Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 108



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Điện hạ thật sự muốn cầu thân với tiểu nữ?" Trình Uyên nheo mắt, không biết vô tình hay chú ý mà nhấn mạnh hai chữ "cầu thân".

Tô Lăng mỉm cười tựa như trăng thanh gió mát, cậu đứng lên, cung kính trịnh trọng nói: "Đúng vậy."

Tâm tư muốn cầu thân này của cậu sẽ không bao giờ thay đổi.

Trình Uyên chậm rãi lắc đầu: "Thứ cho lão phu không thể đồng ý."

"Dạ —— cái gì?" Tô Lăng kinh ngạc, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Hôn nhân đại sự, từ trước đến nay vẫn là lệnh phụ mẫu, lời mối mai, tuy thân phận điện hạ không hề tầm thường..." Trình Uyên nói. Tuy nhị điện hạ nói việc hôn nhân có thể do mình tự quyết định, Hoàng đế sẽ không can thiệp. Nhưng sự thật đến cùng có phải như vậy hay không, ông cũng không chắc chắn lắm.

Tô Lăng nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó liền cong môi cười: "Học trò hiểu ý của hiệu trưởng, chắc chắn sau này ta sẽ xin một đạo thánh chỉ. Còn bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là hiệu trưởng và phu nhân có đồng ý giao nàng cho ta hay không thôi. Tuổi nàng còn nhỏ, lại ham thích đọc sách, việc thành thân ít nhất cũng sẽ một hai năm nữa mới..."

Trình Uyên nhìn Tô Lăng, nghe cậu nói từng chữ từng chữ: "Học trò chỉ muốn một lời cam kết thôi..."

"Cái gì?" Trong lòng Trình Uyên đã thoáng đoán được "cam kết" mà Tô Lăng đang đề cập đến.

Quả nhiên, sắc mặt Tô Lăng như thường mà nói tiếp: "Nàng chỉ có thể gả cho ta."

Sắc mặt Lôi thị lập tức thay đổi, bà cau mày: "Điện hạ!"

"Tất nhiên." Tô Lăng nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng vuốt ve túi hương trên tay, "Bản thân DIỆC NHIÊN cũng chỉ đồng ý gả cho ta. Tâm tư của ta và nàng đều giống nhau."

Lời này Tô Lăng nói ra hết sức tự nhiên, nhu tình hiện rõ trên mặt, phu phụ Trình Uyên đều nhìn thấy hết sức rõ ràng. Hai người nhìn nhau, Lôi thị lén lút thở dài một hơi.

Vẻ mặt này giống y hệt như vẻ mặt DIỆC NHIÊN khi nói đến nhị điện hạ. Dù sao thì DIỆC NHIÊN cũng quen biết cậu ta hơn hai năm, tuổi tác và diện mạo tương đương nhau, lại sớm chiều ở chung, khó trách lại nảy sinh tình cảm. "Tâm tư giống nhau" mà cậu ta nói là ý hai người lưỡng tình tương duyệt, tâm ý tương thông sao?

Tô Lăng lại thi lễ một lần nữa: "Mong hiệu trưởng và phu nhân đồng ý."

Trình Uyên nhìn thê tử mình một chút rồi gật gật đầu. Ông thấp giọng nói: "Bây giờ tiểu nữ đang làm thư đồng trong cung, tất nhiên ta sẽ không tùy tiện gả tiểu nữ cho người khác."

Dù ông không nói rõ ràng nhưng Tô Lăng vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong đó, cậu biết đối phương đã đồng ý với mình rồi, bèn cười nói: "Đa tạ bá phụ bá mẫu, chờ đến lúc thích hợp, ta sẽ xin ý chỉ."

Một tiếng "bá phụ bá mẫu" này của Tô Lăng khiến phu phụ Trình Uyên hơi ngẩn ra. Cứ như vậy mà quyết định sao? Còn trực tiếp gọi bá phụ bá mẫu? Ai dám làm bá phụ bá mẫu của vị này chứ!

Trình Uyên liên tục xua tay: "Xưng hô bá phụ bá mẫu này vẫn không nên gọi, cứ gọi hiệu trưởng thôi."

Tâm nguyện của Tô Lăng đã đạt được nên cũng không quá để tâm chuyện xưng hô này. Cậu vâng lời: "Dạ, hiệu trưởng." Ngừng một chút, Tô Lăng lại nói tiếp: "Không biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu, ta có mang theo vài thứ muốn đưa cho nàng."

