“Vốn dĩ chuyện này ta nên đích thân đến nhà hỏi hiệu trưởng, nhưng ta nghĩ có lẽ hỏi nàng chắc cũng như nhau.” Đỗ Duật nhẹ giọng nói.
Trình Diệc Nhiên hiếu kỳ: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Nàng đoán có liên quan đến thư viện.
Quả nhiên Đỗ Duật nói: “Ta muốn biết thư viện đối với nữ học trò đến tột cùng là sắp xếp như thế nào.”
Gần đây vấn đề liên quan đến việc nữ giới có quyền thừa kế hay không, nữ giới có nên đến thư viện hay không được thảo luận rất nhiều. Đỗ Duật hỏi, Trình Diệc Nhiên cũng không bất ngờ. Nàng cười: “Theo quy định của thư viện, chỉ cần vượt qua cuộc khảo thí đầu vào thì có thể bước vào thư viện học tập. Bất luận là nam hay nữ, mặc kệ là già hay trẻ. Hai vị nữ học trò kia, nếu đạt yêu cầu, đương nhiên sẽ được tiến vào thư viện.”
Đỗ Duật “Ừm” một tiếng, lại nhíu mày: “Đáng tiếc nam tử học tập có thể thi cử làm rạng danh gia tộc, còn nữ tử…” Cậu ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại nói: “Về sau nữ tử đến thư viện Sùng Đức ngày càng nhiều, là tốt hay xấu còn chưa nói được… Có thể sẽ có người lấy đồi phong bại tục làm lý do gây bất lợi cho thư viện, trở về báo hiệu trưởng chú ý một chút.”
Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi.” Tương lai đợi đến khi nữ tử đến nhiều hơn, có thể sẽ lập thành lớp nữ.
Sau khi nói xong vài câu đơn giản, hai người vẫy tay cáo từ.
Trình Diệc Nhiên mới vừa vén màn xe đã cảm thấy không đúng.
Trong xe ngựa không quá lớn kia của nàng có một người ngồi ngay ngắn đoan chính. Dung mạo ôn hòa, thư lãng thanh tuyển*. Chính là Tô Lăng, sau khi thấy nàng, cậu mỉm cười với: “Nói xong rồi?”
*Thư lãng thanh tuyển: thư thái sáng sủa yên tĩnh nhưng đầy sâu sắc
Trình Diệc Nhiên bèn nắm tay Tô Lăng bước lên xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh: “Chàng đến khi nào vậy?”
“Một lát rồi, không kịp xem lễ, ngược lại nhìn thấy hai người nói chuyện.” Tô Lăng cười như không cười nhìn nàng.
“À, huynh ấy hỏi ta vài chuyện về thư viện.” Trình Diệc Nhiên cũng không nói dối, kể lại rõ ràng chuyện của Đỗ Duật. Còn chưa nói xong, trông thấy Tô Lăng nhìn nàng mỉm cười.
Nàng có thể nhìn ra, trong nụ cười của chàng còn mang theo sự trêu trọc. Nàng vỗ lên tay Tô Lăng: “Chàng cười cái gì?”
“Nàng yên tâm, vẫn chưa có ai dám lấy thư viện ra làm đề tài câu chuyện đâu.” Tô Lăng nhẹ giọng nói, “Có phải nàng đã quên hiệu trưởng thư viện Sùng Đức là ai rồi không?”
“Chuyện này làm sao quên được? Là phụ thân ta mà.” Trình Diệc Nhiên thuận miệng nói.
Tô Lăng vuốt tóc nàng: “Là nhạc phụ của ta.”
Trình Diệc Nhiên ngẩn người, rồi cười khẽ: “Ý của chàng là có hậu đài sao?”
“Lẽ nào không phải?” Tô Lăng nhướng mày.
“Phải phải phải, đương nhiên là phải, còn là hậu đài lớn nhất.” Trình Diệc Nhiên cười tủm tỉm, sau đó lại nhắc đến chuyện khi ở Vân gia: “Hoắc Nhiễm thay chàng bênh vực kẻ yếu đó.”
Tô Lăng “A” một tiếng, trầm ngâm nói: “Hoắc Nhiễm…”
Hai người đã mấy ngày không gặp, dường như nói không ngớt lời. Nhưng phần lớn thời gian đều là Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói, Tô Lăng chăm chú lắng nghe.
Xe ngựa chậm rãi chạy, đột nhiên Tô Lăng nói: “Vẫn còn ba tháng.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Tô Lăng ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Vân Úy cũng đã thành thân rồi, chúng ta thì vẫn chưa. Chúng ta quen biết nhau còn nhiều hơn, sớm hơn hai người họ.”
“Sớm cái gì?” Trình Diệc Nhiên cười khẽ, “Rõ ràng là cùng một năm có được không? Hơn nữa, không phải sang năm chúng ta cũng đã thành thân rồi sao?” Nàng ngẩng đầu, hôn lên môi Tô Lăng rồi nói: “Sẽ đến rất nhanh mà.”
