Sắc mặt Tô Lăng lập tức trầm xuống: "Tĩnh Tần nương nương làm sao?"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng sắp g.i.ế.c c.h.ế.t Tĩnh Tần nương nương rồi!"
Tô Lăng cau mày: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đầu năm mới trong cung hẳn không nên thấy máu, Hoàng thượng sẽ không g.i.ế.c người ngay mấy ngày này. Hơn nữa không phải Tĩnh Tần nương nương vẫn luôn ở trong Bắc Hòa cung sao? Sao đột nhiên Hoàng thượng lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bà ấy?"
Lưu công công vội nói: "Bởi vì nương nương, nương nương ra khỏi Bắc Hòa cung."
Ông ta cúi gục đầu xuống, không dám nhìn đến sắc mặt của vị nhị điện hạ này, ông ta sợ sẽ nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt đối phương nhưng khóe mắt lại vô tình bắt gặp hai hàng lông mày rậm rạp của nhị điện hạ đã nhíu chặt, hình như không giống với vẻ tức giận mà giống kinh sợ hơn.
Tô Lăng trầm giọng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
—— Chuyện mấy vị nương nương của Bắc Hòa cung, Tô Lăng hoàn toàn không xa lạ gì.
Lúc Hoàng đế vừa mới đăng cơ, huyết khí phương cương nên trong cung có rất nhiều vị nương nương được ân sủng. Sau này Diêu Quý phi tiến cung, Hoàng đế bắt đầu độc sủng một mình Diêu thị, hoàn toàn không để các vị phi tần nương nương khác vào mắt. Vốn dĩ Hoàng đế muốn giải tán toàn bộ hậu cung nhưng cuối cùng lại chậm chạp không làm. Vì không muốn khiến Diêu quý phi bực bội nên đã cho sửa sang lại Tây Uyển, để Diêu Quý phí ở lại bên đó, còn đám phi tần lúc trước thì di chuyển toàn bộ đến Bắc Hòa cung.
Lúc đầu còn có vài phi tần thử bước ra khỏi Bắc Hòa cung tranh thủ tình cảm nhưng tất cả đều nhận lấy kết quả thân bại danh liệt. Lâu dần, mọi người biết khó thể lấy lại thánh ân, cũng không còn lòng dạ tranh thủ tình cảm nên cuối cùng đành thành thật sống hết đời trong Bắc Hòa cung.
Cũng may cung điện Bắc Hòa cung nguy nga, kiến trúc hùng vĩ nên không giống như ở trong lãnh cung. Hơn nữa phân vị không giảm, tất cả đãi ngộ vẫn được hưởng như cũ. Con đường làm quan của cha anh mấy vị phi tần ấy cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện con gái của họ thất sủng. Vì thế nhà mẹ đẻ của mấy vị phi tần đều âm thầm chấp nhận chuyện nương nương nhà mình thất sủng.
Cứ như vậy trôi qua mười mấy năm, cả hai bên đã tạo thành một loại ăn ý.
Mười mấy phi tần trong Bắc Hòa cung trước nay vẫn luôn an phận thủ thường, không hề bước ra khỏi Bắc Hòa cung dù chỉ nửa bước. Sau khi không có Hoàng để để tranh, mấy người bọn họ buông bỏ hiềm khích lúc trước, ngược lại hòa thuận không ít.
—
Sắc trời u ám, Lưu công công nức nở: "Chính là vào buổi trưa hôm nay ấy ạ."
"Ra khỏi Bắc Hòa cung cũng không sao, chỉ cần không đến trước mặt Hoàng thượng cũng không có gì đáng ngại." Tô Lăng ôm tâm lý cầu may, khẽ nói, "Hoàng thượng thường ở Tây Uyển, dù Tĩnh Tần nương nương có đi lại trong cung cũng không có gì đáng ngại lắm."
"Nhưng Tĩnh Tần nương nương lại đến ngay trước mặt Hoàng thượng và Quý phi nương nương ạ." Lưu công công rớt nước mắt nói, "Hôm nay không biết nương nương nghe được từ đâu rằng Phùng lão phu nhân bệnh nặng, ngài ấy lén ra khỏi Bắc Hòa cung, đến chỗ Hoàng thượng cầu tình, nương nương muốn về nhà xem thử một lần thế nào. Nhưng ngài ấy và Hoàng thượng nào có tình cảm gì đáng nói chứ!"
