Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 152



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Nàng chính là Thái tử phi được Hoàng hậu nương nương nhận định.” Ngữ khí Hoàng đế nghe có chút cổ quái.

Trong lòng Chu Thái phó càng thêm bất an, ông duy trì trấn định, nhẹ giọng nói: “Đó là nhờ Hoàng hậu nương nương nâng đỡ.”

“Vậy càng không thể cô phụ.” Hoàng đế có hơi trầm ngâm, bỗng nhiên cong khóe môi nhìn Chu Thái phó, vẻ mặt khó hiểu, “Trẫm nhớ rõ, Hoàng hậu còn từng cố ý triệu Chu đại tiểu thư tiến cung, lôi kéo tay nàng, nói nàng còn trẻ, không muốn oan uổng nàng. Hoàng hậu nương nương hiểu rõ nàng nhất, tuyển nàng làm Thái tử phi, tuy nói Thái tử Hoài Mẫn không còn nữa, nhưng bây giờ còn có Thái tử, không phải sao?”

Hai mắt ông híp lại, lẳng lặng nhìn Chu Thái phó.

Chu Thái phó nghe vậy kinh hãi, ông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hoàng, Hoàng Thượng?”

Đây là muốn cho trưởng nữ của ông thay đổi thích Thái tử hiện tại? Điều này sao có thể? Bây giờ có Thái tử không phải giả, nhưng tân Thái tử này đã có thái tử phi tương lai. Hơn nữa, cậu vẫn là thân đệ đệ của Thái tử Hoài Mẫn.

Hoàng đế nhíu mày, dáng vẻ có chút phát sầu: “Đáng tiếc trước đó không lâu trẫm vừa ban hôn cho Đông Cung, muốn hủy bỏ hôn ước này cũng không dễ dàng...”

Sau lưng Chu Thái phó đã đổ mồ hôi lạnh, ông cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình: “Hoàng Thượng nói đùa, lúc trước hợp bát tự với tiểu nữ, định ra hôn ước chính là Thái tử Hoài Mẫn đã qua đời. Thái tử Hoài Mẫn tuổi xuân mất sớm, tiểu nữ tự nhiên vì vậy mà thủ tiết. Có thể vì Thái tử thủ tiết, đây là phúc phận của nàng, không có gì ủy khuất cả. Cáo mệnh không cáo mệnh, chuyện này đều là việc ngoài thân, cũng không quan trọng. Tiểu nữ tuy không thể đích thân đến Tấn cung, nhưng nàng vẫn có thể ở Bạch Vân Am thương tiếc nương nương.” Ông lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp: "Còn về nhị Hoàng tử điện hạ, trung nghĩa hiếu đễ, tất nhiên sẽ đối xử tử tế với goá phụ của huynh trưởng.”

Không thể để Hoản Nguyệt dây dưa với Thái tử hiện tại. Trên người có cáo mệnh hay không, một chút đều không quan trọng!

Hoàng đế gật đầu một cái, dáng vẻ hoàn toàn đồng ý: “Chu khanh nói rất là...”

Chu Thái phó thở ra một hơi, nghĩ thầm, khả năng mới vừa rồi là ông suy nghĩ nhiều. Có lẽ Hoàng đế chỉ là nghĩ tới Diêu Hoàng hậu, thuận miệng nói ra. Liền tính là muốn cho Hoản Nguyệt tái giá, cũng không phải là Thái tử hiện nay. Thế nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Hoàng Thượng, rõ ràng là không nghĩ để Hoản Nguyệt cứ như vậy. Tinh thần ông chấn động, nghĩ thầm, có những lời này của Hoàng Thượng, như vậy những ngày tháng sau này của Hoản Nguyệt có lẽ sẽ nhẹ nhàng đi nhiều.

Hoàng đế chậm rãi nói: “Chỉ là tuổi tác bây giờ rất đẹp, cả đời làm bạn thanh đăng cổ phật, không khỏi làm người tiếc hận...”

“...” Chu Thái phó trống n.g.ự.c dồn dập “Hoàng Thượng...”