Trình Uyên đưa mắt nhìn Tô Lăng, nghĩ thầm người này quả thật không quan tâm đến cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng nếu từ chối cũng không ổn lắm. Dù sao thì DIỆC NHIÊN là thư đồng của cậu ta, hai người đã sớm chiều ở chung từ lâu, lúc này không cần để ý nữa, cũng chỉ gặp thêm một lần mà thôi.

Ngay lúc đang muốn mở miệng chợt nghe giọng Trình Khải vang lên: "Có khách sao ạ?"

Lời còn chưa dứt,Trình Khải đã bước đến.

Hôm nay nghỉ hưu mộc, tất nhiên Trình Khải cũng không cần đến học đường dạy học, hắn đến kho sách dạo một vòng, khi quay về nghe nói có khách đến thăm nên tới đây nhìn một chút.

Tô Lăng cười cười, nhẹ nhàng gật đầu chào: "Trình phu tử."

"À, là Tô Lăng à." Trình Khải nhìn thấy rõ khách đến thì gật đầu nhẹ một cái, coi như chào hỏi. Đối với người học trò đã rời đi hơn một năm này, Trình Khải vẫn có ấn tượng rất sâu. Lúc đầu khi Tô Lăng đến thư viện, phụ thân yêu cầu hắn để ý chăm sóc cậu ta. Kết quả vừa đi học ngày đầu đã đánh nhau với người ta, sau đó vào ở trong phòng nhỏ bên cạnh kho sách —— Quan trọng hơn, có lúc DIỆC NHIÊN qua lại rất thân thiết với người này. Sau vài lần hắn nhấn mạnh, nàng mới dần dần giữ khoảng cách. Sau này Tô Lăng rời khỏi thư viện, DIỆC NHIÊN vào cung làm thư đồng thì không còn qua lại gì nữa.

Hôm nay thấy cậu ta đến đây, Trình Khải có chút hăng hái hỏi nhiều hơn vài câu, "Bây giờ trò đang ở đâu, vẫn tiếp tục đi học hay bắt đầu làm việc rồi?"

"Hồi phu tử, đã bắt đầu làm việc nhưng vẫn không bỏ bê việc học, trong nhà mời về ba vị phu tử, mỗi ngày đều đọc sách." Tô Lăng nghiêm túc trả lời.

Nghe Tô Lăng bảo dù bắt đầu làm việc nhưng vẫn không quên đọc sách, Trình Khải không khỏi âm thầm gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nên như vậy." Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Hôm nay trò đến đây là vì..."

Tô Lăng mỉm cười: "Do muốn đến thăm hiệu trưởng và phu nhân ạ."

Trình Khải có chút bất ngờ. Hằng năm đều có một lượng lớn học trò cũ của thư viện sẽ quay lại thăm bọn họ. Trước mặt học trò, Trình Khải vẫn miễn cưỡng nói được một hai câu.

Tô Lăng cung kính lắng nghe, biểu tình ôn hòa.

Trình Uyên thật sự không nhìn được nữa, ho nhẹ một tiếng: "Nếu điện hạ đã đến thư viện thì nên đi dạo nhiều thêm một chút. Kho sách, giáo trường đều giống như trước đó..."

Trong lòng Tô Lăng khẽ động, khóe môi cong cong ý cười: "Dạ."

Thân thể Trình Khải có chút cứng đờ, hắn không thể tin được mà nhìn Tô Lăng, lại nhìn sang phụ thân. Hắn nghi ngờ mình nghe lầm: "Điện hạ?"

"Đúng vậy, đây là nhị điện hạ, trước đó khi vẫn còn ở tại thư viện của chúng ta đã dùng tên giả là Tô Lăng. Không phải con đã từng dạy ngài ấy sao?"

Tô Lăng cười cười, coi như cam chịu.

Trong lòng Trình Khải kinh ngạc không thôi, lại nghe thấy Tô Lăng nhẹ giọng hỏi: "Phu tử, học trò có thể đến thăm kho sách một chút không?" Trình Khải kinh ngạc gật đầu: "Được."

Tô Lăng cúi chào một cái sau đó quay người bước ra ngoài.

"Không cần người đi cùng sao?" Đợi đến khi hắn đi rồi, Trình Khải mới khôi phục lại tinh thần.

