Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nàng không biết đây có phải một chút giả tưởng của chính nàng hay không, nhưng mà những lúc nghĩ như vậy, trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn một chút.

Theo thời gian trôi đi, tình tiết xuất hiện trong [Dịch Thoa Ký] càng ngày càng nhiều. Nàng cơ hồ có thể thông qua giữa những hàng chữ nhìn đến giữa “DIỆC NHIÊN” và Đỗ Duật bắt đầu xuất hiện màu hồng phấn. Mỗi khi nhìn đến chuyện này, nàng đều liếc mắt lướt qua, thay đổi đi tìm kiếm về Tô Lăng.

Nhưng mà miêu tả Tô Lăng cũng chỉ hời hợt, cũng không tính là quá nhiều. Theo ánh nhìn của “DIỆC NHIÊN”, thì đó là một người thần bí, không hay lui tới với những bạn học nam khác mà thôi.

Tương đồng với ký ức của Trình Diệc Nhiên chính là, mồng tám tháng chạp năm “DIỆC NHIÊN” mười ba tuổi ấy, Dương Lăng hầu phủ bỗng nhiên phái quản sự, đón Tô Lăng rời đi.

Đến tận đây, một thân phận khác của Tô Lăng đã trồi lên mặt nước.

...

Nội dung [Dịch Thoa Ký], đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, có thật có giả. Nàng bắt đầu hoài nghi, có phải bởi vì nàng xuyên qua mà thay đổi quyển sách [Dịch Thoa Ký] này hay không?

Nếu nàng không xuyên không, vậy DIỆC NHIÊN chân chính sẽ c.h.ế.t ở năm ba tuổi ấy, tương lai sẽ có một linh hồn khác tiến vào thân thể này. DIỆC NHIÊN mới tới cũng giống như nàng, thích đọc sách, muốn đi học, thậm chí cũng muốn nâng cao địa vị của nữ tử...

Những suy đoán này làm nàng càng thêm khó chịu.

Hóa ra nàng cũng không phải không thể thay thế, cũng không phải là duy nhất.

Buổi tối, Trình Diệc Nhiên ôm cánh tay Lôi thị, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con rất nhớ người.”

Lôi thị chỉ cho là nữ nhi lại làm nũng, bà cười cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng nữ nhi: “Hài tử bao lớn rồi chứ,lại còn làm nũng.”

Trình Diệc Nhiên chôn đầu trong cổ mẫu thân, nhỏ giọng nói: “Có lớn hơn nữa cũng là nữ nhi của mẹ.”

“Ngày mai là Thất Tịch, con cần phải nghiêm túc cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa.” Lôi thị cười nói.

Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Vâng.”

Thất Tịch? Nàng và Tô Lăng chính thức định ra quan hệ, chính là Thất Tịch năm trước. Nhớ lại chuyện xưa, hai má nàng nóng lên, càng chôn đầu sâu hơn.

Nàng tự nói với chính mình, câu chuyện [Dịch Thoa Ký] kia không có quan hệ gì với nàng cả, bây giờ nàng và Tô Lăng rất tốt.

Đúng vậy, trước mắt tình cảm của nàng và Tô Lăng đã ổn định, cũng cực kỳ ăn ý.

Ngày mồng bảy tháng bảy, Tô Lăng xuất hiện ở thư viện Sùng Đức. Cậu trước bái phỏng vợ chồng Trình Uyên, rồi mới đi gặp Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên sớm đoán được cậu sẽ xuất hiện, không ngoài ý muốn chút nào. Bên ngoài gió lạnh phất phơ, nàng nghĩ nghĩ: “Trong thư viện mọi người đều đi học, chúng ta đi dạo bên ngoài đi?”

Tô Lăng gật đầu: “Cũng được.”

Hai người liền đi loanh quanh thư viện, cũng không đi xa.

“Gần đây chàng bận lắm à?” Trình Diệc Nhiên dí sát vào cậu, thấy vành mắt cậu có sắc đen nhàn nhạt.

Tô Lăng cười cười: “Bận.”

“Sao bận rộn như vậy?” Trình Diệc Nhiên nhíu mi, “Vất vả lắm hả?”

Tô Lăng chỉ cười cười: “Vẫn ổn, thấy nàng liền không vất vả nữa.”

Hắn nói lời này cực kỳ tự nhiên, trái tim Trình Diệc Nhiên không khỏi nóng lên, khẽ cười nói: “Vậy chàng nhìn ta nhiều một chút.”

Nhớ lại những lời hiệu trưởng nói hôm nay, ánh mắt Tô Lăng hơi trầm xuống: “DIỆC NHIÊN, chờ sáng tỏ những việc này, ta đi thỉnh chỉ được không?”

