Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 28



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bên kia, trước khi nghỉ ngơi, Lôi thị nói với trượng phu: "Mấy ngày nữa thiếp sẽ vào kinh, về Trương gia nói với lão thái thái là không được."

Trình Uyên đang xem sách có chút ngẩn ra: "Cái gì?"

Lôi thị hít sâu một hơi, gỡ khuyên tai ra, chậm rãi nói: "Thiếp đã thử thăm dò ý của DIỆC NHIÊN, con bé không thích Trương gia. Mà hình như lão tứ kia của Trương gia cũng không có ý với nàng, nếu miễn cưỡng ép hai đứa nhỏ ở chung với nhau, trái lại cũng không phải chuyện tốt." Giọng bà từ từ nhỏ lại, "Trương gia có ân với thiếp, thiếp sẽ tự trả. Chỗ còn thiếu, thiếp cũng đã lấy một đứa con trai bù vào rồi. Nếu vẫn chưa đủ thì kiếp sau tiếp tục trả là được. Thiếp không muốn làm DIỆC NHIÊN liên lụy..."

Bà nói xong khẽ nức nở một tiếng, nước mắt giống như hạt châu trong xâu chuỗi đứt đoạn rớt xuống không ngừng.

Dưới ngọn đèn, Lôi thị ngồi rơi lệ.

Trình Uyên không khỏi cảm thấy hoảng loạn, vội vàng bỏ sách xuống, đen phía sau thê tử: "Sao lại nói mấy lời như vậy? Cái gì mà còn ân tình? Không phải chúng ta rất tốt sao? Chẳng qua lão thái thái cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nàng và DIỆC NHIÊN đã không đồng ý thì chuyện này từ chối là được. Chút chuyện này đâu đáng để nàng khóc? DIỆC NHIÊN cũng có khóc nhè như vậy đâu..."

Ông cầm khăn tay muốn lau đi giọt lệ trên khóe mi của bà nhưng lại bị tránh đi khiến ông không khỏi có chút ngượng ngùng: "Đừng khóc, nàng khóc nữa sẽ xấu đó."

Lôi thị khẽ quát: "Cũng đã là thiếu phụ luống tuổi đã có chồng, còn xấu đẹp cái gì?"

"Sao chứ, thiếu phụ luống tuổi có chồng sao? Thiếu phụ có chồng luống tuổi nhà ai mà như mười tám thế này?" Trình Uyên không còn vẻ mặt nghiêm túc như trước mặt người khác nữa.

Nhưng Lôi thị vẫn xụ mặt: "Chàng không cần dỗ dành thiếp, thiếp và chàng nói việc chính. Việc này ta không đồng ý."

Trình Uyên đưa khăn tay đến trước mặt bà, thấp giọng nói: "Không đồng ý thì không đồng ý. Ta cũng thương DIỆC NHIÊN, con bé vẫn còn nhỏ. Nó ở thư viện..."

"DIỆC NHIÊN vẫn luôn rất ngoan, con bé luôn tuân thủ ba điều khế ước với chàng khi đi học trong thư viện, hơn nữa một lòng học tập, hoàn toàn không thân cận với bất cứ nam đồng môn nào." Lôi thị lập tức nói.

Trình Uyên vội nói: "Rồi rồi rồi, DIỆC NHIÊN của chúng ta là một cô nương tốt." Ông dừng lại một chút rồi nói, "Nhưng ta nghe loáng thoáng rằng con bé rất thân với tiểu công tử nhà Dương Bá Hầu..."

Lôi thị liếc mắt nhìn ông một cái: "Không thể nào. Phẩm hạnh của con gái nhà mình thế nào thiếp biết rõ. Hôm nay thiếp gặp phu nhân của Dương Bá Hầu, bà ấy còn khen DIỆC NHIÊN của chúng ta."

"Vậy sao?" Trình Uyên thấy cuối cùng thê tử cũng dừng rơi lệ mới yên lặng thở phào một hơi, cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Ông lại dỗ thê tử một lúc lâu mới có thể khiến bà mở miệng cười lại.

Tối hôm đó, Trình Uyên nằm trên giường, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

DIỆC NHIÊN không thích Trương gia sao?

Hai vị phu nhân đều lớn lên ở Trương gia nên ông rất có hảo cảm với họ. Khi nhạc mẫu của ông là Hứa lão thái thái đưa ra đề nghị muốn kéo dài quan hệ thông gia, thân càng thêm thân thì ông cũng không phản đối.

