ dáng cũng chỉnh tề hơn, nhìn qua rốt cuộc chỉ là một cái tua kiếm bình thường, chứ không phải búp bê cầu nắng tròn vo.
Miễn cưỡng tính là vừa lòng.
Bạch Miểu một bên thiền dưới bóng cây ngoài động phủ, một bên chờ Tống Thanh Hoài về.
Đại khái lúc chạng vạng, Tống Thanh Hoài rốt cuộc đã trở lại.
Bạch Miểu vốn định đưa tua kiếm cho hắn, đến gần vừa thấy, đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm.
Tuy rằng sắc mặt hắn ngày thường cũng không tốt —— là lúc bị Bạch Miểu chọc tức, nhưng hôm nay trạng thái không tốt này, rõ ràng không giống bình thường.
Là cảm giác tương đối trầm trọng, nghiêm túc.
"Sư tôn, làm sao vậy?" Bạch Miểu hỏi.
Tống Thanh Hoài nhíu mày nói: "Kiếm Tôn...... Hình như bệnh rồi."
Bệnh rồi là có ý gì? Người như Thẩm Nguy Tuyết sẽ bệnh?
Lúc trước Bạch Miểu ở cùng Thẩm Nguy Tuyết một khoảng thời gian, Tống Thanh Hoài biết khả năng Bạch Miểu hiểu Thẩm Nguy Tuyết hơn hắn, vì thế rất tự nhiên nói phỏng đoán của mình cho nàng nghe.
"Ta đi tìm sư tôn, lại bị Thanh Loan và y tiên cản lại. Bọn họ nói mấy ngày gần đây sư tôn không khoẻ, bảo ta hai ngày nữa hãy tới tìm người."
Bạch Miểu vội vàng nói: "Vậy bọn họ có nói cụ thể là chỗ nào không khoẻ không?"
Tống Thanh Hoài lắc đầu: "Y tiên không nói."
Bạch Miểu: "Vậy Thanh Loan thì sao?"
Tống Thanh Hoài vi diệu dừng một chút, hỏi lại: "Ngươi cảm thấy sao?"
Bạch Miểu: "......"
Đã quên Thanh Loan không biết nói.
Nàng xấu hổ sờ sờ mũi, tiếp tục hỏi: "Chúng ta không tìm người, thì đi thăm một chút, như vậy được không?"
Tống Thanh Hoài hơi nhíu mày: "Cái này, thật ra y tiên không nói là không được."
"Mặc kệ được hay không, đi hỏi một câu chẳng phải sẽ biết."
Bạch Miểu cử động trở lại, nàng vội vã đi ra ngoài, vừa đi chưa được vài bước, lại xoay người vòng về.
Tống Thanh Hoài kỳ quái nhìn nàng: "Sao lại về rồi?"
Bạch Miểu: "...... Ngài không đi sao?"
Tống Thanh Hoài nhàn nhạt nói: "Ta đi, nhưng hiển nhiên ngươi càng muốn đi hơn ta."
Một người là đồ đệ hắn, một người là sư tôn hắn, vốn dĩ hai người không có quan hệ, hiện tại lại quan tâm lẫn nhau, khiến hắn kẹp ở giữa giống người tàng hình, loại cảm giác này nghĩ như thế nào cũng có chút kỳ quái.
"Ta biết ngài cũng muốn đi." Bạch Miểu chân thành tha thiết mà nhìn hắn, "Chúng ta có thể cùng đi, ngài cảm thấy sao?"
Nàng rốt cuộc vừa cùng Thẩm Nguy Tuyết phát sinh chuyện như vậy, nếu chỉ một mình nàng đi thăm, vậy không khí nhất định sẽ rất xấu hổ.
Cho dù Thẩm Nguy Tuyết không cảm thấy xấu hổ, nàng cũng sẽ xấu hổ.
Nhưng dẫn theo Tống Thanh Hoài sẽ không giống.
Nàng là đồ đệ Tống Thanh Hoài, theo hắn đi thăm sư tổ mình, cho dù thế nào cũng là theo lý thường. Hơn nữa có Tống Thanh Hoài ở đó, nàng cũng không cần phải nói, chỉ cần xác định Thẩm Nguy Tuyết không có trở ngại gì, nàng liền có thể yên tâm.
Tống Thanh Hoài liếc nàng: "Ngươi hiện tại có phải đang nghĩ lợi dụng ta như thế nào?"
Bạch Miểu nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn lắc đầu.
"Sao lại thế chứ, người suy nghĩ nhiều rồi."
Tống Thanh Hoài tức khắc hiểu rõ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Miểu dùng "Người" xưng hô với hắn.