Bề ngoài, Trình Diệc Nhiên trông không khác gì so với trước kia, vẫn nghiêm túc đọc sách, học tập như cũ, vẫn nhu thuận lanh lợi trước mặt phụ mẫu. Vào kỳ nghỉ sẽ trò chuyện với người nhà hoặc đọc sách trong kho sách.
Thứ hạng kỳ thi tháng trong thư viện cũng không tệ. Vì Tô Lăng không có mặt ở thư viện, nàng càng trở nên an tĩnh hơn, giữ khoảng cách phù hợp với những đồng môn khác.
Phụ mẫu của nàng rất hài lòng, huynh trưởng cũng rất hài lòng.
Một năm này, Trình gia có tin vui.
Lư thị có thai.
Phu phụ Trình Khải thành hôn mấy năm nhưng vẫn chưa có con nối dõi. Mặc dù mọi người không nhắc đến việc này nhưng trong lòng chưa hẳn không lo lắng. Bây giờ Lư thị có thai, từ trên xuống dưới Trình gia đều rất vui vẻ.
Trình Uyên phá lệ uống thêm mấy chung rượu, trong mắt Trình Khải đều là ý cười. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ
=====================================
Lôi thị cũng vui vẻ, vừa vặn đúng ngày nghỉ, bà lôi kéo nữ nhi cùng đi chùa Minh Hà ở ngoại ô dâng hương tạ thần.
Trình Diệc Nhiên nghe theo, thay đổi nữ trang, lập tức lên xe ngồi chung một chỗ với mẫu thân.
Gần đây vóc dáng của nàng cao lên không ít, y phục năm ngoái đã hơi chật. Hôm nay nàng mặc một bộ váy áo màu vàng nhạt, là mới làm năm nay.
Trình Diệc Nhiên khéo léo ngồi bên người mẫu thân, màu vàng nhạt khiến nàng thoạt nhìn có vẻ dịu dàng trầm tĩnh hơn nhiều.
Xe ngựa chạy chậm rãi.
Lôi thị vừa cười vừa nói: “Năm nay DIỆC NHIÊN trưởng thành rồi. Lúc trước thấy như một đứa bé nhưng nay đã có chút dáng vẻ của người lớn.”
Trình Diệc Nhiên cười một tiếng, dựa vào cánh tay mẫu thân: “Mẫu thân lại giễu cợt con. Con vẫn luôn giống người lớn, rất hiểu chuyện mà.”
Lôi thị che miệng cười, nói khẽ: “Được được được, con giống người lớn. Vậy người lớn có thể nói một chút được không. Lần trước Đỗ Trạng nguyên đến nhà chúng ta, hai đứa nói chuyện gì?”
“Cũng không nói gì, huynh ấy chỉ hỏi tình trạng của thư viện, lại kể một số chuyện mới mẻ nơi kinh thành.” Trình Diệc Nhiên nghiêm túc giải thích.
Nàng và Đỗ Duật có thể nói chuyện gì chứ? Trước ngày nghỉ, nàng đổi nam trang đi về từ kho sách, vừa vặn gặp Đỗ Duật đến bái phỏng.
- --- Đỗ Duật cảm kích Trình gia nên thường xuyên đến bái phỏng, có khi sẽ đến gặp Trình Uyên hỏi một vài câu hỏi. Mặc dù Trình Uyên ở thư viện nhưng trên quan trường cũng có không ít bạn bè tốt, thậm chí là học trò cũ.
Trình Diệc Nhiên cùng Đỗ Duật xem như đồng môn cũ, hai người gặp nhau, theo lễ phép cũng nên nói vài câu --- Trình DIỆC NHIÊN nhìn thấy Đỗ Duật sẽ không được tự nhiên nhưng nàng làm Trình Diệc Nhiên, dù không được tự nhiên cũng không nên biểu hiện ra ngoài.
Nàng vội vàng nói mấy câu liền mượn cớ rời đi. Bọn họ còn có thể nói cái gì?
Lôi thị nhìn thấy nữ nhi nghiêm túc thì chỉ cười một tiếng, sau đó lại chuyển chủ đề.
Chùa Minh Hà cách thư viện Sùng Đức không xa, khi còn bé, Trình Diệc Nhiên cũng đi theo mẫu thân tới đây vài lần.
Nhưng lần này lại không giống với bình thường.