Giọng nói thái giám sắc nhọn như âm thanh móng tay thật dài xẹt qua mặt bàn, đ.â.m vào khiến người nghe cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Tô Lăng không khỏi rùng mình, hai mắt lóe lên, vẫn nhẹ giọng nói: "Hiếu nghĩa luôn là chuyện quan trọng trong đời người, mẫu thân có bệnh, người làm nữ nhi..."
Cậu thầm nghĩ, nếu đã lén ra khỏi Bắc Hòa cung thì cũng có thể trực tiếp ra khỏi Hoàng cung. Dù sao thì Hoàng thượng vốn không để ý đến mấy vị phi tử đang sống trong Bắc Hòa cung này.
Lưu công công lại cười khổ, lắc đầu liên tục: "Mười mấy năm trước, Hoàng thượng từng nói những người sống trong Bắc Hòa cung không được phép xuất hiện trước mặt Quý phi nương nương. Tĩnh Tần nương nương lại không nghe khuyên bảo, mấy người Thẩm mỹ nhân các nàng không thể khuyên được..."
"Vậy bây giờ Tĩnh Tần nương nương đang ở đâu?"
Lưu công công lau nước mắt, nói: "Hôm nay lúc nương nương xông vào Tây Uyển, vừa ngay lúc Quý phi nương nương cũng đang có mặt ở đó. Sau đó Tĩnh Tần nương nương đã nói vài câu khó nghe khiến Quý phi nương nương tức giận. Lúc đó Hoàng thượng vô cùng giận dữ, cho người đuổi Tĩnh Tần nương nương ra ngoài, quay về Bắc Hòa cung. Hoàng thượng còn nói nếu Quý phi nương nương không sao thì tốt, nhưng nếu Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì, Tĩnh Tần nương nương nhất định phải tự sát mà bồi tội."
Hai mắt Tô Lăng hơi nheo lại, cười nhạo. Cậu không cảm thấy bất ngờ chút nào, trong lòng phụ hoàng, nếu Quý phi nương nương là bảo bối thì những người còn lại ngay cả cỏ dại cũng không bằng.
"Điện hạ cũng biết, thân thể Quý phi nương nương như một tờ giấy mỏng, nếu thật sự..." Lưu công công tự vả miệng mình chát một cái mới nói tiếp, "Cái tội mi ăn nói hồ đồ."
"Đừng đánh nữa." Tô Lăng đưa tay ngăn lại động tác của thái giám, "Nương nương cát nhân tất có thiên tướng phù hộ, hẳn sẽ không có việc gì. Ngươi là người đắc lực nhất bên cạnh Tĩnh Tần nương nương, bây giờ là lúc bà ấy cần ngươi nhất, ngươi không ở bên cạnh bà ấy mà chạy đến đây làm gì? Trước tiên không cần tự mình dọa mình, để ta đến Tây Uyển một chuyến."
Tô Lăng ngừng một chút, lại nói: "Ta sẽ mời Thái Y viện đến Phùng gia thăm khám. Chuyện đều đã đến nước này, mong Phùng lão thái thái có thể qua được mùa đông năm nay."
Lưu công công liên tục nói cảm ơn Tô Lăng.
Tô Lăng cho người cầm bái thiếp của mình đến Thái Y viện mời người, còn bản thân thì đổi một bộ y phục khác, đi về phía Tây Uyển.
Ban ngày vào mùa đông khá ngắn.
Lúc Tô Lăng bước đến Tây Uyển, trời cũng đã chạng vạng.
Mấy tháng qua, Tô Lăng đã bắt đầu tham dự triều chính. Cũng có lúc Hoàng đế sẽ gọi cậu đến Tây Uyển gặp mặt. Lúc này vừa đến Tây Uyển đã lập tức có người bẩm báo.
Không bao lâu, một tiểu thái giám bước ra mời Tô Lăng vào.
Vừa theo cung nhân bước vào phòng sưởi, Tô Lăng lập tức cảm nhận được một luồng khí ấm áp bao quanh, gió ấm thơm dịu như đang ôm lấy cả cơ thể, cậu định thần lại, bước lên hành lễ: "Phụ hoàng, Quý Phi nương nương."
Lò sưởi trong phòng đang đốt than bạc cháy rừng rực. Hoàng đế và Diêu quý phi ngồi cạnh một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, quần áo trên người cũng không quá nặng nề. Sắc mặt Hoàng đế hồng nhuận mà khuôn mặt Diêu Quý phi lại trắng như tuyết, hai hàng lông mày bà hơi nheo lại.
"Hoài Tư tới rồi sao?" Hoàng đế ngước mắt nhìn Tô Lăng, "Đang nghĩ xem có nên gọi Hoài Tư qua đây hay không, không ngờ Hoài Tư đã đến rồi."