Trình Uyên lắc đầu: "Không cần."

Tinh thần Trình Khải vẫn đang chấn động, hắn nhìn phụ thân: "Nhị điện hạ? Nhị Hoàng tử?"

"Đúng vậy." Trình Uyên chậm rãi gật đầu. "Con còn tưởng rằng, con còn tưởng rằng..." Trình Khải vẫn chưa hết kinh ngạc, "Là Dương Lăng hầu..."

Người do Dương Lăng hầu đưa đến, lại cùng họ với Dương Lăng hầu, còn cố ý cho người quan tâm đến cậu ta. Lúc trước Trình Khải vẫn cho rằng Tô Lăng là con cháu họ hàng của Dương Lăng hầu. À, cũng đúng, đúng là con cháu, nhưng là cháu trai của thê tử.

Vậy mà là nhị điện hạ? Vậy, vậy không phải DIỆC NHIÊN đang làm thư đồng cho cậu ta sao?

Nghĩ một hồi, Trình Khải không nhịn được cất tiếng hỏi: "DIỆC NHIÊN? DIỆC NHIÊN là thư đồng của ngài ấy?"

Trình Uyên đưa mắt nhìn nhi tử: "Đúng vậy, DIỆC NHIÊN là thư đồng của ngài ấy."

Bỗng nhiên sắc mặt Trình Khải thay đổi, thần tình có chút kỳ lạ.

Trình Uyên lại nói: "Chuyện này, con cũng đừng nghĩ quá nhiều. Lúc ngài ấy vẫn còn đọc sách ở thư viện chúng ta cũng chỉ là một học trò bình thường, không phạm phải sai lầm nào là được."

Trình Khải gật đầu nói phải —— Nhưng mặc dù phụ thân an ủi trấn an nhưng sự kinh ngạc trong lòng hắn vẫn không cách nào giảm bớt. Đó là nhị Hoàng tử! Toàn bộ những chuyện khó hiểu không thể giải đáp trước dường như đã tìm được đáp án vào ngày hôm nay.

Hiện giờ hắn lại càng vững tin mối quan hệ lúc đó giữa DIỆC NHIÊN và nhị Hoàng tử không hề tầm thường.

Trình Khải nhớ đến chuyện trước đó: Lúc đầu khi Hoàng đế muốn chọn DIỆC NHIÊN làm thư đồng, rõ ràng đã biết nàng là nữ nhưng vẫn muốn để nàng cải nam trang mà tiến cung. Nhưng không phải vì muốn lôi kéo Trình gia mà chỉ vì bản thân DIỆC NHIÊN mà thôi.

DIỆC NHIÊN cũng biết chuyện này?

Trong lúc nhất thời, lòng Trình Khải có chút chua xót. Hắn lớn hơn tiểu muội vài tuổi, từ lúc nàng bắt đầu đến thư viện đã luôn cố hết sức chăm sóc nàng. Hắn đối với nàng vừa giống muội muội, cũng vừa giống nữ nhi. Nay chợt phát hiện chẳng những DIỆC NHIÊN không nghe lời mà còn có chuyện gạt hắn. Hắn nặng nề thở dài một hơi, cố quên đi cảm giác mất mát trong lòng.

Hắn thầm nghĩ, phải tìm cơ hội nói chuyện với nàng một chút.



Vốn dĩ Trình Diệc Nhiên vẫn luôn đợi trong phòng, khi biết được Tô Lăng đến, trong lúc nhất thời nàng không biết nên đi ra ngoài gặp chàng hay tiếp tục giả bộ không biết gì. Nàng cũng không biết trước mặt phụ mẫu, chàng có biểu hiện thế nào, hay rốt cuộc thái độ của phụ mẫu nàng như thế nào.

Quyển sách toán đặt ở trước mặt nhưng đọc không vào, mà nàng lại không tiện bước ra khỏi phòng xem xét.

Qua chừng hai khắc sau, thím Giang mang một phần điểm tâm đến cho nàng: "Thấy lúc sáng sớm cháu ăn khá ít, giờ có đói bụng không? Lót bụng trước một chút nhé?"

Điểm tâm nhìn vô cùng tinh xảo, trong không khí thoang thoảng chút hương vị ngọt ngào, tiếc rằng Trình Diệc Nhiên lại ăn không vô nên chỉ nhỏ giọng hỏi: "Thím Giang, khách đến nhà đâu?"

