Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 113



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ánh mắt trời phủ trên gương mặt trắng trẻo như ngọc, hai mắt nàng long lanh ý cười, tỏa ra sáng rực rỡ.

Trái tim Tô Lãng nóng rực, đủ loại cảm xúc phức tạp như muốn tan chảy trong đôi mắt kia. Cậu tiến lên phía trước vài bước, thật cẩn thận ôm nàng vào lòng.

Bởi vì Trình Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế, lại bị cậu ôm như vậy, hai má áp lên bên hông cậu. Nàng ngẩn ngơ, không nhịn được nhẹ giọng nói: "Chàng cứ như vậy làm người ta xấu hổ."

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trêu chọc, Tô lăng chậm chạp buông nàng ra: "Người nên xấu hổ không phải là ta sao?"

Trình Diệc Nhiên khẽ đảo mắt: "Ta là người bị động, cho nên ta mới xấu hổ. Không nói những lời nữa, sao bỗng nhiên chàng lại tới đây? Ta đoán một chút, chàng tiện đường ghé qua?"

"Không phải tiện đường, ta muốn đến gặp nàng." Tô Lăng dịu dàng nói.

Hôm nay ở Tây Uyển, Hoàng đế nhắc đến chuyện xưa, tâm trạng cậu rối ren phức tạp, khó chịu bức bối, khi đó cậu chỉ có một ý nghĩ muốn đến gặp nàng.

Nói ra cũng thật kỳ quái, vừa nhìn thấy nàng, bao nhiêu cảm giác phức tạp khó chịu cứ thế bay đi, thay vào đó là cảm giác mềm mại dịu dàng.

"Tìm ta làm gì?"

"Nhìn xem nàng đang làm gì." Tô Lăng cúi đầu nhìn cuốn sách được đặt bên cạnh nàng.

"Chàng ngồi xuống đi." Trình Diệc Nhiên cười nói, "Chàng đứng như vậy làm ta phải ngửa cổ lên nói chuyện, không tự nhiên chút nào."

Tô Lăng rất biết nghe lời, ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Ta đang xem một bài bài toán." Hai mắt Trình Diệc Nhiên sáng rực, "Còn nữa, hôm nay ta đọc được một truyện cười."

"Hả? Truyện gì?"

"Chuyện kể về một cao thủ toán học, vác một cây gậy trúc dài qua cổng thành. Cổng thành chật hẹp, cây gậy trúc lại rất dài, không có cách nào đi ngang qua được. Hắn nhanh trí dựng thẳng cây gậy lên, thế nhưng cổng thành lại quá thấp, dựng thẳng cũng không qua được. Chàng đoán xem hắn làm như thế nào?" Trình Tâm vừa kể vừa không ngừng khua tay múa chân phụ họa, "Hắn thế mà không đi qua như bình thường, mà căn cứ theo định lý Pitago, phải vác chéo lại. Haha..."

Tô Lăng nghiêng đầu nhìn nàng, hai má lúm đồng tiền như hoa, một vài sợi tóc nghịch ngợm khẽ rơi trên trán. Trong lòng cậu mềm nhũn ra, cố ý trêu chọc: "A, ta còn tưởng rằng chặt gậy trúc ra là có thể dễ dàng qua thành đấy chứ."

Trình Diệc Nhiên vươn tay khẽ gõ lên đầu cậu một cái: "Hắn học toán đến mức đầu óc choáng váng, chàng cũng học đến ngốc luôn rồi sao? Rõ ràng là một chuyện quá mức bình thường như vậy, còn phức tạp lên như thế à?”

Giọng nói lanh lảnh giòn tan mà lại mềm mại, Tô Lăng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ vui sướng, không còn bất kỳ chỗ trống cho cảm xúc nào khác.

Cậu ngồi bên cạnh nàng, nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, thầm nghĩ đây có lẽ là câu chuyện đẹp nhất thế gian đi.

Mãi cho đến khi trời tối, mới chịu đứng dậy rời đi.

- -

Sau khi Tô công tử rời đi, thím Giang mới đi gặp Trình Diệc Nhiên. Bà do do dự dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: "DIỆC NHIÊN, con phải giữ ý tứ một chút. Tuy rằng con và Tô công tử đều là thư đồng Hoàng tử, nhưng suy cho cùng nam nữ khác biệt."

Trong thâm tâm nàng cũng cảm thấy Tô công tử kia lớn lên thật đẹp mắt, hai người lại thường xuyên tới lui. Bây giờ DIỆC NHIÊN đã đến tuổi cập kê, nếu thật sự sinh ra một ít tâm tư đối với Tô công tử, thì sẽ rất phiền toái.

Trình Diệc Nhiên thoáng sửng sốt, lại cười nói: "Thím Giang không cần lo lắng, trong lòng con hiểu rõ. Vị Tô công tử kia chàng, chàng... Giữa con và chàng không cần lo lắng chuyện nam nữ khác biệt..."

