"Sao vậy? Nàng muốn nấu cháo cho ta sao?" Tô Lăng lộ ra ý cười nhè nhẹ.
Đột nhiên nàng hỏi đến chuyện này chính vì có ý đó sao?
Trình Diệc Nhiên "A" một tiếng, lập tức gật đầu: "Cũng được."
Nàng từng nghe thím Giang nói mùng tám tháng chạp có một tập tục là tặng cháo cho bạn bè và đồng hương. Tuy thiện đường trong thư viện cũng có lệ sẽ nấu cháo mùng tám tháng chạp nhưng nếu Tô Lăng đã đề nghị nàng nấu, nàng sẽ nấu thử một lần. Dù sao thì môn kinh nghĩa của nàng tiến bộ không ít cũng có công của Tô Lăng trong đó.
Nghĩ như vậy nên Trình Diệc Nhiên nghiêm túc trả lời: "Có thể."
Ý cười trong mắt Tô Lăng càng lúc càng đậm hơn: "Vô cùng mong đợi."
Mùng tám tháng chạp, Trình gia nấu cháo mùng tám tháng chạp. Sau khi Trình Diệc Nhiên tan học về đến nhà thì chủ động đến giúp đỡ: "Thím Giang thím Giang, có cần cháu phụ chuyện gì không?"
"Cháu ấy à? Cháu đi ra ngoài trước đi, đừng làm phiền ta là được." Thím Giang đưa mắt nhìn Trình Diệc Nhiên, làm bộ muốn đẩy nàng ra ngoài.
"Không phải đâu thím Giang, không phải cháu đến phá đâu, cháu chỉ muốn tự mình nấu cháo xem thế nào thôi." Trình Diệc Nhiên vội nói.
"DIỆC NHIÊN, hôm nào đó lại thử được không, bây giờ nghe lời đi." Thím Giang vội nói, "Chỗ này cũng gần xong rồi, nên không cần cháu giúp đỡ gì đâu."
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy mấy người thím Giang bận rộn loay hoay trong bếp, bản thân mình không những không chen tay vào được mà hình như còn giống đến phá rối hơn, thế là nàng "Dạ" một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Theo tập tục xưa ở kinh thành thì sau khi nấu cháo mùng tám tháng chạp xong, mọi người sẽ gửi về cho bạn bè và đồng hương. Thư viện Sùng Đức nằm dưới chân núi Lão Quân, thôn xóm gần nơi này nhất cũng cách đây cả mười dặm.
Mấy người thím Giang chia cháo thành từng phần, gói lại thật cẩn thận, Lôi thị lại sai Trình Diệc Nhiên mang một ít đến tặng cho mấy vị phu tử.
Nãy giờ thứ Trình Diệc Nhiên chờ đợi chính là mấy lời này, nàng cầm theo một hộp thức ăn, ngay lúc định ra khỏi cửa đã thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc từ xa bước đến.
Tháng chạp vẫn vô cùng lạnh lẽo, cô nương kia mặc một chiếc áo bằng vải bông màu hạnh. Mặc dù y phục mùa đông rất dày nhưng nhìn thân hình nàng vẫn yểu điệu như cũ.
Là Dương Giảo, Dương cô nương.
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy nàng ấy, không nhịn được mà nhớ đến mấy lời Vân Úy từng nói, nào là tướng mạo Dương cô nương lớn lên giống Dương phu tử y như đúc, rồi là Dương cô nương tỏa ra ánh sáng các thứ. Nàng dừng bước, trầm tĩnh chào nàng ấy: "Dương cô nương."
"... Trình công tử." Nét mặt Dương Giảo hơi thay đổi, nàng cụp mắt, biểu hiện dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, "Hôm nay là mùng tám tháp chạp, ta có nấu một chút cháo mang đến cho hiệu trưởng và phu nhân nếm thử."
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay Dương Giảo, cười nói: "Thật trùng hợp, ta cũng vậy."