Ngoài cổng chùa Minh Hà, mấy binh sĩ cường tráng mặt mày nghiêm túc đang đứng ở đó. Nhìn thấy đoàn người bọn họ liền tiến lên hỏi thăm thân phận.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên hơi kinh hãi, không khỏi nhìn về phía mẫu thân.
Lôi thị cũng hơi kinh hãi, cho người tiến đến trả lời.
Binh sĩ đứng đầu suy nghĩ một chút, phất tay cho qua.
Trình Diệc Nhiên ngược lại có chút do dự, thế này hình như có việc gì đó.
Lôi thị nói nhỏ: “Con không cần lo lắng, hơn phân nửa là ở đây có quý nhân nên thủ vệ mới nghiêm ngặt một chút. Người ta là đại nhân vật, cũng sẽ không làm khó chúng ta. Chúng ta thắp hương xong liền đi, chuyến này không thể đến tay không được.”
Hôm nay, khách hành hương ở chùa Minh Hà không nhiều. Mẹ con hai người thắp nhang ở đại điện xong là rời đi.
Lúc rời khỏi chùa Minh Hà, Trình Diệc Nhiên tình cờ nghe thấy binh sĩ ngoài cổng nhắc đến “Công chúa”, nàng vô thức nhìn về phía mẫu thân.
Lôi thị cũng không nói gì, lôi kéo nữ nhi vội vàng lên xe ngựa.
Trên đường về, Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, vừa rồi con nghe bọn họ nhắc đến công chúa, có phải con nghe nhầm rồi không?”
“Ta cũng nghe được.” Lôi thị thở nhẹ một hơi, bà cười cười, “Không phải công chúa mà là Mậu Dương Trưởng công chúa.” Trình Diệc Nhiên nghe được năm chữ “Mậu Dương Trưởng công chúa” thì n.g.ự.c đột nhiên thắt lại, nàng “A” một tiếng, trong mắt xẹt qua nỗi buồn vô cớ.
Là Mậu Dương Trưởng công chúa.
Lúc trước nàng vẫn tưởng Tô Lăng là nữ nhi của Mậu Dương Trưởng công chúa. Có lẽ xuất phát từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi cho nên đối với vị Trưởng công chúa chưa hề gặp mặt này, nàng vẫn rất có hảo cảm. Hiện giờ biết được Tô Lăng là nam tử, như vậy thì Mậu Dương Trưởng công chúa khẳng định không phải là mẫu thân của cậu ấy.
Trình Diệc Nhiên khẽ thở dài một hơi, không biết rốt cuộc Tô Lăng là ai, cũng không biết cậu có thể trở lại hay không.
Nói đến Mậu Dương Trưởng công chúa, Lôi thị có chút hào hứng. Bà ôm nữ nhi vào ngực, vuốt ve tóc nữ nhi, nói khẽ: “Nói ra thì Mậu Dương Trưởng công chúa cũng là một nhân vật lợi hại.”
“Dạ?”
“Lúc ta còn là một cô nương đã gặp qua ngài ấy một lần. Dáng dấp mỹ mạo, giơ tay nhấc chân đều có phong thái Hoàng gia.” Trên mặt Lôi thị hiện lên biểu cảm hoài niệm, lại hơi thấp giọng, “Nghe nói lần này tìm được Nhị Hoàng tử, không thể bỏ qua công lao của ngài ấy.”
Trình Diệc Nhiên “dạ” một tiếng, cười cười: “Trước kia mẫu thân ở Kinh thành đã thấy qua thế giới rộng lớn, không giống như con...”
Ngón trỏ của Lôi thị chọt nhẹ cái trán của nữ nhi, cười nói: “Cái gì là thế giới rộng lớn? Nếu bàn về kiến thức, tương lai mẫu thân sẽ không bằng được phân nửa con.” Bà tiếc nuối nói: “Khi đó ta cũng chỉ nhận biết mặt chữ từ kinh Phật, nữ tứ thư. Có không ít sách từ khi về đây mới chậm rãi đọc.”
Bà sờ nhẹ lên tóc nữ nhi: “So với ta, con đọc nhiều sách hơn.”
Bà nghĩ, nữ nhi may mắn hơn bà, bà hy vọng nữ nhi vẫn tiếp tục may mắn như vậy.
Bởi vì hôm nay Mậu Dương Trưởng công chúa ở chùa Minh Hà, mẹ con hai người dĩ nhiên không thể ở lại trong chùa được. Đường đi cũng không xa, bọn họ nhanh chóng trở về thư viện Sùng Đức.