Hiện tại dưới gối của ông chỉ còn lại hai đứa con trai. Trưởng tử theo đường làm quan, vẫn luôn tại chức ở ngoài, thứ tử thì sau này sẽ thừa kế thư viện. DIỆC NHIÊN chính là hòn ngọc quý trên tay ông, tất nhiên ông không cần dùng hôn nhân của DIỆC NHIÊN hòng kéo lấy bất cứ lợi ích gì.

Trương gia cũng coi như một nửa nhà ngoại của DIỆC NHIÊN, ông mới cảm thấy nếDiệc Nhiên U gả vào Trương gia cũng không tệ. Nhưng không ngờ cả thê tử và nữ nhi đều không đồng ý.

Vậy chuyện này cũng chỉ có thể gác lại.

Nếu Trương gia không thích hợp, vậy có cần chọn một người thích hợp khác hay không? Trong nháy mắt, đầu óc Trình Uyên chợt nảy ra rất nhiều ý tưởng.

Chẳng qua không được bao lâu, ông lại nở nụ cười tự giễu, hiện nay DIỆC NHIÊN vẫn chỉ một lòng học tập, con bé hoàn toàn không hề quan tâm đến chuyện này. Hơn nữa, cho đến lúc con bé cập kê vẫn còn gần một năm, vậy cứ từ từ thôi, không cần vội.

...

Ngày hôm sau, Trình Diệc Nhiên-luôn-một-lòng-học-tập đã thức dậy từ sớm, sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì đi thẳng đến học đường.

Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua, Tô Lăng như đã ngồi đó từ rất lâu, bước chân nàng bỗng nhiên nhỏ dần, mãi cho đến khi tới trước mặt cậu mới gật đầu: "Tô huynh, xin chào."

Tô Lăng khẽ ngước mắt lên, một chốc sau mới cất giọng: “Xin chào."

Cậu cười như thế khiến Trình Diệc Nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước cửa thư viện lúc chạng vạng hôm qua, đáy lòng nàng không khỏi hoảng loạn. Nàng hắng giọng một cái, làm ra vẻ hết sức tự nhiên mà hỏi: "Tô huynh, hôm qua chúng ta đã học gì vậy?"

"Hả?"

Trình Diệc Nhiên đảo mắt chớp chớp vài cái: "À, hôm qua ta cảm thấy trong người hơi khó chịu nên đã xin nghỉ một ngày."

Tô Lăng cong cong khóe môi: "Khó chịu sao? Bây giờ đã khỏe hơn chút nào chưa? Có muốn gọi đại phu đến khám không?"

Trình Diệc Nhiên tự cân nhắc, cảm thấy đây là phản ứng bình thường. Xem ra chiều hôm qua cậu thật sự không nhận ra nàng. Nàng nở nụ cười: "Đã tốt hơn rồi, huynh nhìn đi, hiện giờ không phải ta đang dồi dào sinh lực đấy sao."

Nàng nói xong lập tức giơ cánh tay lên.

Tô Lăng cười: "Ừ, đã khá hơn rồi."

Hôm nay Trình Diệc Nhiên đến sớm nên trong học đường cũng không quá đông người. Nàng liền mạnh dạn tiếp tục nói chuyện với Tô Lăng: "Hôm qua Trình gia có khách đến chơi. Tiểu thư và công tử ở kinh thành thực sự rất đẹp."

Ừ, vừa chứng tỏ được mình không phải “nàng” xong. Nhìn đi, nàng thật sự tỉnh như ruồi mà.

Hai mắt Tô Lăng lấp lóe, cậu quan sát kỹ khuôn mặt dưới lớp phấn đen nhẻm bị nàng tô tô vẽ vẽ loạn xạ. Cậu nhẹ gật đầu, dựng ngón cái lên: "Ừ, rất đẹp."

"Đúng không?" Trình Diệc Nhiên vui mừng ra mặt, "Ấy chà, sao huynh biết vậy? Huynh gặp mặt bọn họ sao?"

"Hôm qua lúc ta hỏi Thẩm phu tử một ít kiến thức nhạc lý đã đi loanh quanh bên ngoài thư viện." Tô Lăng nhìn nàng, "Đến khi quay lại đã gặp huynh muội hai người dưới bậc thềm, tự xưng họ Trình. Thế nên ta đoán khách trong lời huynh nói là bọn họ."

"À, thì ra người bọn họ nói cực kỳ tốt bụng là huynh sao." Trình Diệc Nhiên ra vẻ như chợt hiểu ra, "Thật đúng là có duyên phận."

Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt gợi lên ý cười cực nhạt: "Ừ, thực sự có duyên phận."