Mặt Dương Giảo thoáng chốc đã ửng hồng nhưng sau đó biến mất rất nhanh. Nàng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng và đi vòng qua bên cạnh Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên vốn muốn chờ Dương Giảo đi cùng, dù sao thì hai người cũng cùng đường đến Hạnh Viên nhưng nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao thân phận hiện tại của mình cũng là nam tử, có nhiều bất tiện, hơn nữa bây giờ nàng cũng không có quá nhiều thời gian nên triệt để bỏ qua ý niệm ấy của mình, ôm lấy hộp thức ăn nhanh chóng đi ra ngoài.
Đưa đồ cho mấy vị phu tử mà nói đã thành một công việc vô cùng quen thuộc với Trình Diệc Nhiên. Nàng nhanh chóng làm xong toàn bộ nhưng không lập tức quay về mà đi tới căn phòng nhỏ gần kho sách.
Trình Diệc Nhiên nghĩ sau giờ ngọ khi đi học không phải là cơ hội tốt để mình đưa cháo cho Tô Lăng nên chỉ còn duy nhất cơ hội chính là lúc này.
Khoảng cách từ Hạnh Viên đến căn phòng nhỏ cạnh kho sách đó cũng không gần. Trình Diệc Nhiên ôm hộp thức ăn chạy chầm chậm đến đó, khi đến nơi, trên trán nàng đã đọng một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên lại có chút do dự. Hình như nàng suy nghĩ không thấu đáo lắm thì phải? Có khi nào bây giờ Tô Lăng đang ở trong thiện đường rồi không? Nếu cậu ấy đã thật sự đến đó, vậy chẳng phải nàng đã đến đây vô ích sao?
Ngay lúc Trình Diệc Nhiên đang chần chờ không biết làm sao thì cửa căn phòng nhỏ đã từ từ mở ra.
Trong chớp mắt khi Tô Lăng nhìn thấy nàng, đôi mắt cậu như lóe lên những tia sáng lấp lánh. Cậu vội bước đến bên cạnh Trình Diệc Nhiên, hỏi: "Sao nàng lại đến đây?"
Trình Diệc Nhiên hồi phục lại hô hấp, lấy ngón tay chỉ vào hộp thức ăn, bày ra khuôn mặt rực rỡ ý cười nói với Tô Lăng: "Ta mang cháo cho huynh đó."
Tô Lăng hơi ngẩn ra, giơ một tay nhận hộp thức ăn, tay còn lại rất tự nhiên mà nắm lấy tay nàng.
Nàng đã cầm hộp thức ăn đi tới đi lui ngoài trời một lúc khá lâu nên giờ đây bàn tay nhỏ bé bắt đầu lạnh.
Tô Lăng vô cùng cảm động nhưng cũng đau lòng không thôi, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu: "Thật khờ."
Chỉ vì muốn tặng cậu cháo mùng tám tháng chạp mà nàng đã phải cầm hộp thức ăn đi lại trong thời tiết lạnh lẽo này lâu như vậy. Nàng đối xử với cậu như vậy, sao cậu có thể phụ lòng nàng?
Tô Lăng kéo tay nàng bước vào trong căn phòng nhỏ.
Trong phòng có đốt than, Trình Diệc Nhiên vừa bước vào phòng lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy ngay cả mấy sợi tóc gáy trên người đều đang được thư giãn, không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong lòng Tô Lăng rung động không dứt, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, không nén nổi căng thẳng. Tay nàng mềm mại không xương làm cậu không nỡ buông ra.
"Ở đây huynh cũng có than sao?" Trình Diệc Nhiên kinh ngạc hỏi.
Trong trí nhớ của nàng, vào mùa đông, thư viện Sùng Đức sẽ phát than cho học trò nhưng số lượng phát cho mỗi người được giới hạn vô cùng nghiêm ngặt. Nguyên nhân đầu tiên chính là sợ học trò quá mức an nhàn, không còn ý chí muốn học hành gì nữa, nguyên nhân còn lại quan trọng hơn chính là đề phòng xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn. Vốn nàng còn tưởng Tô Lăng ở trong căn phòng này sẽ khiến Nhị ca hoặc Thương Tứ thúc sơ hở, quên mất không đưa than cho cậu ấy.
"Đương nhiên." Tô Lăng cười cười.
