Vừa bước lên cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng bé.
"Anh Tiểu Phong, anh cũng tham gia quay phim sao? Em cũng muốn đi, anh dẫn em đi cùng đi!"
Trình Phong đến rồi à?
Vì tò mò, tôi mở cửa bước vào. Tôi thò đầu vào, phát hiện hóa ra Tiểu Tần San đã lấy điện thoại di động của tôi từ lúc nào không hay và đang gọi video với Trình Phong.
Ở độ tuổi còn nhỏ mà quan hệ đã thân thiết như vậy rồi.
Nhưng đừng tùy tiện lấy điện thoại di động của mẹ con ơi!
Tôi vừa định đi qua phê bình bé vài câu nhưng lại nhìn thấy nửa người trên của Trình Diên xuất hiện trên màn hình điện thoại, anh ta ngồi sau lưng Trình Phong, dịu dàng nói với Tiểu Tần San: "San San cũng muốn tham gia quay phim sao? Cũng được, vừa hay quảng cáo của chú cần hai diễn viên nhí."
Tôi vội vàng đi tới, vỗ vỗ vai Tiểu Tần San, đem điện thoại cất đi, có chút trách móc nhìn bé: "Mẹ đồng ý cho con chơi điện thoại chưa nhỉ? Tối nay cắt một tập phim hoạt hình nhé!"
“Không, không!” Tiểu Tần San bất đắc dĩ nắm lấy tay áo của tôi.
"Ông Lan." Trình Diên ở đầu bên kia điện thoại nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, giải thích với tôi: "Đó là một kế hoạch quảng cáo cho một thương hiệu nổi tiếng về các sản phẩm dành cho trẻ em. Chúng tôi cần tìm một bé trai và một bé gái nên muốn Tiểu Phong và San San đến, cô đồng ý đi."
“Nhưng San San chưa từng học diễn xuất.” Tôi cắn môi dưới.
"Không sao," anh ta cười: "Cô cứ tin vào mắt nhìn của tôi."
Tôi thực sự không biết từ chối thế nào nên đành hẹn anh ta ở công viên vào sáng hôm sau.
Nghe anh ta nói qua điện thoại rất đơn giản, tôi nghĩ sẽ dễ dàng hoàn thành trong một hoặc hai giờ.
Tôi tìm một chiếc váy nhỏ đơn giản để Tiểu Tần San mặc vào.
Ai ngờ tới vừa đến chỗ quay thì thấy khá nhiều máy quay được thiết lập từ nhiều góc độ khác nhau và hàng chục nhân viên cầm micro chạy tới chạy lui.
Trình Phong và San San giống như hai diễn viên nhỏ vậy, bị bao vây ở trung tâm.
Trong khi quay, tôi ngồi trên một chiếc ghế dài và xem hai đứa trẻ biểu diễn.
Đây là một quảng cáo cho một thương hiệu văn phòng phẩm, có khi hai đứa đeo balo nắm tay nhau chạy, có khi lại cầm bút vẽ vào vở.
Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống, tạo nên một khung cảnh rất ấm áp và hài hòa.
Sau khi Trình Diên quay xong một cảnh, anh ta bước đến gần tôi nói chuyện như thường lệ: "Cô xem, San San thực sự rất tài năng."
Tôi gật đầu.
Có một khoảng im lặng ngắn giữa hai người.
Anh ta cầm chai nước khoáng trong tay, bên trong còn có một nửa nước, ngón tay khẽ ấn, phát ra một tiếng khe khẽ.
Anh ta đột nhiên cúi đầu và đưa ra một chủ đề: "San San có tính cách hào phóng và vui vẻ, dù sao thì một cô bé tỏa nắng như vậy cũng nên được hưởng lợi từ một gia đình hoàn hảo."
"Nhưng," Anh ta đột nhiên nói với tôi: "Lần cuối cùng San San đến chơi với Tiểu Phong, bé đã vô tình đề cập về cô và anh Tần không sống cùng nhau?"
"Ừm?"
Tôi không biết tại sao anh ta lại nói ra điều này, ngước lên nhìn anh ta.
Tôi lắc đầu: "Không phải, trước nay tôi chưa từng gả cho Tần Dữ."
Anh ta có vẻ choáng váng. Một lúc sau, anh ta lẩm bẩm: "Vậy..."
“Ừ, mẹ đơn thân.” Tôi nhẹ giọng nói.
Trình Diên khẽ thở dài: "Thật không dễ dàng gì, một mình chăm sóc con nhỏ."
Nói sao nhỉ? Bất kể người mẹ nào cũng vất vả.
Nhưng tôi xuyên vào quyển sách này cũng chưa lâu. Hơn nữa tôi cũng khá thích Tiểu Tần San này.
