Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 117



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một tiếng "Được" rơi ra, tâm tình Trình Diệc Nhiên mới có thể buông lỏng. Nàng nhìn Tô Lăng và Đỗ Duật nhoẻn miệng cười, chôn xuống những lời cảm kích trong lòng, theo cậu đi vào bên trong.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Tô Lăng thu lại ý cười trên khóe môi, nhìn Đỗ Duật nói: "Đa tạ Tu Viễn, phụ hoàng muốn nhìn xem nàng có thể làm nên chuyện gì."

Dẫu rằng cậu đã sớm chào hỏi mấy vị giám khảo lần này rồi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể yên tâm, tự mình đi một chuyến này, mới có thể chân chính an tâm.

Đỗ Duật cười cười: "Học vấn của nàng tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không làm Hoàng Thượng thất vọng."



Trình Diệc Nhiên vào phòng khi.

Cái gọi là phòng thi, thật ra là một căn phòng nhỏ, cao sáu thước rộng ba thước, cũng chẳng rộng rãi mấy.

Vì phòng ngừa gian lận, tất cả giấy bút của thí sinh, nến và cả thức ăn đều được triều đình thống nhất phát xuống.

Trình Diệc Nhiên đánh giá thoáng qua căn phòng này, rồi mới bắt đầu ngồi xuống. Không bao lâu sau thì nhận được bài thi, còn nghiêm túc phân tích đề thi. Nàng không ngừng ám chỉ chính mình, mình chỉ đang ở thư viện Sùng Đức, đây chỉ là một bài kiểm tra bình thường hằng tháng mà thôi.

Cứ xem như là một cuộc thi bình thường nhất có thể.

Điều kiện của cuộc thi cũng không tốt mấy, ít nhất thì cách âm không được tốt. Nàng còn nghiêm túc suy tưởng, những thí sinh cách một gian phòng đang phấn chấn vui vẻ làm bài thi, rồi chính mình lại sinh ra phiền muộn.

Không ngừng đọc thầm <Đại học>, nàng cố gắng điều chỉnh tâm tình mình thật tốt, mới vội vàng làm bài thi của chính mình.

Thơ, phú, luận, kinh, sử, chế, sách, toán, phạm vi rất rộng, nội dung khảo sát tương đương nhưng vẫn đơn giản hơn khoa thi chính thức một chút. Hơn nữa cũng không giống với khoa cử chia làm ba đợt, mà tất cả đề thi cùng được phát xuống một lần, yêu cầu hoàn thành trong vòng ba ngày ba đêm.

Thời gian đưa ra cũng coi như dư dả, nhưng trong một cuộc thi liên tục với cường độ cao như vậy cũng quả thật dày vò con người mà.

Trình độ sử, chế, sách, toán của Trình Diệc Nhiên đều không tồi, đặc biệt là toán, sở trường của nàng. Nàng dứt khoát làm từ dễ đến khó, cứ liên tiếp từng môn như thế.

Đầu tiên là làm những thứ mình biết trước, về phần cô không am hiểu, nàng từ từ bù thêm, tự cảm thấy cũng không tồi đi. Nhớ kỹ những điều mấy người phu tử dặn dò, nàng nghĩ, so với những lần thi trong quá khứ lần này nàng càng thêm nghiêm túc.

Trình Diệc Nhiên rất nghiêm túc làm bài, thậm chí còn quên mất thời gian, chỉ khi nào vô cùng đói, mới dừng lại ăn một chút, uống một ngụm trà rồi lại tiếp tục. Kỳ quái là, nàng tập trung tinh thần cao độ như thế, ấy vậy mà rất ít khi cảm thấy mệt mỏi. Những khi quá mệt mỏi, mới thu dọn bàn học, nằm sấp xuống nghỉ ngơi một lát.

Sau khi hoàn thành xong tất cả các đề mục, nàng cẩn thận kiểm tra lại vài lần. Đợi đến khi nộp bài xong có thể ra ngoài, lúc bấy giờ nàng mới cảm nhận được thế nào là cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.

Cổng trường thi có không ít người, đều đang chờ thí sinh.

Thí sinh bước ra khỏi phòng thi mỗi người một vẻ, có người hưng phấn, tràn đầy tự tin thì cũng có người buồn bã gào khóc.

Trình Diệc Nhiên theo dòng người rời khỏi trường thi, trong đám người huyên náo, chợt nghe thấy có người gọi mình: "Trình công tử, Trình công tử!"

Nàng theo tiếng gọi quay đầu nhìn lại, là một người quen —— thị vệ Yến Sơn bên người Tô Lăng.

Chung quanh lộn xộn cả lên, đều là người nhà chờ đón thí sinh. Trình Diệc Nhiên gặp được người quen, trong lòng ấm áp, mỉm cười. Nàng huơ huơ tay: "Yến Sơn!"

Yến Sơn thân hình linh hoạt, chen chúc trong đám người, rất nhanh đã đi đến trước mặt nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng: "Trình công tử, công tử nhà ta đang chờ người ở bên kia."