"Hoài Tư" là là tên tự mà Hoàng đế ban cho Tô Lăng cùng với cái tên Tiêu Cẩn. Vì nguyên do thân phận mà hai chữ này cũng chỉ có mình Hoàng đế gọi.
Đối với cái tên tự "Hoài Tư" này, Tô Lăng chẳng mấy hảo cảm. Vốn dĩ tên cậu là Tiêu Lăng Thâm, sau này đến Sùng Đức thư viện đọc sách, cậu mượn họ mẫu thân, dùng Tô Lăng làm tên giả. Về phần cái tên Tiêu Cẩn và tên tự Hoài Tư mà sau này Hoàng đế ban cho, cậu cũng không quá quen thuộc. Tô Lăng chắp tay thi lễ: "Nhi thần chưa được triệu kiến mà đã tự ý đến, xin phụ hoàng thứ tội."
Hoàng đế khoát tay ngăn lại: "Đều là người nhà, nói chuyện này làm gì?"
Tô Lăng chỉ khẽ nâng khóe môi chứ không nói thêm gì nữa. Trong lòng cậu không cho là đúng, người nhà? Năm ngoái phụ hoàng lại đâu có nói như thế.
Tô Lăng vẫn còn nhớ kỹ, năm ngoái khi Hoài Mẫn thái tử gặp chuyện không may, cậu nhận được tin báo từ cô phụ là Dương Lăng Hầu Tô Cảnh Vân liền vội vội vàng vàng chạy về cung. Lúc ấy sâu trong nội tâm không hề nghĩ đến chuyện không những không được thừa nhận mà còn phải hứng chịu cơn tức giận của Hoàng đế.
Phụ thân thân sinh của cậu dưới cơn thịnh nộ cầm lấy kiếm c.h.é.m cậu, nói lòng dạ cậu không tốt, trông mong Thái tử qua đời.
Vừa hay lúc đó Diêu Quý phi té xỉu mới phát hiện ra bà đang có thai, Hoàng đế lo lắng sự xuất hiện của cậu sẽ ảnh hưởng đến Diêu Quý phi, lập tức hạ lệnh cấm bất kỳ kẻ nào nhắc đến cậu ngay trước mặt Quý phi nương nương...
Tô Lăng khẽ siết chặt tay, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được vết sẹo ngày đó để lại trên tay mình.
Trong cung vốn có Ngọc Nhan cao có thể làm mờ sẹo nhưng Tô Lăng không muốn vết sẹo này biến mất.
Hoàng đế nhìn thoáng qua Diêu quý phi, nói tiếp: "Vừa rồi nương nương nói đêm ba mươi trừ tịch vẫn còn thiếu một người, đúng lúc con tới." Ông ta quay sang nhìn Diêu Quý phi, cười nói: "Thù Nhi, không phải nàng thấy buồn chán sao? Vậy để Hoài Tư kể cho nàng nghe vài chuyện vui nhé?"
Diêu quý phi có chút miễn cưỡng, chẳng mấy hứng thú: "Không cần đâu, hắn tới đây vào lúc này hẳn là có chuyện đứng đắn cần nói."
Hoàng đế nghe vậy thì nhìn sang Tô Lăng, hai mắt nheo lại, nói: "Hoài Tư thật sự có chuyện gì sao?"
Tô Lăng đã hiểu, Diêu Quý phi không có chuyện gì đáng ngại, nếu vậy thì Tĩnh Tần nương nương hẳn cũng không có chuyện gì. Lúc này cậu không nên nhắc lại chuyện kia nữa.
Thế là Tô Lăng hơi trầm ngâm một thoáng, nói: "Cũng không có gì, chẳng qua đêm nay là đêm trừ tịch, ở gia đình dân chúng bình thường đều là cả nhà đoàn viên..." Tô Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa.
Hoàng đế nói tiếp: "Đúng vậy, đêm ba mươi trừ tịch là lúc cả nhà đoàn tụ, để con một thân một mình cũng không tốt." Ông ta liếc mắt nhìn Diêu thị sau đó mới nói: "Quý Phi nương nương cũng đau lòng cho con đấy."
Tô Lăng rũ mắt: "Tạ ơn nương nương."
Diêu quý phi quay đầu nhìn cung nhân: "Có phải nên dùng bữa tối rồi đúng không?" Bà chuyển hướng quay sang nhìn Tô Lăng: "Con cũng ở lại đây dùng bữa đi."