Ánh mắt Tô Lăng sâu thẳm, vẫn không thỏa mãn, ôm chặt nàng, thành thật hôn xuống.
Đợi đến khi xe ngựa đến thư viện Sùng Đức, lúc Trình Diệc Nhiên xuống xe, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng diễm lệ, dung nhan thanh lệ lại mang chút phong tình. Nàng thầm nghĩ, ba ngày, trong ba ngày không gặp Tô Lăng nữa.
—
Ngày tháng trôi qua, bất tri bất giác cũng đã đến cuối tháng chạp. Thư viện nghỉ lễ, thư viện Sùng Đức cũng yên lặng vắng vẻ trở lại.
Thế mà lúc này lại có việc.
Học trò Mộc Phù Dung không chịu về nhà, đưa ra suy nghĩ muốn ở lại thư viện.
Trước đây cũng có học trò nhà thật sự quá xa nên đến ngày lễ ngày tết cũng đều không trở về nhà. Nhưng nhà Mộc Phù Dung dù sao cũng ở Kinh thành, không tính là xa, nàng cự tuyệt về nhà thì cũng có chút kỳ quái.
Các học trò khác thu dọn hành lý, ai về nhà nấy.
Mộc Phù Dung lập tức chạy đến Trình trạch, muốn tìm kiếm nơi bảo hộ.
Nhưng sau khi thấy Trình phu tử, nàng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ không ngừng nói mình muốn ở lại thư viện.
Trịnh Khải mơ hồ biết được nàng và đệ đệ không hòa thuận nhưng không có biện pháp chống lại, cũng không thể trốn cả đời. Hắn ôn hòa nói: “Nếu người nhà đến đón thì cứ theo người nhà trở về, có hiểu lầm gì nên nói rõ với nhau. Người một nhà không nên khách khí, cũng không có cách nào trốn cả đời được.” “Phu tử, học trò không thể trở về, cho học trò ở lại thư viện làm nha hoàn cũng được, học trò không thể trở về nhà được.” Mộc Phù Dung bật khóc.
“Càn quấy? Trò là học trò của thư viện, làm nha hoàn cái gì?” Trịnh Khải nhẹ giọng mắng, thấy Mộc Phù Dung tràn đầy nước mắt, thần sắc hắn có hơi hòa hoãn, “Nếu thật sự trò không muốn trở về, vậy cứ ở lại học xá thư viện, chỉ là ăn ở…”
“Phu tử, đa tạ phu tử, đa tạ phu tử.” Mộc Phù Dung không ngừng nói lời cảm tạ.
Nhưng, phu tử đồng ý cho nàng ở lại thư viện cũng không nhất định là ý hay. Nếu Mộc Trường Thanh thật sự cho người đến đón, nàng nên làm thế nào mới tốt đây?
Chu Lệnh Nguyệt đến sau cũng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được một chút. Nàng đang phát sầu chuyện của nàng, lại nhìn đến Mộc Phù Dung, trong lòng chợt cảm động. Đợi sau khi Mộc Phù Dung cáo từ phu tử, nàng liền trực tiếp nói: “Này, Phù Dung tỷ, ta thương lượng với tỷ một chuyện, tỉ đi theo ta về nhà ta đi.”
“Cái gì?” Mộc Phù Dung kinh hãi.
“Ta nói, tỷ cùng ta trở về nhà ta đi.” Chu Lệnh Nguyện nghiêng đầu, “Không phải tỷ không muốn về nhà sao? Một mình đón tết ở thư viện không có ý nghĩa, theo ta về nhà đi, vui lắm”
“Mộc Phù Dung ngẩn người, tim đập thình thịch, nàng gật đầu: “Được.”
—
Thật sự sau khi đi theo Chu Lệnh Nguyệt về nhà, Mộc Phù Dung mới ý thức được chuyện không đúng. Thì ra bạn cùng phòng nàng lại là thiên kim của Thái phó!
Mặc dù trước đây nàng cũng mơ hồ đoán được gia cảnh Chu Lệnh Nguyệt không tệ, nhưng không ngờ hoàn cảnh lại tốt đến như vậy.
Chu Thái phó cũng rất tức giận. Trước đây ông nghe nói thư viện Sùng Đức có hai nữ học trò nhưng ông nào ngờ một người trong số đó chính là nữ nhi của mình! Trước tiên ông cho người chiêu đãi nữ học trò đồng hành cùng nữ nhi nhà mình, sau đó lại gọi nữ nhi vào phòng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Chu Lệnh Nguyệt không chút hoang mang: “Phụ thân, là vầy, vị Mộc tỷ tỷ kia ở trong nhà luôn bị người khi dễ, con sợ nàng trở về sẽ tiếp tục bị khi dễ nên trước để cho nàng ở lại nhà chúng ta. Con biết phụ thân là người tốt, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp chùa, đây còn là do người dạy con, có phải không phụ thân?”