“Trẫm nhớ rõ, Chu đại tiểu thư là muốn đi theo Thái tử Hoài Mẫn dưới đất có phải hay không?” Hoàng đế đột nhiên nói, “Lúc ấy còn có không ít người khen nàng trung trinh không đổi.”

Chu Thái phó đột ngột trừng to hai mắt nhìn, ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng...” Trong mắt ông hàm chứa nước mắt, liên tục dập đầu, nhưng lời khẩn cầu, lại không biết nên nói ra như thế nào.

Dường như ngoài ý muốn với phản ứng của ông, Hoàng đế khẽ cười: “Chu khanh làm gì vậy? Chẳng qua trẫm cũng chỉ hỏi một câu mà thôi. Mau đứng lên đi.”

Nhưng Chu Thái phó mơ hồ có thể cảm giác được, Hoàng đế hôm nay tuyệt không phải chỉ đơn giản hỏi một câu.

Ông có chút hối hận, có lẽ sau khi Thái tử Hoài Mẫn xảy ra chuyện, ông nên nghĩ biện pháp đưa Hoản Nguyệt về quê đi. Như vậy, Diêu Hoàng hậu bệnh nặng sẽ không triệu kiến nàng, lúc này Hoàng đế cũng sẽ không nhắc tới nàng.

Ông lo sợ bất an, suy nghĩ biện pháp khắc phục, hy vọng Hoàng đế có thể quên đi Hoản Nguyệt. Không bị nhớ lại, không ở trong tầm mắt mọi người, mới là an toàn.

Quả nhiên, ông nghe được Hoàng đế nói tiếp: “Không thể vẫn luôn bên cạnh Thái tử Hoài Mẫn, làm người tiếc hận. Thế nhưng hiện tại vẫn không tính quá muộn, có phải không?”

Giọng nói Hoàng đế thực nhẹ, ánh mắt ông nặng nề, trên mặt lại không có bao nhiêu tình cảm, nhưng mà kinh động khiến Chu Thái phó cơ hồ hồn phi phách tán: Hoàng đế là muốn cho Hoản Nguyệt tuẫn táng? Nhưng Thái tử Hoài Mẫn đã ly thế mấy năm rồi mà.

Hoàng đế tiếp tục nói: “Vừa lúc Hoàng hậu cũng thực vừa lòng nàng.” Ông vừa nói vừa khe khẽ gật đầu, giống như đang suy xét tính khả thi.

Chu Thái phó áp xuống kinh hoàng cùng bất an trong lòng, trầm giọng nói: “Lẽ ra để nàng tuẫn táng, cũng là phúc phận của nàng. Chỉ là, triều đại do Thái tổ Hoàng đế gầy dựng, liền huỷ bỏ tuẫn táng. Lúc này nhắc lại, chỉ sợ không quá thỏa đáng.”

Ông âm thầm liếc mắt nhìn Hoàng đế, thấy vẻ mặt không chút cảm tình kia, dường như không d.a.o động. Sắc mặt lộ ra vẻ buồn bã, rồi nói tiếp: “Trước khi phu nhân Trương thị của thần lâm chung, từng lôi kéo tay thần dặn dò, phải săn sóc hai nữ nhi. Mấy năm nay, thần bận về công vụ, đối với tỷ muội các nàng có nhiều sơ sẩy, là thần có lỗi với Trương thị, cũng có lỗi với tỷ muội các nàng. Lúc trước Thái tử Hoài Mẫn hoăng thệ, tiểu nữ Hoản Nguyệt vô cùng thương tâm, lựa chọn tự sát, sau khi được cứu, lại triền miên trên giường bệnh hồi lâu. Nàng là muốn đi theo Thái tử, nhưng thần không bỏ được. Trước viện sử Khang thần y của Thái Y Viện, đã sớm không hành nghề y. Rét đậm tháng chạp, thần đứng bên ngoài Khang phủ ba canh giờ, mới có thể gặp hắn. Thần cầu hắn đến khám bệnh tại nhà, kéo tiểu nữ từ quỷ môn quan trở lại...”

