Ngày 21 tháng 4, trời đổ mưa, không khí Tây Uyển trầm thấp.
Đôi bàn tay khô gầy của Diêu Hoàng hậu rũ xuống, nước mắt Hoàng đế theo đó chảy ra. Ông nắm lấy tay bà: “Thù Nhi, Thù Nhi...”
Cung nhân nội giám bên cạnh đều biết Hoàng Hậu hoăng thệ, quỳ đầy đất, thấp thấp khóc thút thít.
Trong lúc nhất thời, nội điện Tây Uyển tràn ngập hơi thở đau thương.
“Thù Nhi, Thù Nhi...” Hoàng đế tựa như còn chưa biết Diêu thị đã ly thế, hay nói vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.
Ông quỳ xuống ghé vào trước giường bà, vẫn cố chấp mà nắm tay bà như trước, thấp giọng nỉ non, “Thù Nhi, trẫm biết nàng không muốn ở đây, trẫm mang nàng ra khỏi cung được không? Chúng ta đi tìm thần y, giúp nàng điều dưỡng thân thể thật tốt. Chúng ta lại sinh thêm mấy hài tử, thông minh thanh tú giống như Tông Nhi...”
Đáng tiếc, nữ nhân gọi là “Thù Nhi” kia cuối cùng vẫn không thể đáp lại ông.
Sau khi Diêu thị hoăng thệ, Hoàng đế vẫn duy trì tư thế như vậy, vẫn không nhúc nhích. Lúc đầu còn thấp giọng nỉ non, sau lại không rên một tiếng, giống như một pho tượng điêu khắc.
Cung nhân nội giám đứng bên cạnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong chốc lát không người nào dám tiến lên nhắc nhở Hoàng đế trước tiên phải lau người thay quần áo cho nương nương.
Mấy ngày nay, Hoàng đế bận bịu làm bạn bên cạnh Diêu thị, chuyện triều chính đều ném cho Tô Lăng xử lý. Tô Lăng đang xử lý chính vụ, chợt nghe người tới báo, nói Diêu Hoàng hậu hoăng thệ. Cậu có chút giật mình, buông sự tình trong tay, nhanh chóng chạy tới Tây Uyển.
Cơn mưa tháng tư, tí tách tí tách, chạng vạng, đã dệt thành màn mưa.
Tô Lăng cầm ô, một đường chạy nhanh.
Mới vừa tiến vào Tây Uyển, cậu liền cảm nhận được bầu không khí áp lực nặng nề. Cậu bình tĩnh lại, tiến vào nội điện, thấy một đám người quỳ rạp trên mặt đất, lại nhìn Hoàng đế nửa nằm nửa quỳ, trong lòng thoáng rùng mình, chỉ thấy Diêu thị hai mắt nhắm nghiền, cả người bình thản, nhìn không giống đã mất, tựa như ngủ thôi.
Cậu dời đi tầm mắt, hành lễ, thấp giọng nói: “Phụ hoàng bảo trọng long thể, sắp xếp hậu sự cho nương nương mới là chuyện quan trọng. Nương nương ở trên trời, chắc hẳn cũng không muốn thấy...”
Lời còn chưa hết đã bị ánh mắt lạnh băng của Hoàng đế đánh gãy.
Hoàng đế ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu. Một cái liếc mắt này không mang theo chút độ ấm nào, mơ hồ còn mang theo chút hận ý, phảng phất đứng trước mặt, không phải con ông, mà là kẻ thù của ông.
Trong lòng Tô Lăng rơi cái bộp. Hai mắt cậu hơi khép lại, che khuất cảm xúc trong mắt. Ánh mắt mới vừa rồi của Hoàng đế, cậu cũng không xa lạ. Tháng chạp năm ấy, khi Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, Hoàng đế nhìn cậu, chính là vẻ mặt này.
Lạnh băng, oán hận, còn có sát ý lạnh thấu xương.
Đã qua mấy năm, ánh mắt này thế nhưng lại lần nữa xuất hiện.