Nàng nói tới đây, hai má ửng hồng, càng thêm xinh đẹp.

Thím Giang sửng sốt, đột nhiên được khai sáng: "Ý con là, hắn và con giống nhau, đều là... Không đúng, ta thấy hắn rõ ràng là nam nhi mà..."

Nghe xong nửa câu đầu, Trình Diệc Nhiên không nhịn được cười ra tiếng. Nàng không ngừng lắc đầu: "Thím Gang nghĩ đi đâu vậy? Chàng đương nhiên là nam nhi."

Nàng từ nhỏ đã do một tay thím Giang chăm sóc, ngoài mẫu thân Lôi thị của nàng ra đây là vị trưởng bối thân cận với nàng nhất. Nàng biết đối phương lo lắng cho mình, nghĩ nghĩ, khẽ nói: "Thím Giang không cần quá lo lắng, phụ thân mẫu thân con đều biết."

"Biết cái gì?" Thím Giang trố mắt một hồi lâu, đột nhiên hiểu được rốt cuộc DIỆC NHIÊN đang nói đến chuyện gì. Bà mở to mắt, hé môi: "Con nói, con nói..."

Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Vâng..."

"Ây da, chuyện khi nào? Trong nhà hắn có những ai? Mấy người huynh đệ? Chính xác năm nay bao nhiêu tuổi?" Thím Giang nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, "Nếu phụ thân mẫu thân con đã biết, chắc chắn cũng sẽ biết đến, vậy là đã cảm thấy thích hợp. Xem nha đầu nhà con đi, sao không nói sớm? Đều là thư đồng như con, nhân phẩm tài năng hẳn là không khác biệt lắm. Tuổi tác thích hợp, a, dáng vẻ cũng rất xứng đôi. Chờ các con không làm thư đồng nữa... Khoan khoan, hắn đã biết con là nữ rồi chứ?"

"Biết rồi ạ."

"Ây da, vậy là tốt rồi." Thím Giang cảm thán, "Con yên tâm, ta là người kín miệng, sẽ không ăn nói lung tung."

Lông mày khóe mắt bà đều nhuộm ý cười không thể che lấp, tự giác buông được một việc lớn, ngay cả cước bộ cũng đều nhẹ nhàng hẳn lên.

DIỆC NHIÊN được vào cung làm bạn đồng hành với Hoàng tử, bà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời trên mặt cũng không dấu được ánh sáng rạng rỡ, cũng âm thầm lo lắng, không biết phải đi bao lâu, không biết bao giờ mới có thể quay về làm một mỹ nhân mềm mại, thành thân sinh con, giống như tất cả cô nương trên đời.

Bây giờ cũng coi như rất tốt rồi, chuyện này xem như đã định, bà cũng không cần phải lo lắng.

Tâm tình thím Giang rất tốt, buổi tối hôm nay làm không ít đồ ăn ngon, còn cho người mời tam thiếu gia Trình Thụy cách vách sang đây. --

Buổi tối, Trình Diệc Nhiên và Trình Thụy cùng nhau ăn cơm, Trình Thụy nói đến chuyện triều chính còn không ngừng thở dài: "Đáng tiếc ta không có học võ, bằng không, ta cũng muốn nhân cơ hội này xuất chinh, lập công nổi danh làm rạng rỡ tổ tông."

Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn hắn: "Muốn làm rạng danh tổ tông, cũng không chỉ có một biện pháp này. Nếu huynh đậu trạng nguyên cũng có thể làm rạng danh tổ tông rồi."

"Kia sao có thể giống nhau? Nhà chúng ta nhiều đời từ Thám hoa đến Tiến sĩ, thật ra thì đến Trạng nguyên cũng không có gì hiếm lạ." Trình Thụy lắc đầu.

Trình Diệc Nhiên không đồng ý: "Đừng nói không quá hiếm lạ, đợi huynh vượt qua rồi nói tới cũng chưa muộn."

"Ây, nói thật, bạn học của ta lần này xuất chinh không ít đâu." Trình Thụy càng thêm phấn chấn, "Trước kia trong Quốc Tử Giám có một người gọi là Hoắc Chiêu, bởi vì đánh nhau mà bị Quốc Tử Giám gạch tên, nghe nói hắn sẽ đi theo."

Nhưng Trình Diệc Nhiên vẫn thong thả từ từ nói: "Kia cũng chẳng phải chuyện của huynh. Huynh lo đọc sách cho tốt đi, sang năm thi Hương thử xem. Lúc phụ thân ở tuổi huynh..."

"Nói sau đi." Trình Thụy xua xua tay, “Vẫn còn một năm nữa mà."

- -

Hoàng đế hạ chỉ lệnh Ninh tướng quân làm nguyên soái, dẫn quân về phía Hồ Chử.