“Thỉnh chỉ gì cơ?” Trình Diệc Nhiên buồn bực.

“Tứ hôn.” Tô Lăng nắm tay nàng, “Hôm nay ta đi bái phỏng hiệu trưởng, hiệu trưởng nói bắt đầu từ tháng trước, đã lục tục có người tới cầu hôn.” Cậu nghiêm túc nhìn nàng, con ngươi đen láy dường như có thể yên ổn lòng người: “DIỆC NHIÊN, ta muốn chính thức định ra.”

Trình Tần giống như bị mê hoặc: “Vậy cũng được, vậy trước định ra đi. Dù sao, ta không gả người khác, chàng cũng không cưới người khác.” Nàng tựa nhẹ đầu lên vai cậu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, ta cảm thấy còn phải qua một đoạn thời gian nữa. Ta không muốn để người ta cho rằng, ta đứng đầu bảng, chức quan của ta, đều bởi vì nhờ có chàng...” Giọng nói nàng càng nhỏ hơn, còn mang theo một chút uể oải: “Tuy rằng đúng thật là bởi vì chàng đi...”

Nếu không có cậu, đến tư cách tham gia sơ thí nàng đều không có. Nói là dựa vào cậu, hình như cũng không xấu

Tô Lăng nghe được câu “Dù sao, ta không gả người khác, chàng cũng không cưới người khác” của nàng, trong lòng cực kỳ vui sướng. Đến nổi những nguyên do nàng nói phía sau, cậu cũng đều có thể chấp nhận. Cậu hy vọng nàng có thể vui vẻ mà gả cho cậu, không muốn nàng có chút miễn cưỡng. Cậu cười nói: “Không, nàng có thể thi đứng đầu bảng, là dựa vào chính bản lĩnh của mình, mà ta chẳng qua ta cũng chỉ giúp nàng báo danh mà thôi. Không nói cái khác, đơn giản nói trắng ra là phu tử tiến cử nàng. Nàng có từng thấy ông ấy tiến cử người khác chưa? Còn không phải ông ấy coi trọng tài năng và học vấn của nàng hay sao? DIỆC NHIÊN, nàng rất ưu tú.”

Nghĩ đến hôm nay là Thất Tịch, trong lòng Tô Lăng khẽ động, gỡ chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc trên ngón cái tay phải xuống, đưa cho Trình Diệc Nhiên: “Cái nhẫn ban chỉ này, trước để nàng giúp ta bảo quản nó, trước Đoan Ngọ năm nay, nàng lại trả lại cho ta. Hiện giờ cứ để ở chỗ nàng đi.”

Chiếc nhẫn ban chỉ bích ngọc quen thuộc, làm Trình Diệc Nhiên hơi hơi sửng sốt. Nàng nhìn chiếc nhẫn ban chỉ, ánh mắt từ lòng bàn tay cậu xẹt qua vết sẹo, lại trở xuống nhẫn ban chỉ.

Khi mới quen biết Tô Lăng, cậu luôn luôn mang chiếc nhẫn ban chỉ này, sau lại xác thật đưa nàng bảo quản. Rồi sau đấy, giải trừ hiểu lầm, khi cậu đã biết nàng là nữ nhân, nàng đem nhẫn ban chỉ trả lại cho cậu...

Tô Lăng cười cười: “Chiếc nhẫn ban chỉ này, là niệm tưởng mẫu thân ta để lại cho ta, ta muốn tặng nó cho cô nương của ta.” Cậu ngừng lại một chút, lại nói: “Cô nương duy nhất của ta.”

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên chợt lóe, tâm niệm khẽ nhúc nhích. Cho nên nói, ngày mồng tám tháng chạp, Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, khi Tô Lăng giao nhẫn ban chỉ cho nàng, cũng đã...

Ấm áp lan tràn trong lòng nàng, duỗi cánh tay ôm lấy cậu, thấp giọng nói: “Tô Lăng, ta rất thích chàng.”

Nàng nghĩ, phần yêu thích này, hẳn là so với những gì nàng có thể nói ra muốn sâu sắc hơn nhiều.

-

Tô Lăng nhìn Trình Diệc Nhiên về đến thư viện mới xoay người lên xe ngựa hồi cung.

Trình Diệc Nhiên mới vừa vào thư viện không lâu, viết “Cầu phải thật cụ thể” trên thạch bài, phía sau có người gọi: “Chờ một chút.”

Lại là Trương Dục.