Tô Lăng kéo kéo khóe miệng, tâm lạnh đi phân nửa. Mấy năm nay Hoàng đế đối với cậu không tồi, cậu còn từng khờ dại cho rằng, gần ba năm sống chung, để cậu lừa mình dối người rằng từ sâu trong nội tâm Hoàng đế đã thừa nhận đứa con trai này rồi.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, gằn từng chữ một: “Người nàng không muốn thấy, là ngươi. Thái y nói nàng là bị bệnh lâu ngày, tích tụ trong lòng. Nàng vì cái gì lại tích tụ trong lòng, chẳng phải ngươi rõ ràng lắm sao?”
Vẻ mặt Tô Lăng không chút thay đổi, chắp tay, thấp giọng nói: “Nhi thần, không biết.”
Lần đầu gặp Diêu thị, là năm cậu mười hai tuổi ấy. Khi đó cậu lần đầu tiên ra khỏi Bắc Hòa cung, xa xa thấy một nữ nhân bên cạnh Hoàng đế, chỉ biết trên người bà tựa như có chút sầu ý nhàn nhạt. Chẳng qua lúc ấy cậu xin giúp đỡ của trưởng công chúa Mậu Dương, được đưa ra ngoài cung.
Gặp lại Diêu thị lần nữa, đã là sau khi Hoài Mẫn Thái tử xảy ra chuyện. U sầu trong mắt bà dường như chưa từng tiêu tán.
Lại sau này, Tô Lăng lấy thân phận nhị hoàng tử Tiêu Cẩn hồi cung, Hoàng đế không dưới một lần ám chỉ với cậu phải đối xử tử tế với Diêu thị. Cậu cũng từng gặp qua Diêu thị cùng Hoàng đế ở chung. Đây cũng chính là nữ nhân duy nhất được Hoàng đế độc sủng trong truyền thuyết, đối đãi với Hoàng đế ngược lại rất lãnh đạm, thậm chí mơ hồ còn có chút không kiên nhẫn.
Chưa từng thay đổi, đại khái chính là bà không vui.
Hiện giờ nghe ngụ ý của Hoàng đế, làm như Diêu thị “tích tụ trong lòng” có quan hệ với Tô Lăng thì phải. Điểm này, Tô Lăng cũng không nguyện ý thừa nhận.
Hoàng đế cười lạnh: “Nếu không phải bởi vì sự tồn tại của ngươi, sao nàng có thể xa cách trẫm mười mấy năm? Tích tụ trong lòng? Nút thắt trong lòng của nàng, đều được hình thành vào hai mươi năm trước.”
Ông tự hỏi luôn luôn săn sóc Thù Nhi, lần hai người khắc khẩu nghiêm trọng, chính là một lần kia ông lâm hạnh cung nữ Tô thị. -- Từ sau khi Thù Nhi tiến cung, đấy là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, ông lâm hạnh nữ nhân khác. Giấy trước nay đều không gói được lửa, rốt cuộc Thù Nhi vẫn biết được việc này.
Sau ông từng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tô thị, chứng tỏ tấm lòng ông đối với Thù Nhi. Lại bị ngăn cản, ông ném Tô thị vào Bắc Hòa cung, từ đây không hỏi sinh tử.
Nhưng cái gai cũng lưu lại từ ấy. Sau khi ông dùng tất cả thủ đoạn hòa thuận với Thù Nhi, bà đối với ông lại chẳng còn giống khi xưa nữa. Gần hai mươi năm, ông vẫn không thể làm cho mối quan hệ giữa bọn họ trở về như thuở ban đầu.
Hoàng đế có chút hối hận, có lẽ ông không nên để Tiêu Cẩn tiến cung. Tiêu Cẩn xuất hiện, chẳng phải một lần lại một lần nhắc nhở bọn họ về quá khứ tồi tệ trước kia hay sao?
Sau khi liên tiếp mất đi hai đứa nhỏ, Thù Nhi sao có thể vui vẻ lên nổi đây?
