Trình Uyên ho nhẹ một tiếng, an ủi thê tử: "Nàng cũng không cần lo lắng. Người tham gia dự thi đã được xét duyệt nghiêm khắc, trước khi tiến vào phòng thi còn phải nghiệm thân. DIỆC NHIÊN đã có thể thông qua, khẳng định có người tương trợ. Nàng chớ quên, DIỆC NHIÊN là phụng chỉ làm thư đồng? DIỆC NHIÊN có thể dự thi, Hoàng Thượng có thể không biết sao? Hơn nữa, ta nghĩ nhị Hoàng tử hẳn là sẽ không để DIỆC NHIÊN gặp phải nguy hiểm."
Thấy mẹ kế lo lắng, Trình Khải cũng có vài phần không được tự nhiên, vội nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, đây chỉ là hài nhi trong thư viện vô tình nghe học trò nhắc tới, cũng không nhất định sẽ chính xác. Hài nhi sẽ nhanh chóng vào kinh."
Trong lòng hắn có chút hối hận cùng hổ thẹn, chuyện này hẳn là nên để DIỆC NHIÊN tự mình nói với phụ mẫu. Hắn không thèm chứng thực mà cứ thế nói ra, không phải sẽ là làm cho bọn họ hoảng loạn hay sao?
Trình Khải trở về phòng dặn dò thê tử một tiếng, vội vàng cưỡi ngựa chạy thẳng đến Trình trạch ở kinh thành.
Lúc hắn tới kinh thành, vừa nhìn thấy tiểu muội, đã trực tiếp hỏi: "Người đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ là Trình Diệc Nhiên, có phải chính là muội không?"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên buông quyển sách trong tay xuống, "Đúng vậy, là muội."
Thấy nhị ca vội vội vàng vàng chạy tới, lòng nàng khẽ động, hiểu rằng bọn họ đã biết được chuyện này. Trong lòng nàng có chút hối hận, vội nói: "Nhị ca, huynh ngồi xuống trước đã. Chuyện này là muội không đúng, muội vốn nghĩ chờ sau khi thi đình kết thúc, muốn tạo cho mọi người bất ngờ. Ai ngờ mọi người đều đã biết hết rồi."
Nghe lời nàng ngồi xuống, bưng chén trà tiểu muội rót, cơn tức giận trong lòng Trình Khải tiêu tán hơn phân nửa.
Trình Diệc Nhiên biết lúc này không nên che che giấu giấu, vậy nên nàng kể hết từ đầu đến cuối sự việc mình tham gia Bác Học Hoành Từ, một năm một mười kể hết ra. Chờ đến khi nàng nói xong, ly trà trong tay nhị ca đã thấy đáy.
Nàng liếc nhìn sắc mặt nhị ca, thật cẩn thận nói: "Hoàng Thượng nói, muốn nhìn muội làm ra được chuyện gì, vòng sơ khảo của muội cứ như vậy hoàn thành. Muội đang có điểm lo lắng đây, ba ngày sau thi đình, cũng không biết sẽ thế nào. Tam ca nói, Hoàng Thượng khả năng đặt trọng điểm ở thơ phú..."
Trình Khải liếc nàng một cái: "Hiện tại mới biết lo? Lúc gạt người nhà, sao không biết lo?"
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng lay lay cánh tay nhị ca, dịu dàng nói: "Không phải muội sợ mọi người lo lắng đấy sao? Nghĩ chờ có kết quả thi đình, rồi thông báo với mọi người một lần. Bây giờ muội hối hận rồi đây, thật đấy."
Nàng nói năng đặc biệt thành khẩn, Trình Khải cũng không để ý. Trên thực tế nếu không phải hôm nay hắn vô tình nghe được đám người Khương Thành nói chuyện, cũng sẽ không biết DIỆC NHIÊN tham gia thi Bác Học Hoành Từ.
Hắn chỉ chậm rãi nói: "Thơ phú có gì khó? Muội từ nhỏ đã đi theo ta học làm thơ phú, muội còn sợ cái gì?" Hắn buông chung trà: "Đi, cùng ta về nhà trước đi.
"Vâng." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng đáp.
Nàng vốn dĩ định tạm thời ở lại kinh thành, chờ đến ngày mười chín rồi đi thi đình luôn. Bây giờ nhị ca tự mình tới đây, nàng lại biết được phụ mẫu rất lo lắng, đương nhiên không dám lại nói hai lời, ngoan ngoãn theo nhị ca về nhà.
Lúc Trình Diệc Nhiên về đến thư viện, trời đã tối rồi. Những lời nàng đã nói với nhị ca, đem tất cả đều thuật lại một lần với phụ mẫu, cuối cùng lại nói: "Phụ thân, mẫu thân, là con không đúng. Con cứ nghĩ, chờ có kết quả thi đình, rồi mới nói cho mọi người, không phải con cố ý làm mọi người lo lắng."