Nơi này của Tô Lăng ấm áp như vậy khiến Trình Diệc Nhiên không nỡ rời đi nhưng nàng biết mình phải quay về ăn trưa, hơn nữa còn phải đến lớp nên cũng không dám nghỉ lại lâu hơn nữa. Nàng rút tay mình từ trong tay Tô Lăng ra, cười hì hì nói với cậu: "Huynh mau mở ra nhìn qua đi, ta sợ nó lạnh mất."
Tô Lăng bỏ qua chút tiếc nuối trong lòng kia, như ý nàng muốn mà mở hộp thức ăn ra, mùi cháo lập tức xông vào mũi, ý cười dâng tràn trong đôi mắt: "Rất thơm, nhìn ngon lắm."
"Ở đây của huynh có thìa không, muốn nếm trước một ít không?"
Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng một cái, thấy trong đó tràn đầy sự mong chờ như chứa cả một bầu trời sao sáng, tâm trạng cậu không khỏi càng tốt hơn mất phần. Nàng nói cái gì thì là cái đó, tất nhiên cậu sẽ không phản đối.
"Ăn ngon lắm." Tô Lăng đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng thành thật.
Trình Diệc Nhiên lộ ra cái thở phào nhẹ nhõm vô cùng rõ rệt: "Ta biết mà, tay nghề thím Giang tốt lắm." Nàng nói đến đây thì trên mặt lộ ra chút xấu hổ, "Xin lỗi, vốn dĩ ta muốn nấu cho huynh một lần nhưng sau khi học xong quay về thì mấy người thím Giang đã nấu gần xong rồi. Ta nói muốn phụ mọi người nhưng họ không cho ta giúp. Sau này nếu có cơ hội nhất định ta sẽ nấu cho huynh nếm thử một lần."
Thấy thần sắc nàng có chút bất an lại xen lẫn cả xấu hổ, vẻ mặt Tô Lăng càng lúc càng dịu dàng hơn, trong lòng cũng mềm đi mấy phần. Cậu buông thìa xuống, lẳng lặng nhìn nàng, lại nắm lấy tay nàng và nói: "Nàng không cần vì mấy chuyện như vậy mà xin lỗi ta, dù sao thì ta cũng hiểu rõ lòng nàng, dù có phải nàng nấu hay không cũng có gì quan trọng?"
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở như đang quấn quýt vương vấn vào nhau. Đối diện với thiếu niên mặt mày thanh tú mang theo thần sắc nghiêm túc này, Trình Diệc Nhiên thoáng giật mình, khuôn mặt không kiềm chế được mà đỏ lên. Nàng "Ừ" một tiếng nhưng lại thầm nhủ, Trình Diệc Nhiên ơi là Trình Diệc Nhiên, mi ngây người cái gì hả, người ta là con gái đấy!”
Nàng rút tay lại, cười nói: "Ta nhân cơ hội đi đưa cháo mùng tám tháng chạp cho mấy vị phu tử mà đến đây, bây giờ ta phải về, gặp lại trong học đường sau nhé."
Biết nàng lén lúi đến tìm, ấm áp trong lòng Tô Lăng như lại đậm thêm mấy phần. Cậu dịu dàng nói: "Ta cầm đồ giúp nàng, ta đưa nàng về." "Không cần không cần, ta rất quen đoạn đường này." Trình Diệc Nhiên cười tủm tỉm khoát tay áo, "Huynh nhanh nhanh ăn hết cháo đi, nếu để cháo lạnh rồi sẽ không ngon nữa, cũng không tốt cho thân thể. Ta không sợ lạnh."
Tô Lăng yên lặng nhìn Trình Diệc Nhiên, lặp lại một lần nữa: "Ta đưa nàng về trước, sau đó quay về ăn tiếp là được. Dù nó thật sự lạnh rồi thì hâm nóng lại một chút là ổn."
Mùa đông khắc nghiệt như vậy, nàng lại phải đi ngoài trời lâu như vậy, ít nhất cậu phải đưa nàng trở về.
"Nhưng mà..." Trình Diệc Nhiên hơi khó xử lại nóng ruột, "Nhưng mà, mọi người không cho phép ta đi lại quá mức gần gũi với đồng..."