Hoàng đế lại liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm: Thù Nhi tức giận với ông, nên mới có thể cố ý hù dọa ông. Nếu đứa con trai này không còn tồn tại nữa, có phải những chuyện không tốt kia có thể coi như chưa từng xảy ra không?
-
Thấy Hoàng đế bỗng nhiên trách cứ Thái tử, cung nhân nội giám quỳ rạp trên đất sợ tới mức thở chẳng dám thở mạnh, cố gắng giảm khả năng tồn tại xuống mức tối thiểu.
Tô Lăng hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Hoàng đế sẽ nói ra một câu như vậy. Cậu chậm rãi cong cong khóe môi, tựa cười khẽ, lại tựa châm chọc: “Phải không? Nhưng phụ hoàng hẳn là rõ ràng nhất, rốt cuộc là làm sao mà nhi thần tồn tại đi?”
Đem những tổn thương của Diêu thị đổ lên trên người cậu? Thật đúng là...
“Lớn mật!” Hoàng đế quát lạnh một tiếng, càng thêm tức giận. Ông bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tô Lăng lại càng thêm phức tạp.
“Nhi thần không dám.” Tô Lăng cúi đầu hành lễ tạ tội, phảng phất cười nhạo mới vừa rồi chưa từng tồn tại.
Trong lòng cậu rất rõ ràng, theo cái c.h.ế.t của Diêu Hoàng hậu, tình phụ tử vốn không tính là thâm hậu của cậu với Hoàng đế chỉ sợ càng trở nên nhạt nhòa. Hoặc là nói, căn bản là chưa từng tồn tại đi?
“Không dám? Trẫm thấy ngươi là thật sự dám.” Hoàng đế lạnh nhạt híp mắt lại, che giấu sát ý trong mắt.
Tình cảm của ông đối với Tiêu Cẩn vốn không có bao nhiêu, sở dĩ đón cậu hồi cung, trở thành Thái tử, hơn hết là không muốn hoàng quyền rơi ra bên ngoài, vả lại còn muốn tương lai sau khi ông c.h.ế.t đi cậu sẽ đối xử tử tế với Diêu thị mà thôi.
Hiện giờ Diêu thị đã không ở nhân thế, cậu cũng không cần phải kế vị nữa. Mặc kệ ông làm gì, Diêu thị đều sẽ không đau lòng khổ sở...
Có lẽ Thù Nhi sẽ vui vẻ nếu Tiêu Cẩn chưa từng tồn tại đi?
Tô Lăng không chút dấu vết lui về phía sau một bước, khom người tạ tội, thật là cung kính: “Nhi thần không dám.” Cậu ngừng lại một chút, lại nói: “Phụ hoàng nếu có phân phó, còn thỉnh di giá, đừng kinh động đến vong linh của Hoàng hậu nương nương.”
Đây là nội điện Tây Uyển, thiết nghĩ hôm nay Hoàng đế sẽ không đột nhiên rút ra một cây kiếm đ.â.m cậu đâu nhỉ.
“Lúc này sợ kinh động vong linh Thù Nhi?” Hoàng đế cười lạnh mấy tiếng. Ông khe khẽ lắc lắc đầu, “Ngươi đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài! Nàng không muốn nhìn thấy các ngươi.”
“Phụ hoàng...”
“Đi ra ngoài!” Hoàng đế chợt quát lạnh một tiếng, cất cao giọng.
Tô Lăng khom khom người, thấp giọng nói: "Vâng.” Cậu xoay người lui đi ra ngoài.
Cung nữ thái giám còn lại cũng không dám ở lâu, lục tục lui ra.
-
Trời âm u, mưa càng thêm nặng hạt.
Tô Lăng không trực tiếp quay về Hành Vân Các, cậu cầm ô, đứng bên ngoài Tây Uyển, mặt không chút biểu cảm nhìn màn mưa.
Ánh mắt vừa rồi của Hoàng đế không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu, Tô Lăng nhẹ nhàng vuốt ve ngón cái bàn tay phải.