Ở cổng thư viện có một khối đá để bước xuống xe ngựa, còn có cả thềm đá. Cho nên xe ngựa của bọn họ cố ý đi vòng đường xa, vào từ cửa sau.
Trình Diệc Nhiên trở về cùng mẫu thân, lúc về nhà, phát hiện có gì đó là lạ.
Hôm nay là ngày nghỉ, phần lớn học trò ở thư viện đều về nhà. Nhưng giờ phút này trong thư viện và nhất là Trình gia lại cực kỳ náo nhiệt.
Ngoại trừ Đỗ Duật, trong thư viện còn có một số người nàng chưa từng gặp qua.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, nhưng lúc này đang mặc nữ trang là Trình DIỆC NHIÊN, đi nghe ngóng cũng không tốt. Nàng cùng mẫu thân lặng lẽ vòng đường xa, từ thiên môn về nhà.
Thím Giang đứng trước cửa phòng Trình Diệc Nhiên, thái độ tràn ngập lo lắng, vừa nhìn thấy nàng, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, luôn miệng nói: “DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN…”
“Sao, sao vậy?” Nhìn thấy bộ dạng thím Giang như thế khiến Trình Diệc Nhiên cũng không nhịn được mà gấp gáp theo, tim đập nhanh hơn mấy phần.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Lôi thị nhíu mày, nói khẽ: “Ta vừa thoáng nhìn thấy Trạng Nguyên lang, rốt cuộc là chuyện gì?”
Trong lòng nàng có dự đoán, không phải là Đỗ Duật xin bà mối chính thức tới cửa cầu hôn chứ?
Hô hấp của thím Giang bình ổn hơn một chút: “Hình như là người trong Kinh thành đến, nói cái gì mà, có thánh chỉ. Đúng rồi, có thánh chỉ!” Mặt thím Giang đỏ cả lên, trên đó là sự phấn khích hiếm có.
Trình Diệc Nhiên cùng mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lôi thị vỗ nhẹ tay nữ nhi, ra hiệu không cần khẩn trương. Bà nhìn thím Giang: “Là để hiệu trưởng vào triều làm quan sao?’
Tuổi còn trẻ, Trình Uyên đã đỗ Thám Hoa, ông đã từng làm quan nhưng vì tiếp nhận thư viện Sùng Đức nên treo ấn từ quan trở về nhà. Lúc Trình Uyên từ quan, Lôi thị còn chưa được gả qua. Nhưng sau này bà nghe người ta kể lại, nói là năm đó Trình Uyên từ quan, ban đầu Hoàng đế không cho phép nhưng ông vẫn luôn muốn từ quan, lại nhắc đến hiếu đạo, mới bứt ra từ trong quan trường được.
Không lẽ Hoàng đế bỗng nhiên lại muốn trọng dụng ông? Nhưng ông cũng qua ngũ tuần rồi, không còn ở thời điểm trẻ trung khỏe mạnh.
Trình Diệc Nhiên cũng nghĩ đến điểm này, cảm thấy rất có thể.
Thím Giang lắc đầu: “Không phải, không liên quan gì đến hiệu trưởng. Là DIỆC NHIÊN, không, không phải, là Trình Diệc Nhiên.”
Trình Diệc Nhiên kinh hãi: “Cháu?”
Lôi thị nghe vậy, mắt tối sầm, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi. Bà nỗ lực lấy lại bình tĩnh: “Chuyện gì mà liên quan đến DIỆC NHIÊN?”
Đúng vậy, Trình Diệc Nhiên cũng khó hiểu, sao lại liên quan đến nàng? Từ nhỏ nàng đã lớn lên ở thư viện, số lần đi Kinh thành không nhiều. Nếu có thánh chỉ thì liên quan gì đến nàng?
Lần này Đỗ Duật đến thư viện Sùng Đức là mang theo ý chỉ của Hoàng đế.
Giống như những gì cậu ta đã nói lần trước, Hoàng đế coi trọng cậu ta. Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, Đỗ Duật như trở thành người tâm phúc trước mặt Hoàng đế.
Trong lòng Trình Uyên mặc dù đang có sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại không hề loạn, thế nhưng nhìn kỹ sẽ có thể thấy ông khẽ chau mày, trong mắt hiện lên lo lắng mơ hồ: “Vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên hạ chỉ để Trình Diệc Nhiên tiến cung làm thư đồng?”