Hắn duỗi tay, che chở Trình Diệc Nhiên đi ra khỏi đám người.

Quả nhiên Trình Diệc Nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng ở một bên. Không phải là chiếc Tô lăng đã đưa nàng đi thi, mà là một chiếc xe ngựa bình thường nàng hay dùng để tiến cung.

Trong lòng nàng không khỏi ấm áp, chạy tới xốc màn lên, nhìn vào trong xe.

Tô Lăng vận một thân áo dài xanh, hai mắt khép lại, dựa vào vách xe ngựa. Tựa như nhận ra nàng, hắn cũng không mở mắt, chỉ mỉm cười: "DIỆC NHIÊN, lên xe đi."

Trình Diệc Nhiên cười đáp: "Được."

Cuộc thi đã kết thúc, cả người thoải mái hẳn ra.

Nàng nhảy lên xe ngựa: "Chàng đợi lâu chưa?"

Tô Lăng mở mắt ra trong mắt tràn ngập ý cười: "Không lâu lắm..."

"Đã lâu, trời chưa sáng đã tới rồi!" Giọng nói Yến Sơn ở bên ngoài đột nhiên vang lên.

Trình Diệc Nhiên không nói lời nào, nàng hơi cúi đầu, mi mắt cong cong, chỉ chỉ bên ngoài xe, giống như muốn nói: "Ta biết hết rồi."

Tô Lăng hơi nheo mắt, giống như không nghe thấy những lời nói của Yến Sơn, cậu ho nhẹ một tiếng: "Thi thế nào rồi?"

Thi thế nào? Thấy Trình Diệc Nhiên nhíu mày, lòng cậu cũng trầm xuống, lòng thầm nghĩ thế này hơn phân nửa là phát huy chưa tốt, vội nói: "Cuộc thi này, cũng chưa thật sự thể hiện rõ trình độ của mỗi người, cũng chưa chắc đã phân rõ học lực. Tam ca nàng không phải là cũng không tham gia sao..."

Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, rất nhanh đã ý thức được cậu là đang an ủi mình. Trong lòng nàng như có dòng nước ấm chay qua, cười hì hì nói: "Ta cảm thấy vẫn ổn đi, dù sao cũng đã cố gắng hết sức, chưa viết ổn, bài làm sạch sẽ, không có chút vết bẩn nào."

Dù sao thi cũng đã thi rồi, nghĩ nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng.

Nàng ngáp một cái: "Nhưng mà mệt mỏi quá đi mất, ghé vào cái bàn cứng đờ ngủ không tốt tí nào, ngay cả giường cũng không có. Cũng không biết ai thiết kế ra cuộc thi này, tại sao phải thi tất cả trong một lần, ba ngày ba đêm đấy. Ôi, đây đâu phải chiến đấu với tri thức, rõ ràng là chiến đấu với thân thể mà. Người cách vách ta, thi đến ngày thứ hai đã được đưa đi rồi..."

"Chết rồi?" Sác mắt Tô Lăng khẽ biến.

Trình Diệc Nhiên xua tay: ""Không phải, không phải, ngất đi thôi. Cách mỗi canh giờ sẽ có người đi tuần tra, thấy hắn té xỉu, đã đỡ hắn ra ngoài chạy chữa. Chàng không đi tuần sao? Chàng không biết?"

Tô Lăng cười cười, không nói gì.

Mà Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một chút đã nhanh chóng hiểu ra, thành viên của tổ tuần tra chắc chắn đặc thù, đâu phải lúc nào cũng canh giữ trường thi, lâu lâu lại đến xem một hai lần, đã được coi là nghiêm túc có trách nhiệm.

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Sao vậy?" Tô Lăng nhíu mày.

Trình Diệc Nhiên thở dài: "Hai người bạn học trước kia của ta, bạn học Đỗ đã trở thành quan chủ khảo, còn bạn học Tô đây, còn là giám khảo tuần tra, chỉ có ta, là thí sinh. Ôi..."

Tô Lăng không nghĩ tới nàng lại có cái suy nghĩ này, không khỏi cười khẽ.

Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Nếu ta có thể vượt qua, tương lai nếu mà nói chẳng phải ta đã trở thành môn sinh của bạn học Đỗ sao? Từ bạn học biến thành môn sinh, mất mặt quá đi."

"Sao nàng không nghĩ nàng có thể đỗ trạng nguyên?" Tô Lăng cười hỏi, "Bạn học đều là trạng nguyên, chẳng phải sẽ trở thành một giai thoại hay sao?" Cậu không muốn tiêu tốn nhiều thời gian vào vấn đề như vậy. Nhìn biểu hiện của nàng, biết nàng thi không tồi, vậy là đủ rồi.

Trình Diệc Nhiên cười hì hì: "Trạng nguyên hả, chưa từng nghĩ tới."