Vị trí kia, chiếc nhẫn ban chỉ đã được tháo xuống từ lâu.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay phải của mình, vết sẹo uốn lượn vẫn còn rất rõ ràng, phảng phất đang nhắc nhở cậu những chuyện trong quá khứ kia.
Chẳng qua, cậu mười chín tuổi, đã không còn là cậu năm mười lăm tuổi ấy nữa. Cậu đã không còn là thiếu niên không có cách nào ngoại trừ dùng tay đỡ lấy mũi kiếm kia nữa.
Lâm Thọ đứng phía sau cậu, thấp giọng nói: “Điện hạ...”
Tô Lăng phất phất tay, vẻ mặt thản nhiên: "Không có việc gì."
Cậu nhìn màn mưa, bỗng nhiên nói một câu: “Mưa này, vốn nên ngừng rồi.”
-
Nội điện Tây Uyển.
Hoàng đế vẫn ngồi ở trên giường như trước, ôm lấy thân thể vẫn còn ấm của Diêu thị vào trong ngực, tựa như khi bà còn sống vậy.
- - À, có lẽ cũng không giống như khi còn sống nữa. Khi ấy, bà sẽ không giống hiện tại, không nhúc nhích, mặc cho ông ôm lấy. Có lẽ bà sẽ chau mày, nói: “Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút.”
Hoàng đế chậm rãi hồi tưởng về quá khứ của bọn họ. Kể lại từ khi bắt đầu mới quen, từng chút từng chút một.
Ông nghĩ, ông thật sự yêu nữ nhân này, cũng thực sủng nàng. Cho nên, ông mới có thể không màng thân phận của bà, nạp bà vào hậu cung, mới có thể vì bà, vắng vẻ những người khác trong cung. Ông là Hoàng đế, ông vốn nên tam cung lục viện, bên người giai lệ thành đàn. Nhưng là bởi vì bà, ông đã từ bỏ những thứ đó.
Ông vì bà, đối nghịch với đại thần trong triều. Ông cố gắng làm cho bọn họ giống như những cặp vợ chồng trong dân gian, mỗi ngày đều sống chung một nơi. Ông cảm thấy ông làm thật sự đủ nhiều, chỉ duy nhất một lần kia ông đã phạm lỗi, cũng chính là sau khi bọn họ cãi nhau.
Ông là Hoàng đế, nhưng ở trước mặt bà, nửa phần kiêu ngạo của Hoàng đế đều không có...
Hoàng đế duỗi tay sờ sờ hốc mắt của mình, chua xót đến cùng cực
“Thù Nhi, trẫm một lần sai lầm, nàng nhớ đến tận hai mươi năm.” Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, cái c.h.ế.t của Thù Nhi, có lẽ cũng liên quan đến ông, nhưng những người khác thật sự đều không sai chút nào sao?
Tô thị kia, biết rõ trong mắt quý phi nương nương không chứa nổi một hạt cát, lúc trước khi ông cậu lâm hạnh bà, sao bà còn không đẩy ra? Còn có Chu Hoản Nguyệt, Thù Nhi lần đầu tiên khạc ra máu, chính là sau khi ở cùng nàng. Còn có Tiêu Cẩn, cậu sinh ra đã là một sai lầm...
Trong lòng ông đem những người liên can tính toán một lần, khi mở mắt ra, trong mắt Hoàng đế đã không còn gợn sóng.
Cọ cọ cằm lên gương mặt đã hơi lạnh của Diêu thị, lẩm bẩm nói: “Thù Nhi, trẫm báo thù cho nàng, được không?”
-
Hoàng Hậu hoăng thệ, chưa phát tang.
Trong cung đã có không ít người biết được việc này, mỗi người cảm thấy bất an. Ai nấy đều biết Hoàng đế ngưỡng mộ Diêu thị, hiện giờ Diêu thị ly thế, không biết còn muốn thế nào nữa đây.
Sau khi trời sáng, mưa rốt cuộc đã ngừng.
Một đêm không ngủ nhìn tinh thần Tô Lăng vẫn còn ổn, cậu ngửa đầu nhìn nhìn trời, lại lần nữa đi vào nội điện Tây Uyển.