Ông nhẹ nhàng lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Cầu Hoàng Thượng thương tiếc lão phụ thân là thần này, lưu lại tánh mạng của tiểu nữ. Nàng mỗi ngày thanh đăng cổ phật, đã không còn là người cõi tục trần này nữa, cũng chính là cho thần một chút an ủi.”

Chu Thái phó dùng cảm tình tấn công, xác thật làm vẻ mặt Hoàng đế buông lỏng trong nháy mắt, ông than nhẹ một tiếng: “Lòng thành của người phụ thân, đúng là khiến người ta cảm động.” Nhưng thực mau, ông lại nhíu mi: “Nhưng tấm lòng của người phụ thân như trẫm, nên đặt ở nơi nào?”

Không đợi Chu Thái phó nói chuyện, Hoàng đế liền nói: “Ý trẫm đã quyết, Chu khanh không cần nhiều lời.” Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chu Thái phó: “Trẫm hiểu rõ ý tứ của ngươi, nhưng Chu khanh cũng nên thông cảm tâm trạng của trẫm.”

Không phải nói Chu Hoản Nguyệt kia đã rời xa chốn hồng trần rồi sao? Nếu tồn tại cũng như c.h.ế.t đi không sai biệt lắm, vậy cũng không nhất định phải sống.

Hai mắt Hoàng đế khẽ nheo lại, tự nói, huống chi, nàng còn gián tiếp tạo nên cái c.h.ế.t của Thù Nhi. Ông há có thể dung nàng?

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Chu Thái phó hãy còn chưa từ bỏ ý định, nặng nề dập đầu, muốn vì số khổ của nữ nhi mà cầu tình. Thực mau, trán ông đã có vết máu. Nhưng ông dường như không cảm giác được đau đớn, chỉ tiếp tục dập đầu.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn ông, ánh mắt xa xăm, có chút thương hại, lại có chút sảng khoái. Giọng nói Chu Thái phó dập đầu xin tha lúc này phảng phất thành giai điệu êm tai nhất. Ánh mắt ông xuyên qua Chu Thái phó, dừng lại nơi hương khói lượn lờ nơi xa.

Hương khói chậm rãi bay lên, tựa như là cái người thiếu nữ duyên dáng nhẹ nhàng nhảy múa.

Bỗng nhiên khóe môi cong cong, lộ ra chút tươi cười hoảng hốt. Hoàng đế giật giật khóe môi, không tiếng động nói: “Thù Nhi...”

Cúi đầu nhìn Chu Thái phó vẫn đang dập đầu không ngừng, Hoàng đế nỗi lòng phức tạp, nhẹ giọng nói: “Đừng dập, cứ định như vậy đi. Trẫm sẽ truy phong nàng làm Thái tử phi, để nàng cùng Thái tử Hoài Mẫn hợp táng.” Ông tạm ngừng một chút, rất hào phóng: “Trẫm sẽ không bạc đãi người nhà mẹ đẻ Thái tử phi.”

Chu Thái phó chậm rãi ngẩng đầu, trong lòng bỗng nhiên một mảnh an tĩnh. Ông không dập đầu nữa, thu lại toàn bộ cảm xúc, chỉ lẳng lặng nói một câu: “Thần tạ chủ long ân.”

Ông biết, có khẩn cầu thêm nữa cũng chẳng có ích lợi gì.

“Trẫm hơi mệt rồi, Chu khanh trước lui xuống đi.” Hoàng đế phất phất tay.

Chu Thái phó cúi đầu lên tiếng: “Thần cáo lui.”

“Chậm đã --” Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng.

Chu Thái phó mới vừa đi hai bước, đã bị Hoàng đế gọi lại. Trong lòng ông chợt nảy lên một chút ý mừng, mang theo một tia may mắn không thể tin. Ông nghĩ thầm, có khả năng Hoàng đế thay đổi chủ ý. Ông liền nói, yêu cầu vừa rồi của Hoàng đế quá không hợp lý...