Tô Lăng thoáng chốc ngẩn người, trong lòng không ngừng cảm thán nàng cũng thật sự không dễ dàng gì. Thấy thái độ kiên định của Trình Diệc Nhiên, cậu cũng không muốn quá mức khó xử nàng, chỉ đành gật đầu một cái: "Thôi được." Rồi lấy ra một chiếc lò sưởi nhỏ đưa cho nàng, nói, "Trời lạnh, nàng cầm theo cái này đi."
Trình Diệc Nhiên lắc lắc đầu: "Ta còn phải cầm hộp thức ăn, nếu cầm thêm nó nữa thì không tiện cho lắm. Huynh giữ lại để chống lạnh đi, không cần quan tâm đến ta, ta không lạnh."
Vào mùa đông, nàng mặc quần áo rất dày, hơn nữa lại chạy tới chạy lui như vậy, tuyệt đối không lạnh chút nào.
Trình Diệc Nhiên nói xong thì nhanh chóng thu dọn lại hộp đựng thức ăn, trước khi đi còn nở một nụ cười thật tươi với Tô Lăng rồi mới rời khỏi phòng.
Trình Diệc Nhiên đi rất nhanh, vừa đi vừa suy nghĩ lát nữa mình nên giải thích lý do về muộn với mẫu thân như thế nào. Nàng nghĩ không có thể nói là mình đến đó được mấy vị phu tử giữ lại ăn cơm nên từ chối mất một lúc không nhỉ? Hình như vậy cũng không được, vậy cũng quá lâu rồi đi... hay nàng nên trực tiếp nói mình dùng cơm ở chỗ phu tử rồi? Hình như cũng không được vì giờ này bụng nàng vẫn đang réo lên...
Nàng suy nghĩ vô cùng tập trung, hoàn toàn không biết sau lưng nãy giờ vẫn luôn có một người theo sau.
Tô Lăng cũng không rõ tại sao sau khi nàng từ chối để cậu đưa về mà cậu vẫn cố chấp muốn đi với nàng. Nhưng cậu nghĩ, có lẽ mình sẽ không bao giờ buông tay cô nương ngốc đã toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu.
Ngay từ ngày đầu quen biết, nàng đã đối với cậu vô cùng tốt, một chút giấu giếm cũng không có.
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã đưa sách của mình cho cậu mượn. Càng về sau này, trong giáo trường nàng lên tiếng bảo vệ cậu, trong lớp, trong kho sách...
Tuy rằng nàng đã cố hết sức che giấu nhưng vẫn để Tô Lăng cậu nhận ra tình cảm của nàng.
Tô Lăng đứng một mình ngay giữa đường, khóe môi khẽ lên, cảm thấy lần tiếp theo gặp nàng, nếu có cơ hội thích hợp thì cậu sẽ hỏi vì sao nàng lại động lòng với mình.
Nếu nàng xấu hổ, cậu sẽ chủ động bày tỏ tâm ý của mình trước.
Tô Lăng đúng thật vô cùng hiếu kỳ.
Lúc Trình Diệc Nhiên vội vội vàng vàng về đến nhà cũng vừa lúc Dương Giảo rời đi. Lôi thị không hỏi vì sao nữ nhi mình về muộn mà chỉ bảo nàng rửa tay sạch sẽ để dùng bữa.
Sau khi ăn xong, thời gian cũng không còn sớm nữa. Trình Diệc Nhiên không nghỉ ngơi lâu mà tạm biệt phụ mẫu, trực tiếp đến học đường luôn.
Nàng vừa ngồi xuống không bao lâu, Lận phu tử đã chậm rãi bước đến.
Nhưng mãi đến khi học xong, Tô Lăng vẫn không tìm được bất cứ cơ hội nào để nói chuyện riêng với Trình Diệc Nhiên, cậu vốn định sau khi học xong sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng nhưng tiết học cuối cùng lại là của Trình phu tử.
Như vậy, chắc chắn sau khi học xong, Trình Diệc Nhiên sẽ đi theo Trình Khải về nhà.
Tô Lăng khẽ thở dài một hơi, cảm thấy có chút tiếc nuối. Cậu thu dọn đồ đạc, ngay lúc chuẩn bị rời khỏi thì cửa học đường bỗng nhiên bị người khác đẩy ra.
"Tô Lăng, có người nhà đến thăm huynh!" Là giọng của Liễu Minh Phong.