Cậu có thể gặp được nàng ở thư viện này quả thật là duyên phận trời cao ban cho. Nếu nàng không muốn thừa nhận mà cứ diễn kịch với cậu thì cậu sẵn sàng diễn với nàng.

Tô Lăng làm bộ như lo lắng: "Hôm qua ta thấy dường như vị tiểu thư kia bị đau chân, không biết hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đã tốt..." Trình Diệc Nhiên nói, "… hơn nhiều rồi." Lời vừa ra đến đầu lưỡi lại bị nàng nhanh chóng nuốt về. Hai mắt nàng thoáng thay đổi, nói, "Làm sao ta biết được chứ, nam nữ khác biệt, người ta là tiểu thư khuê các nghiêm túc cẩn trọng, ta cũng không dám hỏi kỹ. Hơn nữa, hôm qua ngay cả ta cũng cảm thấy không khỏe..."

Ý cười trong mắt Tô Lăng càng lúc càng đậm. Cậu hơi nghiêng đầu, càng nói lại càng muốn cười. Lúc đầu cậu còn không hiểu vì sao nàng không trả lời thẳng mà lại phải vòng vo cố gắng nhào đắp một ra một Trình tiểu thư với hình tượng "khuê các nghiêm túc cẩn trọng", "Tuân thủ quy củ nghiêm ngặt". Dù sao cậu cũng không ghét bỏ chuyện nàng cải trang nam nhi đến thư viện đọc sách.

Còn không phải là do nàng tự ghen với chính bản thân sao? Trong lòng nghi ngờ cậu phải lòng vị Trình tiểu thư mới vừa có duyên gặp gỡ một lần kia?

Loại tâm tư nữ nhi vòng vèo khéo léo này, nếu không suy nghĩ thì thực sự không phát hiện ra.

Đúng rồi, nàng còn không biết Tô Lăng cậu đã biết nàng là nữ tử.

Tô Lăng ngẫm nghĩ, thành công chuyển trọng tâm câu chuyện đến trên người Trình Diệc Nhiên: "Hôm qua huynh không khỏe, thế đã gọi đại phu chưa?"

"Đã..." A? Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng đáp. Nàng đột nhiên có hứng thú liền cất giọng hỏi: "Huynh rất thân với Thẩm phu tử à?"

Hai mắt Tô Lăng hơi lóe lên nhưng chỉ chốc lát sau đã nở nụ cười: "Cũng tạm thôi, ta thật sự rất thích giờ nhạc lý."

"Có ai không thích học nhạc lý đâu?" Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng thầm thì.

Tạm biệt sách vở, quay về với phong cảnh núi sông thưởng thức âm nhạc, đó vốn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

"Hả? Cái gì?" Tô Lăng không nghe rõ.

"A, không có gì cả, ta hỏi huynh đánh đàn giỏi lắm hả?"

"Cũng tạm được." Tô Lăng ngập ngừng.

Hai mắt Trình Diệc Nhiên sáng lên: "Thật sao? Huynh thật lợi hại." Nàng biết nếu dám nói "cũng tạm được" thì hầu như đều không phải chỉ "cũng tạm được” thôi đâu.

Tiểu tỷ tỷ cưỡi ngựa b.ắ.n cung hạng nhất, chơi xúc cúc rất tốt, lại còn biết đánh đàn, học hành bài vở cũng không tệ lắm, văn võ đều tinh thông, thật là lợi hại.

Tô Lăng có chút ngạo mạn gật đầu, trong lòng thầm nói: Ánh sao trong đôi mắt nàng thật đẹp.

Khi còn nhỏ, Tô Lăng đã từng học rất nhiều thứ, trong một khoảng thời gian, cậu không biết những thứ kia rốt cuộc có thực sự hữu dụng hay không. Nhưng vào lúc này đây, khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, đột nhiên cậu cảm thấy: học nhiều một chút cũng không tệ, ít ra thì Tô Lăng cậu có thể khiến đôi mắt nàng bừng sáng thêm hơn.

Trình Diệc Nhiên chưa bao giờ tiếc lời khen với người khác, lúc đang muốn khen Tô Lăng thêm hai câu chợt nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng ho khan. Nàng ngẩng lên thì thấy nhị ca nhà mình đã đen mặt đứng ngay đó

Nàng chớp chớp mắt, mỉm cười ngượng ngùng, đưa tay với lấy quyển sách rồi thành thật mà đọc.