Hoàng đế im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: “Chu khanh trên đầu có thương tích, tìm thái y băng bó đi.”

Trái tim Chu Thái phó vừa mới ấm áp trong phút chốc đã lạnh tới đỉnh điểm. Ỗng mấp máy môi: “Hoàng... Tạ Hoàng Thượng.”

Xoay người, khoang mũi tràn đầy đau xót, nước mắt mơ hồ nơi khóe mắt. Nữ nhi ông số khổ.

-

Gần đây Hoàng đế vẫn luôn lưu tại Tấn cung làm bạn tử cung của Diêu Hoàng hậu. Thân là Thái tử Tô Lăng ngoại trừ phải xử lý chính vụ ở ngoài, dĩ nhiên cũng phải thường xuyên đến nơi này.

Chưa tới Tấn cung, cậu đã xuống ngựa, ném dây cương cho người hầu, chính mình lại bước nhanh về phía Tấn cung.

Xa xa nhìn thấy Chu Thái phó đang dịch chuyển từng bước một, Tô Lăng cảm thấy kỳ quái, lại gần thêm chút nữa, thế nhưng nhìn thấy trán Chu Thái phó sưng đỏ, còn có m.á.u tươi, vẻ mặt hốt hoảng, vành mắt ửng đỏ. Cậu càng thêm kinh ngạc, vội hỏi nói: “Chu đại nhân, đây là làm sao vậy?”

“Điện, điện hạ...” Chu Thái phó nặn ra một nụ cười, “Để điện hạ chế giễu rồi.”

Lòng Tô Lăng chùng xuống, cậu đã quen biết Chu Thái phó mấy năm, chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của đối phương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Thái phó hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình. Chuyện này bảo ông phải mở miệng nói ra như thế nào đây? Thật lâu sau mới nói: “Hoàng Thượng muốn truy phong tiểu nữ làm Thái tử phi, còn hợp táng nàng cùng với Thái tử Hoài Mẫn.”

Tô Lăng nhíu mày: “Lệnh ái khi nào...” Cậu nói đến một nửa, ánh mắt chợt lóe, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Hoàng Thượng nói như vậy?”

Đây là tuẫn táng muộn?

Cậu hít vào một ngụm khí lạnh, suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, cũng không biết Hoàng đế bị cái gì kích thích, sao đột nhiên lại nghĩ tới một tầng như vậy?

Chu Thái phó cười khổ: “Đúng vậy, là may mắn của tiểu nữ.”

“Sao lại may mắn? Tồn tại mới chính là may mắn lớn nhất.” Tô Lăng lạnh lùng lùng, cậu chậm rãi phun một ngụm buồn bực, thấp giọng nói, “Chu đại nhân trước không cần gấp, cứ chờ một chút, chưa chắc không có biện pháp cứu chữa. Ta đi gặp Hoàng Thượng.”

Chu Thái phó lung tung gật gật đầu, đi về phía trước.

Mà Tô Lăng lại đứng yên tại chỗ, khẽ cau mày.

Sau khi Thái tử Hoài Mẫn hoăng thệ, Hoàng đế cũng không nói để Chu đại tiểu thư tuẫn táng theo, tại sao khi đã cách nhiều năm, bỗng nhiên sau khi Diêu Hoàng hậu xảy ra chuyện lại nghĩ tới.

Cậu nghĩ đại khái không có quan hệ gì với Thái tử Hoài Mẫn cả, rất có khả năng là do Diêu thị. Lúc Diêu thị bị bệnh từng gặp qua Chu đại tiểu thư, cũng gặp qua DIỆC NHIÊN...

Ánh mắt Tô Lăng chợt lóe lên, tạm thời áp xuống rất nhiều ý niệm trong lòng, sau khi bố trí ngựa xong cậu đuổi theo người hầu nhẹ giọng dặn dò vài câu, sải bước nhanh chóng hướng Tấn cung đặt Diêu Hoàng hậu mà đi tới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.