Hoàng đế cầm một chiếc khăn, nghiêm túc mà cẩn thận lau từng ngón tay Diêu thị. Động tác của ông thật nhẹ, thật ôn nhu, tựa như chỉ sợ sẽ đánh thức người vợ đang ngủ say.
Tô Lăng áp xuống đủ loại cảm xúc trong lòng, lại lần nữa nhắc nhở: “Thỉnh phụ hoàng lấy giang sơn xã tắc làm trọng, bảo trọng long thể.”
Hoàng đế nghiêng người liếc mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt nặng nề, không chút độ ấm.
Giang sơn xã tắc? Đúng, giang sơn xã tắc. Hai mươi năm trước cậu khiến cho bà khổ sở đau lòng, sau lại làm điều sai trái. Giang sơn xã tắc có thể nào giao trên tay người này? Chỉ là ông không còn con nối dõi nào khác...
Ngắn ngủn trong nháy mắt, trong lòng Hoàng đế đã có biết bao ý nghĩ, lại chỉ mấp máy môi, không nói gì.
Tô Lăng làm như không thấy rõ vẻ mặt ông, tiếp tục nói: “Nên sớm chút lo việc tang ma cho Hoàng hậu nương nương, không nên trì hoãn quá lâu.”
Hoàng đế lại cúi đầu, nhìn thân thể đã lạnh lẽo của Diêu thị, tiếp tục lau tay cho bà, một hồi lâu sau mới nói: “Phát tang đi, trẫm tự mình nhập liệm cho nàng.”
“Được.” Tô Lăng khẽ rũ mi, hết sức cung kính hành lễ.
-
Sáng sớm Trình Diệc Nhiên rời giường, sau khi chỉnh lý xong xuôi, cùng đại ca Trình Gia, đại tẩu và tiểu chất nhi cùng nhau dùng bữa sáng.
- - Sau khi đại ca giữ lại làm việc ở kinh thành, liền cùng đại tẩu dọn vào nơi này.
Tuy nàng và một nhà đại ca nhiều năm không gặp, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm. Sau khi người chuyển vào nơi này, bữa sáng cũng đa dạng hơn trước nhiều.
Vừa mới gác chén đũa xuống, vẻ mặt đại ca Trình Gia liền hơi đổi.
“Làm sao vậy?” Đại tẩu nhẹ giọng hỏi.
Trình Gia nhíu mày: “Các ngươi cẩn thận nghe xem, có nghe được tiếng chuông không?”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên nghiêng tai lắng nghe, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Có.”
“Lúc này...” Trình Gia trầm ngâm, “Tiếng chuông chùa miếu, không nên vào lúc này.” Ánh mắt hắn chợt đổi, thấp giọng nói: “Hoàng hậu?”
Tiếng chuông này tựa như khi Đế Hậu băng thệ.
Hoàng đế đã hoãn triều một khoảng thời gian, nhưng mọi người đều biết đây là bởi vì thân thể Hoàng hậu Diêu thị nhiễm bệnh nhẹ. Hơn nữa Hoàng đế dán hoàng bảng khắp Đại Chu tìm thầy trị bệnh cho Diêu thị. Lúc này xảy ra chuyện, tám phần là Diêu thị.
Trình Diệc Nhiên thoáng rùng mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể lắm.”
Nàng hồi tưởng lại tình hình Diêu thị trước đó không lâu. Khi đó nhìn sắc mặt Diêu Hoàng hậu không tốt lắm, Tây Uyển cũng quanh quẩn mùi thuốc đông y. Quả thật đã mất sao?
Suy nghĩ của nàng xoay chuyển thật mau, trong <<Dịch Thoa Ký>> Diêu Hoàng hậu qua đời là sau khi Hoàng đế băng hà.
Nàng lại nhanh chóng lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung rối loạn kia đi. Chỉ là trước mắt lại hiện lên dáng vẻ Diêu thị cùng với nụ cười nhạt kia.