Đại Chu đã hơn mười năm không có chiến sự, nhưng việc huấn luyện quân sĩ chưa bao giờ lơi lỏng. Mà nay phát binh đi Hồ Chử, không ít thanh niên nhiệt huyết sôi trào, hăng hái báo danh. Trong số những người mà Trình Diệc Nhiên quen biết, một số người đã lên đường đi tòng quân.

Ngoại trừ huynh trưởng của Hoắc Nhiễm là Hoắc Chiêu, còn có tiểu công tử của Vân gia Vân Úy.

Chẳng qua những điều này, đối với Trình Diệc Nhiên cũng không chẳng phải chuyện gì to tát..

Sinh hoạt của nàng vẫn tuân theo quy luật nhưng cũng rất phong phú, đi học, tự học, thỉnh giáo sư trưởng. Rảnh rỗi thì cùng Tô Lăng nói chuyện, có khi hai người còn cùng nhau thảo luận một ít vấn đề.

Đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, học càng nhiều, lại càng muốn tiếp tục học lên.

Tri thức là vô tận, nàng không có khả năng học xong trong một sớm một chiều. Nhưng học tập là một quá trình, làm cho con người ta vui sướng, cam tâm tình nguyện sa vào.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã tới cuối năm.

Phía trước truyền đến tin tức, Đại Chu giúp đỡ Đại Vương Tử Hồ Chử thắng lợi, trận đầu tiên toàn thắng.

Hoàng đế vô cùng mừng rỡ, trước mặt mọi người làm một bài phú, ca ngợi Ninh tướng quân.

Cuối tháng giêng, biên quan tiếp tục truyền về tin tức, quân sĩ Đại Chu khí thế như hồng(*), trợ giúp Đại vương tử Hồ Chử giải quyết phản tặc, chuyện của Hồ Chử cơ bản đã giải quyết xong, quân đội Đại Chu khải hoàn trở về.

(*) Ý chủ khí thế mạnh mẽ như có thể xuyên qua trường thành

Nghĩ đến đủ loại điều kiện trước kia Hồ Chử đã đáp ứng Đại Chu, tâm tình Hoàng đế càng thêm tốt đẹp. Thật trùng hợp hồi đầu tháng hai, nơi nào đó đã dâng lên một bức thư công bố phát hiện thần thạch trời giáng, quả thật là điềm lành.

Mặt rồng của Hoàng đế vô cùng vui mừng, lại lưu loát làm thêm một bài phú, trên dưới trong ngoài thi nhau truyền đọc.

Trình Diệc Nhiên cũng lấy được một phần, nàng đọc hai lần, quả thật viết không tồi, nhưng nàng chỉ cảm thấy kỳ quái. Nàng còn không biết vị Hoàng đế này lại yêu thích văn học như thế, một khi đã cao hứng, lại thích viết văn làm phú.

Nhưng mà thần thạch trời ban, không phải vẫn chỉ là thiên thạch hay sao?

Cái này còn có thể tính là điềm lành?

Nhưng mà điều khiến cho nàng giật mình vẫn còn nằm ở phía sau.

Hoàng đế hạ chỉ, chuẩn bị thêm một khoa thi.

Từ trước tới nay khoa cử cứ ba năm một lần, đến năm nay chính xác đã giáp lại ba năm, lẻ ra không cần có thêm một khoa thi nữa. Hơn nữa triều đại muốn thêm khoa cử, đa số là bởi vì Tân hoàng đăng cơ. Nhưng bây giờ Hoàng đế đã tại vị hai mươi năm, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Trình Diệc Nhiên nghiêm túc hỏi thăm một phen, năm nay tổ chức thêm ân khoa, không giống với ý nghĩa trong truyền thống, được gọi là: Bác Học Hoành Từ Khoa, là nơi làm thơ, phú, luận, kinh, sử, chế, sách, toán, không hạn chế trình độ là tú tài hay cử nhân, không hạn chế tuổi lớn hay nhỏ, cho dù làm quan hay chưa làm quan, hễ là người được quan giới thiệu đều có thể đến kinh thành tham gia cuộc thi. Sau khi thi xong có thể chính thức bổ nhiệm làm quan.

Đối với các sĩ tử trong thiên hạ mà nói, không thể nghi ngờ đây quả thật là ân điển trời ban. Đây không chỉ đơn giản là thêm một cơ hội, mà đây chính là hạ thấp ngưỡng cửa tham gia cuộc thi.

Trình Diệc Nhiên yên lặng suy nghĩ: thơ, phú, luận, kinh, sử, chế, sách, toán, không hạn chế trình độ của nhân tài, chỉ cần vượt qua vòng sơ khảo...

Nhìn nàng xuất thần như thế, Tô Lăng ho nhẹ một tiếng: "Làm sao vậy?"

Trình Diệc Nhiên vẫn còn đang ngẩn ngơ, theo bản năng trả lời: "Bác Học Hoành Từ..."

"Bác Học Hoành Từ?" Hai mắt Tô Lăng chợt lóe lên, "Nàng muốn tham gia?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.