Tô Lăng nghe vậy, động tác trên tay hơi ngừng lại một chút, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về người đứng phía sau Liễu Minh Phong.
Sắc trời hôm nay không tốt, âm trầm ảm đạm.
Hai huynh muội Trình gia vừa về đến nhà, tuyết đã bắt đầu nhẹ nhàng rơi.
Trình Khải nở nụ cười, quay sang nói với tiểu muội: "Tuyết này rơi cũng thật đúng lúc, chúng ta vừa về đến nhà thì tuyết cũng vừa hay rơi xuống."
Trình Diệc Nhiên cười hì hì: "Đúng vậy, hôm nay muội nhìn trời cũng phần nào đoán được sẽ có tuyết rơi."
Có lẽ là do trời lạnh nên ở nhà quyết định ăn canh cổ đổng (1), sau khi Trình Diệc Nhiên nhìn thấy thì hai mắt sáng ngời, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
(1): Một dạng giống như lẩu
"DIỆC NHIÊN, muội có biết vì sao lại gọi là canh cổ đổng không?" Trình Khải hỏi.
"Muội biết." Nét mặt Trình Diệc Nhiên cong cong, "Bởi vì khi bỏ rau vào nước lẩu sẽ có tiếng ùng ục nên mới gọi là canh cổ đổng (2)."
(2): Từ cổ đổng (古董) đồng âm với cô đông (咕咚)- nghĩa là âm thanh ùng ục.
Canh cổ đổng là một loại tiền thân của món lẩu sau này. Mùa đông, người một nhà cùng nhau ăn lẩu vốn dĩ là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Lôi thị cười nói với kế tử và nữ nhi: "Hai đứa con đừng tranh cãi nữa, mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm."
Canh cổ đổng này rất ngon, Trình Diệc Nhiên vốn dĩ đã rất đói nên ăn vô cùng vui vẻ.
Ngay lúc mọi người đang dùng cơm chợt nghe thấy bên ngoài có người cao giọng nói: "Trình phu tử, Trình phu tử, bây giờ có học trò phải về nhà."
Trình Khải gác đũa xuống, nói với phụ thân và kế mẫu một tiếng xin lỗi rồi bước ra ngoài kiểm tra. Không bao lâu sau, hắn đã quay về, sắc mặt hơi trầm xuống, ý cười trước khi ra khỏi đây không còn đọng lại chút nào.
Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn ca ca mình, vô thức cất giọng hỏi: "Nhị ca, làm sao vậy?"
Trình Uyên cũng hỏi: "Văn Sơn, xảy ra chuyện gì?"
"Dạ cũng không có chuyện gì." Trình Khải nhanh chóng trả lời, “Một học trò trong nhà có chuyện nên bây giờ phải về nhà."
"Ai vậy?"
Trình Khải nhìn tiểu muội một chút rồi nói từng chữ: "Tô Lăng."
"A?" Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, đôi đũa trong tay xém chút cầm không vững, "Tô Lăng?"
Nhà Tô huynh xảy ra chuyện gì vậy, bây giờ cậu ấy phải về nhà sao?
Hai mắt Trình Khải hơi nheo lại: "Là Tô Lăng." Hắn nói với phụ thân, "Quản sự trong phủ của Tô Hầu Gia đến, nói rằng phụng mệnh Hầu gia muốn đón Tô Lăng về." Hắn vừa nói xong thì quay ra bảo tiểu muội, "DIỆC NHIÊN, Tô Lăng nói muội cầm nhầm《 Lễ Ký 》 nên trò ấy muốn muội trả lại, có phải vậy không?"
Trình Diệc Nhiên khẽ run, một câu "Không có" đã đến cửa miệng lại bị nàng ép xuống. Trong lòng nàng xoay chuyển, cảm thấy có lẽ đây là do Tô Lăng tìm cớ để gặp nàng.
Nàng mở to hai mắt, trả lời: "Muội không biết nữa, có cầm nhầm sao? Để muội đi kiểm tra lại một chút."
Sau khi nói xong, Trình Diệc Nhiên nàng vội gác đũa rồi quay về phòng, tùy tiện chọn một quyển sách cầm đi, nói với phụ mẫu: "Đúng là có chuyện như vậy, để con đi trả cho cậu ấy.”