Tôi đang định nói gì đó thì nghe có người nói sau lưng.
“Cho dù không dễ dàng, cũng không cần anh Trình phải lo lắng.”
Tôi hơi quay đầu lại, phát hiện Tần Dữ đã xuất hiện từ lúc nào không hay. Anh đè vai tôi, hai mắt hơi đỏ lên, vẻ mặt châm chọc nói với tôi: "Không phải em luôn muốn làm bà Tần này sao? Được, anh cho em cơ hội này."
15
"Anh đang nói cái gì vậy? Tần Dữ!" Tôi đột ngột đứng dậy, hất tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhưng hình như anh ấy cũng tức giận, cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới buông ra.
"Ôi, Ông Lan, em đang giả vờ à? Em không biết anh đang nói cái gì à?" Anh giơ tay véo má tôi, chậm rãi vuốt xuống rồi kéo dài đến cổ tôi.
Tôi cảm thấy nổi hết cả da gà lên.
"Vì để tôi lấy em mà đã không tiếc tâm tư, thủ đoạn. Làm sao mà có San San, không phải em là người rõ nhất sao..."
Anh ấy còn chưa nói xong tôi đã giơ tay lên, dùng lực tát mạnh vào mặt anh ấy.
Tôi cảm thấy như toàn thân mình đang run lên.
Mặc kệ thế nào đi nữa, Tiểu Tần San vô tội. Anh ấy là bố của bé, anh ấy không nên lấy bé ra làm vật giới thiệu để trút sự bất mãn của mình.
Anh đặt tay lên cổ tôi, nhíu mày nhìn tôi một lúc rồi thì thầm với tôi: “Ông Lan.”
Trình Diên, người đang đứng bên cạnh anh ấy là người xấu hổ nhất vào lúc này.
Anh ta ho khan hai tiếng, nói với Tần Dữ: "Anh Tần, có chuyện gì thì anh và cô Ông nên bàn bạc riêng."
Tần Dữ đột nhiên quay đầu đi, giọng nói trầm thấp uy hiếp: "Chuyện của tôi và Ông Lan không đến lượt anh xen vào." Anh siết chặt lòng bàn tay: "Anh tốt nhất cũng nên tránh xa cô ấy ra."
Tôi không thể chịu được sự điên rồ của anh ấy, đặc biệt là khi ở trước mặt người khác.
Nhặt chiếc túi xách từ băng ghế lên, tôi liếc nhìn Trình Diên và nói xin lỗi: "Khi quay xong có thể phiền anh đưa San San trở lại biệt thự không?"
Sau đó không muốn gặp lại Tần Dữ, liền vội vàng rời đi.
Trên đường trở về biệt thự củaTần Dữ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Về mặt sinh lý, tôi không thể được coi là mẹ ruột của Tiểu Tần San.
Nhưng từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy bé, khi bé nhào vào người tôi, dụi qua dụi lại và gọi tôi là "Mẹ", tôi đã yêu cô gái nhỏ này rồi.
Hơn nữa tôi tin rằng bất cứ ai cũng sẽ không muốn bé đi đến cái kết bi thảm như vậy.
Nhưng như Trình Diên đã nói, bây giờ San San sôi nổi, thân thiện, hào phóng và vui vẻ không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.
Bé và Trình Phong đã trở thành thanh mai trúc mã.
Ngọn lửa được cho là sẽ dẫn bé đến chỗ diệt vong đã bị dập tắt rồi. Trước mắt bé là một con đường đã sạch gai góc và sỏi đá.
San San của bây giờ, có còn cần tôi không?
Nghĩ đến đây, tôi đã trở lại cửa biệt thự.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nhìn vào căn phòng và đồ đạc vẫn chưa quen thuộc lắm, tôi cảm thấy mình thực sự có thể rời đi.
Tiểu Tần San có lẽ sẽ buồn một thời gian thôi.
Rất nhiều thứ đều là của nguyên chủ, cũng không có nhiều thứ thuộc về tôi. Chỉ có một vài chiếc áo khoác, một chiếc vali có thể đựng hết được.
Trong hơn nửa giờ, tôi đã dọn dẹp gần như sạch sẽ.
Tôi cầm hành lý bằng cả hai tay, từng bước một đi xuống cầu thang.
Nhưng khi tay tôi thực sự nắm lấy tay nắm cửa, tôi lại do dự.
Tôi đã ở đây trong một thời gian, sớm đã coi San San như con gái ruột của mình.
Nhìn bé lớn lên từng chút một, hòa nhập với ngôi trường mới từng chút một, trở thành thanh mai trúc mã với chàng trai mà bé thích từng chút một.
