Xuyên Sách Ta Thành Đôi Với Nam Chính Phản Diện

Chương 41



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi chào hỏi mẹ con hai người, Trình Diệc Nhiên ôm sách tiếp tục đi về. Cho đến khi đi qua con đường nhỏ thật dài, quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng họ nữa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm chặt sách vào lòng.

Hy vọng Đỗ Duật được đề danh bảng vàng trong đợt khoa cử sắp tới, vậy thì huynh ấy và mẹ huynh ấy sẽ được nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nàng vừa bước vào sân đã nghe thấy thím Giang gọi mình: “DIỆC NHIÊN về rồi sao? Nhanh rửa tay ăn cơm nào.”

“Vâng.”

Sau bữa cơm chiều, Trình Diệc Nhiên định quay về phòng thì bị phụ thân gọi lại. Phụ thân Trình Uyên nhắc tới trưởng tử Trình gia, ông nói với Trình Diệc Nhiên: “Hôm nay đại ca của con gửi thư.”

“Hửm?” Trình Diệc Nhiên hơi sửng sốt, “Trong thư nói gì vậy ạ?”

“Còn có thể nói gì? Sắp tới Trung thu, nó không về nhà nên nhờ người tặng chút đặc sản cùng một bức thư nhà, chỉ là đến hơi sớm.” Trình Uyên khẽ mỉm cười, “Trong thư nhà nhắc tới con, còn khen con nữa này.”

“Khen con cái gì?” Trình Diệc Nhiên lấy lại tinh thần, “Phụ thân, đại ca khen con cái gì?”

Trình Diệc Nhiên và đại ca kém không ít tuổi, đại ca làm quan bên ngoài đã mấy năm không gặp, nàng thật sự không biết đại ca khen nàng cái gì.

“Chẳng phải đầu năm con đã tặng cho cháu trai một quyển sách tranh nhỏ đấy sao…”

Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ rồi sửa đúng lại: “Không phải sách tranh mà là sách vỡ lòng, nhìn hình biết chữ.”

Đó là sau khi đón tết năm ngoái, Trình Diệc Nhiên buồn chán không có việc gì làm. Tuy nói lúc đầu để g.i.ế.c thời gian nhưng từ trước giờ, mỗi khi nàng bắt đầu làm việc sẽ bỏ ra rất nhiều tâm tư, nên là thành quả có thể lấy ra. Vừa hay phụ thân bảo người gửi thư cho đại ca, nàng cũng gửi theo.

“Đúng vậy, chính là cái này.” Trình Uyên cười cười, “Cháu trai của con rất thích, rất có hứng thú với việc nhận mặt chữ.” Ông không nói cho con gái biết trưởng tử đã có ý sửa chữa hoàn thiện ấn bản đó một phen.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Trình Diệc Nhiên vui mừng ra mặt. Thành quả được người công nhận nên trong lòng nàng rất vui.

Hai cha con lại nhàn rỗi nói hai câu, Trình Diệc Nhiên mới cáo từ rời đi.

Nàng rửa mặt xong, không vội ngủ mà mở cuốn sách mang từ học đường về. Sau khi đốt một ngọn nến, nàng lại đốt một ngọn đèn khác, đọc một cách chăm chú dưới ánh đèn lờ mờ.

Nàng xem một lát lại để cho mắt nghỉ ngơi một chút. Qua khoảng nửa canh giờ thì một loạt tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của nàng.

“DIỆC NHIÊN, sao đèn vẫn còn sáng vậy?”

Là mẫu thân! .

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Trình Diệc Nhiên hoảng hốt, vội nói: “Dạ? Ngủ liền đây.” Nàng nhanh chóng khép sách lại, thổi tắt ngọn nến, lúc này mới ra mở cửa đón Lôi thị vào: “Mẫu thân.”

Ánh mắt Lôi thị nhìn một vòng trong phòng, xẹt qua giá nến còn một ít khói nhẹ bay lên và quyển sách trên bàn, bà liếc mắt nhìn nữ nhi rồi tự ngồi xuống cạnh bàn: “DIỆC NHIÊN hôm nay ở học đường như thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

“Trương Tứ không chú ý đến con chứ?” Lôi thị nhẹ giọng hỏi.

Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không có. Hắn học của hắn, con học của con, không cùng xuất hiện.”

Có lẽ vì Trương Tứ lang mới tới, không quen với mọi người nên nhìn có vài phần cao ngạo.