Vợ chồng Trình Uyên liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ sáng tỏ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bạch đại nhân tiến cử, nhị Hoàng tử cung cấp thân phận và hộ tịch, chính miệng Hoàng đế đồng ý, Đỗ Duật hỗ trợ thông qua nghiệm thân...
Chỉ cần một chuyện, cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc, thế mà DIỆC NHIÊN lại có thể đồng thời làm ra bốn chuyện này. Càng khó chấp nhận hơn chính là, cuộc thi lần này này, nàng đứng đầu bảng.
Việc này cùng cuộc thi hằng tháng trong thư viện không giống nhau. Hoàng đế hạ chiếu, các châu huyện Đại Chu, chỉ cần là người có tài đều tích cực tham dự. Người tài khắp nơi đều được đốc phủ tiến cử. Mà DIỆC NHIÊN, thế nhưng lấy cái tuổi mười sáu, một thân nữ nhi, đạt được vị trí đầu bảng, càng không dễ dàng.
Trong lòng Trình Uyên vô cùng cảm khái, lúc trước khi nữ nhi này được sinh ra, ông chưa từng nghĩ tới nữ nhi sau này lại có thể gặp được những chuyện như vậy.
Lôi thị kéo tay nữ nhi qua, dịu dàng nói: "Chúng ta thật cũng không phải trách con, chỉ là, thật sự không nghĩ tới.... DIỆC NHIÊN của mẫu thân lại có thể lợi hại như vậy."
Bà nói trong mắt lệ quang lập loè. Sáu năm này, những vất vả của nữ nhi bà đều xem ở trong mắt.
DIỆC NHIÊN rất thích đọc sách, cũng vẫn luôn nghiêm túc chăm chỉ học tập.
Tuy rằng cũng không phải thật sự hy vọng nữ nhi có thể trở thành tài nữ học thức uyên bác gì kia, nhưng giờ đây nhìn việc học của nữ nhi có thể thành công như vậy, bà cũng vì điều này mà vui mừng.
Trình Diệc Nhiên cười hì hì, cũng mặc kệ phụ huynh ở bên, trực tiếp ôm lấy cánh tay mẫu thân: "Cũng không phải rất lợi hại, có lẽ chính là vận khí tương đối tốt, phát huy cũng tương đối ổn. Mấy ngày nữa là sẽ thi đình rồi, cũng không biết sẽ thế nào. Còn phải cần phụ thân và nhị ca dạy con thật nhiều nữa."
Trình Khải lên tiếng trả lời: "Đương nhiên rồi."
Vì thế, mấy ngày tiếp theo, Trình Diệc Nhiên đi theo phụ huynh học tập. Rất nhanh đã đến thi đình, kiến thức thật sự mà Trình Diệc Nhiên học được cũng không bao nhiêu. Trình Uyên và Trình Khải thoạt nhìn so với nàng càng thêm khẩn trương.
Mà bởi vì nàng sắp tham gia thi đình, đám người Bạch đại nhân cũng ngầm đồng ý nàng đã nhiều ngày không tiến cung làm thư đồng. Tô Lăng biết DIỆC NHIÊN vội vàng chuẩn bị thi đình, cũng biết nàng đã trở về thư viện, nên không đi quấy rầy. Huống chi chính cậu cũng rất bận rộn.
Mười sáu tháng năm, đội quân đến Hồ Chử tương trợ do Ninh đại tướng quân cầm đầu trở lại kinh thành, còn có sứ giả Hồ Chử làm bạn đồng hành.
Đại Chu xuất binh giúp Đại vương tử Hồ Chử giành được thắng lợi. Đại vương tử sau khi lo liệu mọi việc, đã phái sứ giả đến Đại Chu trước, bàn bạc việc minh ước.
Trước khi thỉnh Đại Chu xuất binh, Đại vương tử Hồ Chử đã đáp ứng Đại Chu đủ loại điều kiện.
Trong lòng Tô Lăng hiểu rõ, bây giờ là lúc thực hiện hứa hẹn.
Bởi vì sắp tới Bác Học Hoành Từ tổ chức thi đình, Hoàng đế thầm nghĩ cứ để sứ giả Hồ Chử qua một bên, làm đủ loại tư thái, trước tiên cứ an bài bọn họ ở Tứ Phương Quán. Đối với lời thỉnh cầu yết kiến của sứ giả đều không trả lời.
Nhưng mà đối với Ninh tướng quân cũng như thuộc hạ, Hoàng đế lại đích thân triệu kiến bọn họ vào Giảng Vũ Điện, hết lời khen ngợi cũng như ban thưởng. Trong đó có một tiểu tướng, tư thế oai hùng hừng hực, dung mạo không tồi, lại xuất thân từ Vân gia ở kinh thành. Hoàng đế cố ý khen hai câu: "Hổ phụ sinh hổ tử, quả nhiên là làn gió mới của tổ tiên."
Vị này là Vân tiểu tướng quân, đương nhiên chính là Vân Úy. Suy cho cùng cậu ta vẫn còn là thiếu niên, chẳng giấu được chuyện gì trong lòng. Được Hoàng Thượng khen hai câu, không khỏi mặt mày ửng hồng.