Vốn dĩ thời gian dùng bữa trong cung đều có quy định rõ ràng. Nhưng thân thể Diêu Quý phi lại yếu đuối, nơi này lại là Tây Uyển nên quy củ đều trở thành quy củ c.h.ế.t mà thôi.
Hoàng đế nghe thấy bà hỏi vậy lập tức sai cung nhân chuẩn bị bữa tối.
Bữa cơm tất niên này nhìn qua hết sức bình thường, Diêu Quý phi chỉ ăn một chút đã gác đũa, nhỏ giọng mềm mỏng: "Ta ăn xong rồi, chút nữa có lẽ không thể thức đón giao thừa được."
Hoàng đế cười: "Phụ mẫu nàng đã qua đời nhiều năm, thân thể nàng lại luôn yếu ớt, nàng nhanh đi nghỉ ngơi đi, không cần phải thức đón giao thừa làm gì." Nói xong liền lấp tức ra lệnh cho cung nhân: "Còn không mau đưa Quý phi nương nương xuống nghỉ ngơi?"
Cung nhân vâng lệnh bước đến dìu Diêu Quý phi xuống nghỉ ngơi.
Hoàng đế sai người mang thêm rượu đến, nói với Tô Lăng: "Tới đây, uống với trẫm hai chén."
Sắc mặt Tô Lăng nhàn nhạt trả lời: "Dạ."
Rượu là rượu thượng hạng, đồ ăn là đồ ăn ngon nhất. Đêm ba mươi trừ tịch cũng là thời gian đẹp nhất. Nhưng rõ ràng trong lòng Hoàng đế lại không quá thoải mái.
Ông ta cứ một chén rồi lại một chén mà uống, về sau như đã có chút men say: "Nếu mẫu thân của con mà là Thù Nhi thì tốt biết bao..."
Thù chính là tên của Diêu Quý phi.
Tô Lăng chỉ nhẹ giọng nói: "Phụ hoàng say rồi."
"Đúng vậy, say rồi..." Hoàng đế than nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục cầm ly rượu lên rót đầy, một hơi uống cạn.
Câu trả lời của Tô Lăng cũng không làm Hoàng đế thỏa mãn, ông ta cảm thấy nếu là người thông minh, Tô Lăng hẳn nên nói: "Nhi thần nguyện ý coi Quý phi nương nương như mẫu thân mình."
Hoàng đế lắc đầu: "Mà thôi, không nói những thứ kia nữa. Quý phi nương nương đối với con rất tốt, con phải luôn ghi nhớ, nếu không có Quý phi nương nương thì sẽ không có con của ngày hôm nay, con nhất định phải nhớ rõ ân huệ này của Quý phi nương nương."
Tô Lăng chỉ "dạ" một tiếng sau đó không nói nữa.
Vào hồi tháng năm, Hoàng đế cũng đã từng nói qua mấy câu này khi cậu được triệu hồi về cung.
Khi đó, Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, nói với Tô Lăng rằng cậu có thể hồi cung với thân phận nhị hoàng tử là do Quý phi nương nương lương thiện, muốn cho Tô Lăng địa vị và thân phận vốn dĩ thuộc về cậu, đồng thời cũng muốn Tô Lăng thời thời khắc khắc nhớ kỹ ân tình này của Diêu quý phi, coi bà như mẫu thân mà đối đãi.
Trong lòng Tô Lăng rất rõ ràng, nguyên nhân quan trọng nhất chính vì vào tháng tư trước đó, Quý phi đã sinh non, sau này còn khó mà thụ thai được nữa. So với chuyện để ngôi vị Hoàng đế rơi vào tay đám đệ tử tôn thất kia còn không bằng để nó cho con trai mình —— Dù đó là đứa con trai mà Hoàng đế không thích.
"Nếu con nghe lời, cả giang sơn này đều thuộc về con."
Hai mắt Tô Lăng hơi rũ xuống, trong lòng không chút nghi ngờ nào với mấy lời này. Thân thể Diêu Quý phi bị tổn thương, không thể thụ thai được nữa. Mà Hoàng đế lại sợ bà khổ sở thương tâm nên cũng không dám lâm hạnh mấy vị phi tần khác. Vì thế hiện giờ trên đời này Hoàng đế cũng chỉ còn một đứa con trai tên là "Tiêu Cẩn".
—— Hơn nữa, dù thực sự tuyển phi để sinh hạ nhi tử cũng chưa chắc có thể thuận lợi trưởng thành.
Dù Hoàng đế không thích thì về sau cũng chỉ có thể giao ngôi vị này vào tay cậu.