Bộ dáng Lôi thị rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.” Im lặng một lát, bà lại nói: “DIỆC NHIÊN, ta suy nghĩ được một biện pháp.”

“Mẫu thân nói cái gì?” Trình Diệc Nhiên khó hiểu.

“Chính là chẳng may con không cẩn thận để lộ thân phận nữ nhi…”

Trình Diệc Nhiên cười cười: “Mẫu thân, dù có đánh c.h.ế.t con cũng không nhận mình là Trình DIỆC NHIÊN không phải được rồi sao? Con là một đứa cháu trai bà con xa trầm mặc ít lời, bí mật của con, bọn họ chưa chắc đã biết.”

Lôi thị cầm tay nữ nhi, mỉm cười lắc đầu: “Không phải điều này, ta đang nói đến kết quả xấu nhất, giả sử thật sự khiến người ta biết Trình Diệc Nhiên chính là Trình DIỆC NHIÊN. Chứng cứ xác thực không thể bao che được nữa. Con chỉ cần đẩy tất cả lên mẫu thân là được.”

“Mẫu thân!” Trình Diệc Nhiên hoảng hốt.

“Con gấp cái gì? Nghe ta nói xong đã.” Lôi thị vỗ nhẹ tay nữ nhi, “Cái này là tối hôm qua ta nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được. Triều đại trọng hiếu, nếu con cải nam trang xuất phát từ hiếu đạo, ai sẽ làm khó con? Nói không chừng còn phải khen một tiếng hiếu nữ. Con chỉ cần nói vì mẫu thân quá nhớ mong nhi tử bị đưa ra ngoài làm con thừa tự mà ưu thương thành bệnh. Con bất đắc dĩ mới giả làm huynh trưởng song sinh dỗ mẫu thân vui vẻ. Huống chi con không ở lại học xá, cách xa đồng môn. Nếu thật sự có ngày đó thì một chữ hiếu đè xuống, không ai dám nói con nửa lời…”

Lôi thị nói đến chữ cuối cùng thì mày đẹp khẽ nhếch, đôi mắt tỏa sáng.

Bà đau lòng cho con gái, vừa muốn con vui vẻ thư thái lại lo lắng chẳng may con bị người đời phê bình. Tối hôm qua nghe nói trượng phu cũng đồng ý cho DIỆC NHIÊN tiếp tục đi học, bà không nói gì mà nghĩ thật lâu, tự cảm thấy đây là một biện pháp song toàn. Trong lòng bà vui mừng, cũng muốn khiến cho nữ nhi yên tâm.

Trình Diệc Nhiên ngơ ngẩn nhìn bà, dòng nước ấm kích động trong lòng, nước mắt tràn mi. Nàng cuối người ôm chặt Lôi thị: “Mẫu thân, mẫu thân, cảm ơn người, mẫu thân, cảm ơn người,...” Nàng nói năng lộn xộn, “Mẫu thân, không cần phải vậy đâu, con sẽ thật cẩn thận, sẽ không để người khác phát hiện. Con sẽ thật cẩn thận… thật sự không cần phải vậy.”

Nghĩ đến trước khi xuất giá chỉ đọc qua nữ tứ thư, sau khi nhị tẩu thành thân mới theo nhị ca học tập làm thơ từ, so với Dương Giảo chỉ có thể âm thầm ở bìa rừng đọc chữ, nàng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. Nàng nghĩ, nàng có người thân tốt nhất trên đời.

Lôi thị vỗ vỗ sống lưng nàng: “Ta cũng nói đây là kết quả xấu nhất. Tốt nhất chính là con thần không biết quỷ không hay đợi đến cập kê thì lặng lẽ rời khỏi thư viện.”

Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: “Dạ dạ.”

“Được rồi, sau này mẫu thân cũng không ngăn cản con.” Lôi thị cười cười, “Con cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Bà đứng dậy rời đi, khi ra đến cửa lại quay đầu dặn dò, “Ban đêm đừng đọc sách, cẩn thận không lại hư mắt.” “Vâng, con biết rồi mẫu thân.”

Sau khi tiễn Lôi thị đi, tâm trạng Trình Diệc Nhiên vẫn như thủy triều. Nàng ôm gối đầu, lại một lần nữa không có hình tượng lăn lộn trên giường hai vòng, lòng sục sôi thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Thật tốt, phụ mẫu là thật sự thương nàng, nếu nàng học không được chút gì thì thật là uổng phí tấm lòng của người nhà.