Nàng vẫn luôn có chút chấp niệm đối với việc tham gia cuộc thi một cách bình đẳng. Hôm nay xem như nàng đã giải quyết xong một nguyện vọng của mình rồi.

Nghĩ đến Tô Lăng ở giữa ra sức giúp đỡ, nàng không nhịn được ôm lấy cánh tay cậu: "Thật sự không biết phải cảm tạ chàng thế nào nữa."

Tô Lăng nhìn nàng như vậy, cũng vô cùng tự nhiên vòng lại ôm nàng.

Nhưng mà vừa mới giơ tay ra, đã bị nàng tránh đi. Cậu kinh ngạc: "Sao thế?"

Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn chính mình, làm ra vẻ mặt đau khổ: "Ba ngày ba đêm không tắm rửa, cho dù chàng không chê ta, ta cũng chê chính mình." Nàng giơ tay lên, ngửi ngửi, cũng may không có mùi hương kỳ lạ nào. Nhưng mà nàng vẫn cẩn thận lùi lại, ý đồ tránh xa Tô lăng.

Hành động này làm Tô Lăng có chút dở khóc dở cười, nhưng cậu biết, trước giờ tiểu cô nương này vẫn để ý hình tượng trong lòng cậu. Trước đây còn không ít lần hỏi cậu, có phải cảm thấy khuôn mặt đen của nàng khó coi không.

Trình Diệc Nhiên sờ sờ đầu tóc mình, cũng ổn, không tính là rối. Nàng nhìn chằm chằm Tô Lăng: "Chàng có gương không? Ta muốn xem xem phấn trên mặt mình có rơi ra không.

"Không có, không rơi." Tô Lăng không chút do dự trả lời, "Không phải nàng mệt lắm sao? Nghỉ ngơi một lát đi." Cậu nói xong vỗ vỗ lên vai mình: "Đây, nơi này, còn có người này." Cậu vừa nói vừa chỉ chỉ vào đầu gối mình.

Trình Diệc Nhiên bày ra vẻ cảnh giác, liên tục lắc đầu: "A, không, ta phải về nhà tắm rửa, rồi còn nghỉ ngơi."

Nàng thật sự rất mệt, nhưng giờ phút này lại rất thanh tỉnh. Nàng nghĩ, có thể giữ vững tinh thần đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

Xe ngựa vẫn đang chạy. Bây giờ Trình Diệc Nhiên mới nhớ ra: "Là đường về nhà ta đúng không?"

"Ừ, không phải đường vòng. Nàng cần ăn vài thứ rồi đã ngủ tiếp chứ?"

"Tính sau." Trình Diệc Nhiên tùy tiện khoát tay, "Tắm rửa trước đã."

Ba ngày ba đêm đấy, còn ở trong một căn phòng tối nhỏ bé, nghĩ lại đã cảm thấy không ổn chút nào.

Vừa đến Trình gia kinh thành, nàng nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa, la lớn: "Thím Giang, thím Giang! Con đã về rồi, có nước ấm không vậy? Con muốn đi tắm."

Thím Giang nghe vậy từ trong phòng đi ra, bà chỉ biết DIỆC NHIÊN có việc, ba ngày không về, còn nói không cần nói cho phụ mẫu nàng biết. Mấy ngày nay bà vẫn luôn lo lắng đề phòng, lúc này nghe thấy giọng nói của DIỆC NHIÊN, thím Giang vô cùng mừng rỡ: "A a a, có có có, ta đi chuẩn bị ngay đây."

- -

Đuổi Trình Diệc Nhiên về Trình trạch, biết nàng cần phải nghỉ ngơi, Tô Lăng cũng không nói nhiều, chỉ nhờ thím Giang chuẩn bị cho DIỆC NHIÊN một ít thức ăn nhẹ, còn cậu quay trở về cung.

Mà Trình Diệc Nhiên tắm rửa xong, nhanh chóng vắt khô tóc, rồi ăn một ít thức ăn thím Giang bưng tới. Nàng giải thích với thím Giang: "Phu tử trong cung muốn kiểm tra con, bây giờ con đã thông qua cuộc thi, đã trở lại rồi."

Thím Giang đối với mấy chuyện này cũng không hiểu biết nhiều, chỉ liên tục cảm thán: "Ôi, trở về là tốt rồi, con phải ăn thêm đi."

"Không cần, không cần đâu, đủ rồi mà." Trình Diệc Nhiên gác đũa, tiếp tục chà tóc.

Chắc do đã tĩnh tâm, cũng không đợi tóc khô hoàn toàn, mí mắt nàng đã dính chặt lại, thím Giang đi rồi, nàng đóng cửa ở đầu giường lại. Lần này, không cần văn thơ gì nữa, không bao lâu đã chìm sâu vào giấc nồng.

Một giấc ngủ này, nàng ngủ rất sâu.

Đợi đến khi tỉnh lại, nàng sững người một lúc lâu, mới xuống giường, đẩy cửa sổ ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.