Chợt nhìn thấy hắn, Trình Diệc Nhiên có chút kinh ngạc. Tuy nói đang đi học, nhưng hắn cũng không nên ở chỗ này. Nàng lui về phía sau một bước, thi lễ, lễ phép mà xa cách: “Biểu ca có việc gì sao?”

Trương Dục ho nhẹ một tiếng: “Vẫn chưa chúc mừng nàng.” -- Tuy rằng không tán đồng, nhưng nàng có thể đứng đầu bảng cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa xác thật rất lợi hại, còn chưa nói đến nàng thong dong ứng đối khi sứ thần Hồ Chử sinh sự.

Hắn nghĩ, trước kia có lẽ hắn đã thật sự nhìn lầm nàng.

Trình Diệc Nhiên đoán hắn là đang nói chuyện Bác Học Hoành Từ Khoa, nàng cười cười: “Đa tạ. Biểu ca nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta về trước.” Nàng cúi cúi người, đi về phía trước.

“Mới vừa rồi ở cửa thư viện, ta đã nhìn thấy.” Giọng Trương Dục chợt vang lên phía sau nàng.

Trình Diệc Nhiên tạm dừng bước, quay đầu, trên mặt đã mang theo một chút sắc lạnh: “Biểu ca nói gì?”

Nhìn sắc mặt nàng lạnh đi trong nháy mắt, trong lòng Trương Dục thế nhưng hoảng loạn vài phần: “Ta nói, vẫn là cố gắng không nên lén lui tới. Nàng và Tô Lăng, đừng nên thân cận quá nhiều.” Hắn lấy lại bình tĩnh, lại nói: “Truyền ra ngoài, nghe không được tốt lắm. Nữ tử vẫn là nên hiền lương trinh tĩnh, huống chi nàng, nàng không phải đã có hôn ước rồi sao?”

Hắn nhớ rõ tổ mẫu đã từng nói qua, Trình DIỆC NHIÊN đã cùng Trạng Nguyên Đỗ Duật đính thân, bởi vậy từ chối liên hôn với Trương gia.

Trùng dương năm trước, ở núi Lão Quân khi thấy nàng và Tô Lăng cùng nhau lên núi, hắn đã nhắc nhở một câu. Nhưng thứ nhất Tô Lăng chưa chắc đã biết nàng là nữ tử, thứ hai cũng không có cơ hội thích hợp. Bây giờ mọi người đều biết nàng là nữ tử, nàng vẫn cùng Tô Lăng lui tới vẫn không tránh ngại nói, nàng sẽ không sợ Đỗ Duật không vừa lòng mà từ hôn hay sao?

Trình Diệc Nhiên ngẩn người, chợt cười giảo hoạt: “Đúng vậy, Tô Lăng mới vừa cùng ta ưng thuận hôn nhân chi ước, không phiền biểu ca nhọc lòng, ta về trước.”

- - Nàng không thích Trương Dục, ngoại trừ ân oán lúc nhỏ, còn bởi vì đủ loại chuyện không vui trong thư viện. Hơn nữa vì là thân thích, không có cách nào xé rách mặt.

Nàng đi rất nhanh, Trương Dục lại ngây ngẩn cả người. Nàng cùng Tô Lăng? Vậy còn Đỗ Duật thì thế nào?

Tâm tư hắn xoay chuyển mấy vòng, chắc chắn là Đỗ Duật đã biết chuyện của nàng, không có cách nào tiếp thu, nên đã giải trừ hôn ước với nàng. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không thể nói rõ trong lòng là tư vị gì.

-

Bởi có Trương Dục cắt ngang, chút tâm trạng tốt đẹp của Trình Diệc Nhiên cũng bay biến. Buổi tối cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa cũng lười biếng, không nhấc tinh thần lên nổi.

Mãi đến khi hệ thống lại lần nữa đổi mới nội dung.

Nội dung mới nhất, đều là Tô Lăng.

Mùng 8 tháng chạp, Tô Lăng trở lại hoàng cung, nghênh đón hắn chính là Hoàng đế với thanh kiếm trong tay.

Thiếu niên mặt mày quạnh quẽ giơ tay nắm lấy mũi kiếm, m.á.u tươi ào ạt chảy xuống, nhuộm hồng cả ngón cái đeo chiếc nhẫn bích ngọc.

Phụ tử giằng co một hồi, ánh mắt người thiếu niên sâu dần, đáy lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục: Giết ông ta! Cậu cong môi cười, trở tay đoạt lấy thanh kiếm.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra, [Dịch Thoa Ký] là bởi vì "Gỡ trâm cài để đội mũ nam nhi” đấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.