Chu Thái phó trầm mặt: “Ai nói với con chuyện này? Ta hỏi con, không phải con đang làm Chu Việt yên lành sao lại thay đổi nữ trang?”
“Chuyện này không phải là vì thư viện có một cô nương sao? Phụ thân từng nói đấy thôi, bảo con một mình ở thư viện có nhiều bất tiện, con thấy có bạn đồng hành rồi nên mới đổi thành nữ trang. Phụ thân cứ yên tâm, không ai biết con là khuê nữ của người đâu. Con sẽ không làm người mất mặt, đợi đến khi con vang danh thiên hạ, người lại nhận con cũng không muộn.”
Chu Thái phó giận sôi máu, muốn mắng nàng hai câu, lại không biết nên mắng thế nào, muốn đánh nàng hai roi, lại không nỡ xuống tay. Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Ông còn lo mình nói thêm vài câu nữa, cô nương tính tình nóng nảy này lại làm ra những chuyện không đáng tin gì nữa đây.
Chu Lệnh Nguyệt một bên liếc nhìn thần sắc phụ thân, một bên nói thành tích của mình đạt được khi ở thư viện: “Bài kiểm tra tháng trước, con đã đạt kết quả tốt rồi, phu tử còn khen con nữa. Phụ thân, hay là, lát nữa con đem bài văn mới viết đưa cho người xem qua một chút? A, còn nữa, phụ thân, người có y phục gì bị rách không? Con mới học vá y phục, vá tốt đến mức một chút cũng nhìn không ra nha…”
Chu Thái phó vừa tức giận vừa buồn cười, nghe nữ nhi nói đến may vá y phục, ông lại có chút đau lòng và tự đắc, phất phất tay: “Bỏ đi, bỏ đi, sang năm đừng đến thư viện nữa.”
“Tại sao không đến nữa? Con không đến đó Phù Dung tỷ chẳng phải sẽ cô đơn sao? Nhỡ đâu có người khi dễ tỷ ấy làm sao bây giờ?” Chu Lệnh Nguyệt suýt chút nhảy dựng lên, “Phụ thân, người cũng không thể nói lời mà không giữ lời.” Nàng đảo mắt, khóc nức nở: “Phụ thân, người khi dễ con, con đi tìm tỷ tỷ, không, con đi tìm mẫu thân. Nếu mẫu thân còn sống chắc chắn sẽ không để người khi dễ con như vậy…”
Nàng vừa nói vừa khóc.
Chu Thái phó nghe nàng nhắc đến thê tử đã mất, tâm tình càng thêm tồi tệ: “Khóc cái gì, đừng khóc nữa, không phải muốn ta xem bài văn mới của con sao? Viết cho ta xem nào.”
Ông thầm nghĩ, bỏ đi, thật sự không được thì nghĩ cách làm cho nữ học trò trong thư viện nhiều thêm một chút vậy.
Chu Lệnh Nguyệt thè lưỡi, thầm nghĩ không được thì tìm tỷ tỷ, không được nữa thì tìm mẫu thân, luôn có người có thể trị được ông.
—
Chu Thái phó đối với người bạn của nữ nhi dắt về không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng xuất phát từ lễ tiết vẫn phái người đến Mộc gia chào hỏi, nói nhà mình muốn giữ Mộc cô nương lại làm khách.
Chu Lệnh Nguyệt biết một ít chuyện Mộc Phù Dung ở nhà chịu khi dễ, nàng còn cho người báo tin nói với Mộc gia, nói Chu Thái phó vô cùng thích Mộc Phù Dung, nguyện ý nhận làm nghĩa nữ.
Nghe nói Mộc Phù Dung lưu lại nhà Thái phó làm khách, còn rất được Thái phó ưu ái, cha kế ngược lại cũng không nói gì nhưng Mộc Trường Thanh lúc này lại nắm chặt tay.
Nhưng Mộc Phù Dung rốt cuộc cũng không ở lại phủ Chu Thái phó ăn tết. Nàng đến Chu gia ngày thứ ba, Mộc Trường Thanh liền đến cửa, nói là phụ thân nhiễm bệnh nhẹ, hi vọng nàng có thể về nhà.
Nhắc đến hiếu đạo, Mộc Phù Dung đương nhiên không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể theo cậu ta trở về.
—
Năm mới đã đến, học trò thư viện Sùng Đức đi cũng gần hết, Hạnh Viên chỉ còn lại Dương phu tử và Thẩm phu tử.
Buổi chiều ngày giao thừa, Lôi thị kêu nữ nhi DIỆC NHIÊN đến mời Dương phu tử và Thẩm phu tử cùng nhau đến ăn cơm tất niên.
Trình Diệc Nhiên vâng một tiếng, ôm túi sưởi tay đi ra cửa, lập tức đi đến Hạnh Viên.
Nàng vừa mới đi được mấy bước liền có một người chạy đến chỗ nàng: “Phu tử cứu ta.”