"À, cháu nói đến vị đồng môn là Tô công tử kia sao?" Thím Giang đặt điểm tâm xuống, "Hình như đã đến kho sách thăm quan một chút. Không phải trước đây cậu ấy cũng là học trò trong thư viện chúng ta sao?"

"A, đến kho sách sao." Trình Diệc Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, là học trò thư viện chúng ta. Dạ, để cháu dùng một chút điểm tâm, cảm ơn thím Giang, thím đi làm việc đi, không cần phải để ý đến cháu."

"Được." Thím Giang hiền từ cười cười rồi rời đi.

Trình Diệc Nhiên chờ thím Giang đi khỏi thì nhanh chóng lấy ra một ít giấy dầu trong phòng, bỏ hai phần điểm tâm vào đó, cẩn thận gói lại nhét vào trong túi, sau cùng mới lặng lẽ ra khỏi phòng đi thẳng đến kho sách.



Lúc còn học tại thư viện, cứ hai ba ngày Trình Diệc Nhiên lại đến kho sách một lần, sau này nghỉ hưu mộc nàng cũng thường xuyên đến kho sách với Tô Lăng. Nàng có tình cảm vô cùng sâu sắc với kho sách nhà mình.

Cuối tháng tám ánh mắt trời xuyên qua ô cửa sổ rơi rải rác xuống từng quyển sách.

Trình Diệc Nhiên bước nhẹ lên lầu hai, thấy Tô Lăng đang đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía nàng. Trong lòng nàng chợt lóe lên ý định trêu chọc, vì thế càng bước nhẹ hơn nữa. Đến khi chỉ còn cách hai ba bước mới kêu "Này" một tiếng.

Nhưng dường như Tô Lăng không bị nàng hù dọa, cậu quay người lại, trong mắt lấp lánh ý cười, có chút dịu dàng cũng có chút cưng chiều: "DIỆC NHIÊN."

"Chàng biết là ta sao?"

Tô Lăng cười: "Ta nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa, trên người nàng có hương thơm."

"Chàng nói cái này sao?" Trình Diệc Nhiên lấy túi điểm tâm bọc giấy dầu, đặt trên tay, "Ta cũng thấy rất thơm."

"Không phải, ta nói là mùi hương của nàng." Tô Lăng lắc đầu.

Trình Diệc Nhiên đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào: "Nói bậy, ta không có bôi phấn."

Chỉ là bôi một ít son mà thôi.

Nàng đặt điểm tâm lên tay Tô Lăng: "Chàng nếm thử đi, do thím Giang làm đó, ta thích nhất chính là đồ ăn của thím ấy." Nói xong nàng lui về sau một bước, làm bộ vô ý hỏi một câu: "Y phục hôm nay của ta có đẹp không?"

"Đẹp." Tô Lăng trả lời không chút do dự.

Có thể không đẹp sao? Lúc nàng vừa xuất hiện, trước mắt cậu liền sáng ngời. Tô Lăng nguyện ý tin tưởng, nàng cố ý vì cậu mà mặc nữ trang.

Trình Diệc Nhiên kìm lòng không đậu nở nụ cười.

Tô Lăng bổ sung: "Nàng mặc cái gì cũng đẹp cả."

"Gạt người." Trình Diệc Nhiên vô thức nói, "Không lẽ lúc ta mặc nam trang, mặt bôi phấn đen, lông mày rậm rạp cũng đẹp sao?"

"Ừ, đẹp." Vẻ mặt Tô Lăng vô cùng nghiêm túc, nàng có mặc nam trang thì đó cũng là nàng thôi. Dù sao thì trong lòng cậu, nàng cũng rất đẹp.

Trình Diệc Nhiên khẽ nhướng mày: "Chàng, chàng không đứng đắn, nói chuyện cũng không đứng đắn chút nào. Quên đi, không nói chuyện này nữa, chàng nếm thử đi. Trước đây, chàng vẫn luôn thích ăn cá khô do thím Giang làm mà?"

Nàng nhiệt tình như vậy, Tô Lăng cũng không tiện từ chối bèn cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

"Đúng rồi, phụ mẫu ta không làm khó chàng chứ? Chàng nghĩ gì mà lại đến đây vậy?" Trình Diệc Nhiên tiếp tục hỏi, "Vậy, nếu như ta không đến thì chàng vẫn chờ ở đây sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.