Một đêm này, Trình Diệc Nhiên thật khuya mới đi vào giấc ngủ, nàng không biết ở Ngô Đồng Uyển bên kia đã xảy ra chuyện.

Hoắc Nhiễm ở trong nhà tắm của Ngô Đồng Uyển tắm rửa xong, đi vào học xá lại không thấy đôi vớ vốn đang phơi ở cửa sổ của mình.

“Ta ném ra ngoài rồi.” Đồng học mới tới đứng sau lưng cậu, nhàn nhạt nói.

Hoắc Nhiễm quay phắt đầu lại: “Ai cho phép ngươi ném đồ của ta?” Cậu bất ngờ ném chậu gỗ xuống đất, quay đầu lại nhìn thẳng vào Trương Dục, vẻ mặt hung ác. Từ trước tới nay chỉ có cậu ném đồ người khác, người mới tới lá gan không nhỏ nha.

Trương Dục nhíu mày: “Treo ở cửa sổ thì ra thể thống gì? Ở Quốc Tử Giám không ai làm như vậy cả.”

“Vậy ngươi về Quốc Tử Giám đi.” Hoắc Nhiễm khoanh tay lại, vẻ mặt khinh thường, “Đáng tiếc ngươi không thể quay về, đúng không? Bởi vì đánh nhau nên bị Quốc Tử Giám đuổi học. Chậc chậc…”

Mắt Trương Dục đỏ lên, vẻ mặt thay đổi: “Ngươi nói cái gì?”

Lắc lắc đầu, Hoắc Nhiễm lại chậc chậc hai tiếng: “Đánh nhau còn đánh thua.” Cậu ta cười cười: “Có phải ngươi muốn hỏi ta làm sao biết không? Ài, ta cảm thấy chúng ta có thể cần phải làm quen lại một chút. Ta tên Hoắc Nhiễm, Hoắc Chiêu, người đánh nhau với ngươi ở Quốc Tử Giám, còn đánh thắng ngươi chính là ca ca ruột của ta.”

Hoắc Nhiễm nói xong cũng không thèm xem phản ứng của Trương Dục mà hếch cằm, ngẩng đầu đi ra khỏi học xá, sau khi hây hây ha ha đánh xong một bộ quyền mới ngông nghênh trở về, ở trên giường mình sờ soạng trong chốc lát, từ trong góc lấy ra một đôi vớ, làm trò trước mặt Trương Dục lại một lần nữa treo lên cửa sổ.

Ngủ!

Hoắc Nhiễm thật sự ngủ nhưng tiếng ngáy lại rung trời, ồn ào khiến Trương Dục nửa đêm cũng chưa ngủ được.

Ngày hôm sau, khi tiếng chuông rời giường vang lên, Hoắc Nhiễm cá chép lộn mình một cái ngồi dậy, túm lấy đôi vớ đi vào chân, lại liếc mắt nhìn đồng môn mới với một quầng xanh đen quanh mắt, trong lòng cậu bỗng nhiên thấy vui sướng.

Nhìn thế này so với bị đánh cũng chẳng kém là bao.

Hoắc Nhiễm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, miệng ngâm nga giai điệu không biết nghe ở đâu rồi đi thẳng đến học đường.

Trên đường gặp phải Tô Lăng, người suýt chút nữa đã ở chung học xá với mình.

Ban đầu bởi vì Hoắc Nhiễm vứt đèn của Tô Lăng đặt đầu giường nên hai người gây gổ thật sự không thoải mái. Sau này, trong khóa học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, cậu ta còn cố ý kiếm chuyện với Tô Lăng, sau khi bị tài b.ắ.n cung của Tô Lăng thuyết phục, cậu ta mới bắt đầu công nhận đối phương.

Hoắc Nhiễm lớn tiếng gọi: “Tô Lăng.” Rồi đuổi theo đưa cánh tay dài ra choàng lên vai Tô Lăng.

Hai người cao xấp xỉ nhau, Hoắc Nhiễm kề vai sát cánh như vậy khiến Tô Lăng không được tự nhiên, tránh sang một bên: “Làm sao vậy?”

Hoắc Nhiễm ha ha cười, lại một lần nữa choàng tay lên: “Ta cảm thấy tính tình của ta tốt hơn so với huynh.”