Hoàng đế khuyến khích vài câu, rồi phất tay cho bọn họ lui ra, chợt có nội giám tới báo: "Hoàng Thượng, nhị Hoàng tử đã đến ngoài điện." Hoàng đế nhẹ giọng nói: "Cho nó tiến vào."
Vân Úy đi theo đám người Ninh tướng quân rời khỏi điện, nghe nói nhị Hoàng tử ngoài điện, trong lòng cậu ta bất giác gợi lên sự tò mò: người Trình Diệc Nhiên bồi đọc sách rốt cuộc là người như thế nào?
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy một bóng người chậm rãi đi tới.
Trong lòng Vân Úy gào thét, đây chính là nhị Hoàng tử! Cậu ta theo đám người Ninh tướng quân hành lễ, nhưng khi tầm mắt cậu ta dừng lại trên mặt nhị Hoàng tử, cậu ta không khỏi giật mình.
Đây, đây, đây không phải Tô Lăng sao?
Chớp chớp mắt, không nhìn lầm mà. Thật đúng là Tô Lăng! Tuy rằng thay đổi một thân xiêm y, nhưng khuôn mặt kia, biểu cảm kia, dáng người kia... Cậu ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được!
Đây là bạn học Tô Lăng của cậu ta mà!
Vấn đề là, sao Tô Lăng lại biến thành nhị Hoàng tử rồi? Mà hình như, cũng có điểm hợp lý thì phải. Bằng không, đang yên đang lành sao nhị Hoàng tử lại muốn Trình Diệc Nhiên làm thư đồng của cậu? Trình Diệc Nhiên học tập rất giỏi, điều này cậu ta thừa nhận. Nhưng mà Quốc Tử Giám thì thiếu gì người học giỏi...
Nếu nhị Hoàng tử là Tô Lăng, như vậy hết thảy đều có thể lý giải. Rốt cuộc ở trong thư viện, người có quan hệ thân mật nhất với Tô Lăng, đúng là Trình Diệc Nhiên!
Lúc trước ba người bọn họ người ngồi trên người ngồi dưới, Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng quả thật thân thiết hơn cậu ta một chút...
Khoan đã, không đúng. Vân Úy nhớ lại cảnh tượng trùng dương năm trước, cậu ta lặng lẽ hỏi Trình Diệc Nhiên, đối phương cùng Tô Lăng có phải đoạn tụ không.
Nói không chừng Trình Diệc Nhiên đã nói chuyện này với Tô Lăng rồi đi?
Trong lòng Vân Úy bỗng nhiên nao nao, cậu ta ở chiến trường gặp qua đầu rơi m.á.u chảy, người cũng đã g.i.ế.c qua, nhưng lúc này lại có cảm giác quái dị xưa nay chưa từng xảy ra.
Ánh mắt Tô Lăng hơi đổi, cũng đã nhìn thấy cậu ta, nhìn cậu ta cười cười: "Vân Úy? Huynh chờ ta một lát. Đã lâu không gặp, chúng ta cùng nhau ôn chuyện đi."
Vân Úy ngơ ngác đáp lời, đi theo đám người Ninh tướng quân ra Giảng Võ Điện.
Ninh tướng quân và phụ thân cậu ta xem như bạn bè chí cốt, lúc này cũng nhịn không được hỏi cậu ta: "Sao thế? Con quen biết nhị điện hạ?"
Vân Úy lấy lại tinh thần gật đầu một cái: "Đúng vậy, quen biết. Chúng ta trước kia là bạn học."
Ninh tướng quân chỉ là thuận miệng hỏi, biết được hai người từng là bạn học, có chút ngoài ý muốn, lại không hề hỏi thêm.
Mà Vân Úy lại đắm chìm trong khiếp sợ: Trước kia mình và Hoàng tử là bạn học. Trước kia mình có đắc tội với cậu không đó? Hình như không có?
Cậu ta ở ngoài Giảng Võ Điện đợi một lúc, chờ được khuôn mặt tươi cười của Tô Lăng.
Vân Úy không ngừng nhắc nhở chính mình về thân phận hiện giờ của đối phương, không dám khinh suất, đang định thi lễ, lại bị ngăn lại.
Tô Lăng nhẹ giọng nói: "Không cần đa lễ, chúng ta là bạn học, lại không phải người ngoài." Cậu cười cười, tiện đà hỏi Vân Úy về hành trình đã trải qua ở Hồ Chử.
Vân Úy từ từ thả lỏng, nhắc tới việc sa trường, là nói năng không ngừng. Mãi cho đến khi cậu cáo từ rời đi, cậu ta mới nghĩ đến một chuyện: Trình Diệc Nhiên huynh được lắm, biết được bí mật lớn như vậy, thế mà không nói cho người khác!
Mà Trình Diệc Nhiên, sau giờ ngọ ngày mười tám tháng năm đã lên xe ngựa đến kinh thành, chuẩn bị hôm sau thi đình.