Nghĩ đến một người sống sờ sờ vậy đã mất đi, trong lòng nàng rầu rĩ, nhẹ nhàng ấn ấn ngực.
-
Diêu Hoàng hậu hoăng thệ.
Tin tức truyền đi, trong ngoài triều đình đều chấn kinh: Diêu Hoàng hậu đã mất? Không có khả năng đi.
Nữ nhân này ở Đại Chu có thể xem như một truyền kỳ.
Trên phố đồn đãi, bà xuất thân thấp hèn, là tuyệt đại mỹ nhân đương thời. Năm mười mấy tuổi, bằng một điệu múa khuynh thành, được Hoàng đế nạp vào trong cung. Đế vương tuổi trẻ anh tuấn vì bà phế truất lục cung. Hai mươi năm cùng nhau sống chung, tựa như một đôi vợ chồng bình thường trong dân gian. Bởi vì triều thần phản đối, khi bà còn trẻ, Hoàng đế không thể thành công lập bà làm Hậu, nhưng sau này cuối cùng vẫn là cho bà Hậu vị...
Nếu nói tiếc nuối duy nhất, có lẽ là không thể lưu lại con nối dõi.
Một đoạn giai thoại của Đế Hậu này, không biết đã khiến bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ.
Phu nhân Trình Hạo Triệu thị, trên người có cáo mệnh. Cho nên bà muốn cùng những phu nhân cáo mệnh khác, đi vào cung vì Diêu Hoàng hậu khóc tang. Thân thể bà không tốt, có chút lo lắng không chống đỡ nổi.
Con nối dõi Trình Thụy lặng lẽ chuẩn bị một ít điểm tâm: “Thái thái mang theo đi, đều là mềm mại dễ tiêu hoá.” Giọng nói hắn cực thấp: “Đi vào cung khóc tang, cũng phải chú ý thân thể.”
Triệu thị nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt, âm thầm cho điểm tâm vào trong tay áo.
Thật kiên trì không chống đỡ nổi, có khả năng té xỉu mất.
Chỉ là, Diêu thị này, cũng không biết là mệnh tốt hay là mệnh không tốt nữa đây. Lấy xuất thân hèn mọn tiến cung, được đế vương độc sủng hơn hai mươi năm. Đáng tiếc duyên phận con cái mỏng, nhi tử duy nhất sớm không còn, mà chính bà cũng không trường mệnh.
-
Mặc kệ là chân tình hay giả ý, đi vào cung một đám mệnh phụ vì Hoàng hậu khóc tang, khóc thật là bi thống.
Trưởng công chúa Mậu Dương tìm cớ, đi đến điện bên cạnh, thăm hỏi Thái tử điện hạ.
Tô Lăng một thân quần áo trắng, nhìn đã gầy đi, cậu vội vàng bước tới, hướng trưởng công chúa thi lễ: “Cô cô có việc?”
Trưởng công chúa Mậu Dương nhìn chung quanh, trong mắt đầy cảnh giác, vẫn chưa mở miệng.
Tô Lăng hiểu ý, thấp giọng nói: “Cô cô có chuyện, không ngại cứ nói thẳng.”
“Ta vừa mới đi xem phụ hoàng con.” Hàng mày xinh đẹp của Trưởng công chúa nhíu lại, chậm rãi nói: “Cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, đối với ông là một đã kích rất lớn. Ta xem tình hình ông có chút không đúng, con chú ý một chút.”
Tô Lăng gật đầu một cái, trong lòng ấm áp: “Tạ cô cô nhắc nhở, chất nhi sẽ để ý.”
Trưởng công chúa ngừng lại một chút, lại hỏi: “Rốt cuộc Hoàng hậu sao lại mất? Thái y nói như thế nào? Trước đó vài ngày, trên người ta cũng không khỏe, phảng phất nghe thấy Hoàng Thượng cho người dán hoàng bảng, nói muốn tìm thầy trị bệnh trong dân gian? Khi đó ta còn nghĩ có phải có hỉ sự rồi không..."