Ngược lại với nàng, Tô Lăng lại khá tự nhiên, cậu mỉm cười với Trình Khải đứng cạnh cửa sổ, sau đó cũng mở miệng đọc: "Đại học chi đạo, tại minh minh đức..."

Trình Khải lạnh lùng nhìn chòng chọc theo từng hơi thở của Tô Lăng, một lúc sau mới phẩy áo, xoay người bước vào học đường.

Hắn thật sự không hiểu, tiểu muội và Tô Lăng có thể có chuyện gì hay để mà nói.

Trước đó một khoảng thời gian, tiểu muội khá thân thiết với Kỷ Phương. Hắn nhắc nhở cảnh cáo nàng mấy lần, mới vừa không lâu còn đổi chỗ Kỷ Phương đi chỗ khác, thế nên quan hệ của hai người đã nhạt hơn rất nhiều. Bây giờ thì tốt rồi, tiểu muội lại bắt đầu cười cười nói nói với Tô Lăng.

Trình Khải khá đau đầu. Trực giác nói cho hắn biết Tô Lăng này không dễ đối phó.

Tô Lăng-không-dễ-đối-phó lật một quyển sách trên bàn nhưng miệng lại tụng hết cả một thiên

《 Đại học 》. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Diệc Nhiên, thầm nghĩ không biết nàng nghe thấy《 Đại học 》 sẽ nhớ đến cái gì.

Trên thực tế, cái gì Trình Diệc Nhiên cũng không dám nghĩ. Vừa bị nhị ca tóm được nên cả buổi học hôm nay, nàng đều vô cùng thành thật. Sau khi kết thúc, nàng theo Trình Khải về nhà, ngay cả nửa ánh mắt cũng không dám chia cho Tô Lăng.

Trên đường về nhà, Trình Khải lại một lần nữa nhắc lại chuyện cũ: "DIỆC NHIÊN, ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi..."

"Hai lần, à không, ba lần."

Trình Khải nghẹn họng, lời đến đầu lưỡi bị Trình Diệc Nhiên cắt ngang khiến hắn quên mất một nửa. Hắn đè nén hơi thở, nói đầy bực tức: "Nếu muội đã muốn đọc sách thì cố gắng đọc sách cho tốt."

"Dạ." Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu, hết sức nhu thuận, "Muội sẽ cố gắng học thật tốt." Nàng thoáng ngẩng đầu lên, nói một cách đầy tội nghiệp, "Nhị ca, muội đói bụng."

Thực ra nàng hơi khó hiểu, Kỷ Phương thì cũng thôi đi, nhưng Tô Lăng cũng là nữ tử giống nàng. Vì sao nhị ca lại không muốn nàng gần tới lui cùng Tô Lăng? Chỉ bởi vì “nàng ấy” là nữ nhi của công chúa sao? Nhà bọn họ không muốn quá mức thân thiết với nhà quyền quý sao?

Nhưng xuất thân không phải là thứ có thể lựa chọn, Tô huynh là người quyền quý mà nàng thấy không giống quyền quý nhất. Nhiệt tình, lương thiện, có lý tưởng, có chí khí, có chính kiến lại có cả năng lực.

Một cô nương tốt như vậy nhưng vì sao nhị ca lại không muốn nàng có liên quan gì, ngay cả cái hệ thống kia cũng muốn nàng vạch trần chân tướng thân phận của người ta? Thật là không nghĩ ra.

Trình Diệc Nhiên khẽ thở dài một cái, trong lòng lại thầm nói, không chừng số mệnh nhân vật chính đã định sẵn sẽ gặp phải nhiều gập ghềnh khó khăn trong tình yêu và tình bạn?

Dù sao, nàng cũng kiên quyết không trở thành nhân vật phản diện, không làm khó Tô Lăng.

Nghe tiểu muội than đói bụng, Trình Khải nhíu mày nhưng cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ bước đi nhanh hơn.

Trình Diệc Nhiên vừa mới nghĩ đến, hệ thống lập tức hiện ra, một tấm bảng vuông lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt nàng."Nhiệm vụ thứ hai: Vạch trần thân phận thật của Tô Lăng ", trên đó còn có thêm một chấm đỏ lấp lóe lên trước mặt nàng.

Nàng hừ một tiếng nặng nề, nội tâm sinh ra tâm lý phản nghịch hiếm thấy, mình không làm đấy!

Mình mới không phải loại người vì kỹ năng "Sức mạnh khiêng đỉnh" mà bán đứng Tô huynh đâu. Trình Diệc Nhiên không chút do dự tắt giao diện hệ thống trước mặt rồi đuổi theo nhị ca.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.