Tô Lăng cũng không thích kề vai sát cánh, cậu lại lấy cánh tay Hoắc Nhiễm ra lần nữa: “Huynh? Tính tình tốt? Người có tính tình kém nhất toàn thư viện không có tư cách nói như vậy.”

“Ta nói thật. Lần trước ta ném đèn của huynh, huynh đã đánh nhau với ta. Lần này người mới tới kia ném vớ của ta nhưng ta không tìm hắn tính sổ. Có phải tính tình của ta tốt hơn huynh không?” Dáng vẻ Hoắc Nhiễm hơi chút đắc ý.

Tô Lăng nhếch khóe miệng. Sắp đến học đường, mắt thấy Trình Diệc Nhiên từ trong ngõ nhỏ rừng trúc đi ra, hai mắt cậu tỏa sáng, bước đi nhanh hơn.

Hoắc Nhiễm ngẩn người, nhanh chóng đuổi theo: “Ta còn chưa nói xong đâu.” Cậu ta dứt lời lại duỗi cánh tay hướng về phía vai Tô Lăng.

Tô Lăng nhíu mày: “Lấy tay ra!” Kiên nhẫn của cậu sắp cạn rồi.

Trình Diệc Nhiên bên kia mắt thấy sắp tới học đường, vừa ngẩng đầu lên thế nhưng nhìn thấy Tô Lăng với Hoắc Nhiễm đang lôi lôi kéo kéo. Hoắc Nhiễm muốn ôm Tô Lăng, Tô Lăng vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột muốn tránh thoát.

Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt nhìn, rất đau lòng cho Tô Lăng. Nàng vội bước tới: “Hoắc huynh, Tô huynh.”

Thấy tình huống này, Trình Diệc Nhiên cũng sốt ruột. Hoắc Nhiễm không biết nhưng nàng thì biết rất rõ Tô Lăng là một cô nương, chắc chắn người ta không muốn để Hoắc Nhiễm chiếm tiện nghi.

Nhớ lại lúc trước nàng với Tô Lăng trong lúc vô tình tay chân chạm nhau, cậu ấy không biết nàng cũng là một cô nương nên lúc đó xấu hổ đến đỏ cả tai.

Đầu óc Trình Diệc Nhiên thoáng xoay chuyển: “Tô huynh, ta có chuyện tìm huynh, có thể mượn bước nói chuyện không.” Nàng nói xong bèn nhẹ nhàng kéo cánh tay Tô Lăng, lại nói với Hoắc Nhiễm, “Hoắc huynh, ta nghe nói trong buổi học sáng nay, phu tử sẽ kiểm tra công khóa, huynh…”

“Ta đến học đường trước đây.” Sắc mặt Hoắc Nhiễm đột nhiên biến đổi, cũng bất chấp việc tiếp tục lôi kéo Tô Lăng kể lể chiến tích đêm qua của mình, nhanh như chớp đi thẳng đến học đường.

Trình Diệc Nhiên thở ra một hơi, trong mắt nổi lên ý cười, hơi nghiêng đầu thấy Tô Lăng mỉm cười nhìn nàng.

“Nàng muốn nói gì với ta?” Tô Lăng nhẹ nhàng hỏi.

Hai người không nhanh không chậm bước đi.

Tô Lăng chìa tay ra: “Ta cầm sách giúp nàng.”

“Không cần, không cần.” Trình Diệc Nhiên vội vàng từ chối, nàng do dự một chút, “Có phải là Hoắc huynh…” Nàng không biết nên nói lời kế tiếp như thế nào. Nàng ngại hỏi, có phải trước kia cũng lôi lôi kéo kéo như vậy? Chỉ là nàng cảm thấy mình vừa hỏi ra chắc chắn sẽ khiến Tô huynh càng xấu hổ hơn.

Tô Lăng thấy trên mặt Trình Diệc Nhiên ẩn chứa nét lo lắng, chợt nhớ tới việc ngày ấy ở học đường, nàng hiểu lầm đám người kia muốn kiếm chuyện với cậu nên cố ý bám theo phu tử. Cậu cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: “Không cần lo lắng, gần đây mối quan hệ giữa ta và Hoắc Nhiễm cũng không tệ lắm. Tính tình huynh ấy là thế đấy.”

“Mối quan hệ không tệ?” Trình Diệc Nhiên liếc nhìn Tô Lăng, “A” một tiếng, “Vậy thì tốt rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.