“Dạ?” Tô Lăng nhẹ giọng nói, “Xác thật có dán hoàng bảng, cầu thần y dân gian. Thế nhưng, không có tác dụng. Thái y nói là tích tụ trong lòng. Cô cô cũng biết, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn uống thuốc, cũng đã nhiều năm rồi.”
Trưởng công chúa Mậu Dương cùng Diêu thị quan hệ bình bình, chẳng qua chuyện thân thể Diêu thị không tốt, bà vẫn biết đến. Diêu thị ba mươi sáu tuổi mang nỗi đau mất đi đứa con trai yêu quý, ba mươi bảy tuổi lại sinh non. Có thai bốn năm tháng rồi sảy thai. Liên tiếp đả kích, tổn hại sức khỏe.
Xem ra là vẫn luôn không có điều chỉnh tu dưỡng lại.
Trưởng công chúa Mậu Dương cảm thán hai câu, liền dời đề tài đi: “Hiện giờ con cũng lớn rồi, long thể phụ hoàng con có bệnh nhẹ, con thân làm thần, lại là con cái, nên chia sẻ lo lắng cho phụ thân.”
Bà nhìn Tô Lăng, trong mắt dường như có thâm ý.
Tô Lăng gật đầu: “Cô cô yên tâm, con hiểu rõ.”
-
Trong cung khóc tang ba ngày qua đi, đại sự ở tử cung Hoàng hậu được chuyển qua Tấn cung ngoài hoàng thành.
Hoàng đế tự mình tiễn đưa, nhóm quan viên cập mệnh phụ quỳ chờ đợi đã lâu nghênh linh giá, khóc tang tế rượu.
Dựa theo quy định, đại sự tử cung Hoàng hậu phải đặt trong Tấn cung hai mươi lăm ngày. Lúc đầu Hoàng đế mỗi ngày đều tới Tấn cung làm bạn với Diêu thị, tới ngày thứ tư, ông dứt khoát ngưng lại những chuyện khác, trực tiếp canh giữ ở nơi đây.
Nghe nói sau khi Hoàng hậu hoăng thệ, Hoàng đế tựa như ngây ngốc, ngắn ngủn mấy ngày, đã gầy đi rất nhiều. Hiện giờ ông cũng chỉ hơn bốn mươi, nhưng trông như đã già đi mấy tuổi.
Quan viên văn võ, công chúa mệnh phụ, mỗi người đều thấy Hoàng đế thương tâm khổ sở cỡ nào. Mọi người tuy chưa từng nói rõ, nhưng đều âm thầm cảm thán, quả thật là một người si tình. Đế vương có thể si tình thành như vậy, thật hiếm thấy.
-
Hoàng đế tựa như vừa mới nhớ ra, hỏi Chu Thái phó: “Trẫm nhớ rõ, Hoàng hậu rất thích đại tiểu thư Chu gia, sao không thấy nàng?”
Trong lòng Chu Thái phó hoảng hốt, vội quỳ xuống nói: “Hồi Hoàng Thượng, trên người tiểu nữ không có cáo mệnh, không dám đến trước mặt. Ở trước Phật thay nương nương niệm kinh, cũng coi như một chút hiếu tâm của nàng.”
“Hiếu tâm?” Hoàng đế kinh ngạc trong nháy mắt, không đợi Chu Thái phó giải thích, ông liền tự đáp, “Trẫm thiếu chút nữa đã quên, Chu đại tiểu thư đã từng hứa gả cho Tông nhi...”
Chu Thái phó bên cạnh vua nhiều năm, mơ hồ ý thức được có chút không lớn thích hợp, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Phải, là nàng không có may mắn đó.”
Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Cái gì không may mắn? Nàng may mắn. Mới vừa rồi Chu khanh nói đại tiểu thư không may mắn, không thể khóc tang có phải hay không? Muốn cáo mệnh, thật ra cũng dễ dàng.”
Trong lòng Chu Thái phó chợt sinh ra cảm giác bất an, ông liên tục chối từ.