Bây giờ có muốn rời đi không?
Tôi suy nghĩ một chút, rồi lại đặt hành lý xuống.
Tôi muốn đến trường quay để xem Tiểu Tần San trước.
Vừa đúng lúc, buổi quay chụp đã kết thúc. Khi Tiểu Tần San nhìn thấy tôi, bé đã chạy tới và vẫy tay với tôi: "Mẹ ơi, biểu hiện hôm nay của con thế nào?"
Tôi xoa tóc bé, cười nói: "Tiểu Tần San là giỏi nhất."
Bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi sang một hướng khác của trường quay và thì thầm với tôi: "Mẹ đi với con, con thấy bố và chú Trình Diên đang cãi nhau. Suỵt, nhỏ tiếng thôi."
16
Nhìn lén người khác cãi nhau làm gì?
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, tôi chỉ muốn nói với Tiểu Tần San là đừng nên làm điều đó.
Không ngờ, giọng nói của Trình Diên truyền đến tai tôi: “Nếu anh không biết quý trọng cô ấy, tại sao không cho phép người khác đến gần cô ấy?”
Tần Dữ lạnh lùng nói: "Tôi ở bên cô ấy nhiều hơn anh, cô ấy là mẹ của con gái tôi, anh hiểu cô ấy hơn tôi sao?"
“Sớm muộn gì,” Anh dừng lại: "Cô ấy cũng sẽ là vợ tôi.”
Tôi đóng băng tại chỗ.
Tiểu Tần San kéo tay tôi: "Mẹ, sao con cảm thấy hình như họ đang nói về mẹ nhỉ?"
Có lẽ vì nghe thấy giọng nói của Tiểu Tần San, hai người họ đồng loạt nhìn về phía tôi.
Trình Diên có chút xấu hổ.
Tần Dữ bước nhanh tới, giữ vai tôi, hỏi: “Em không về nhà à?”
“Tôi không yên tâm về San San.” Tôi thì thào.
“Chuyện này em không tin tưởng anh sao?” Anh cau mày: "Anh nhất định sẽ đưa con về nhà an toàn.”
Nói rồi anh nắm tay tôi đi thẳng về nhà.
Tôi một bên nắm tay Tần Dữ, một bên nắm tay Tiểu San San, cảm xúc lẫn lộn.
Nghĩ đến việc rời đi mà không chào Trình Diên đang đứng phía sau, tôi hơi quay đầu lại và liếc nhìn anh ta.
Trình Diên cũng mỉm cười với tôi.
“Nhìn anh ta làm gì?” Tần Dữ bất mãn nói, nắm chặt tay tôi.
"Tôi……"
Tiểu Tần San mở miệng cướp lời: "Con nghe bố nói với chú Trình Diễn! Bố muốn cầu hôn mẹ, đúng không bố?"
“Con đang nói cái gì vậy, San San.” Tôi siết chặt lòng bàn tay bé để ngăn bé nói nhảm: "Đây là chuyện giữa bố và mẹ.”
Không ngờ, Tần Dữ cúi đầu hỏi San San: "San San có muốn xem bố mẹ chụp ảnh cưới không?"
"Muốn!" Tiểu Tần San rất quyết đoán.
"Còn em thì sao?" Anh ấy hỏi tôi. Giọng điệu của anh nhẹ nhàng đến bất ngờ.
Tôi không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Đoạn đường này không dài, chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy cổng biệt thự.
Tiểu Tần San lấy chìa khóa từ tay Tần Dữ, vui vẻ đi ra mở cửa.
Tôi đi sau cùng, Tần Dữ đi trước tôi vừa mới bước qua mái hiên, chợt đứng khựng lại.
Tôi nghĩ có chuyện gì đang xảy ra ở nhà, tôi nhìn nghiêng từ phía sau anh ấy. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng đó là chiếc vali tôi đã đóng gói và sắp xếp, nó đã bị bỏ lại ngoài hiên và không được cất đi.
Tần Dữ chậm rãi xoay người lại, một tay vali hộp lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Ý của em là, em muốn chuyển đi?"
“Không được sao?” Tôi nghẹn lại.
"Không được!" Tần Dữ lập tức cao giọng nói: "Em không cảm thấy nực cười sao? Em không nghĩ đến con à!"
Nói xong, anh nhìn xuống chiếc vali trên tay, như chợt nhận ra điều gì, vội bước lên tầng hai, cất chiếc vali của tôi đi.
“Mẹ, có phải bố làm mẹ tức giận rồi không?” Tiểu Tần San nhẹ giọng kéo kéo góc áo của tôi.
Haizz.
Tôi thở dài ôm Tiểu Tần San.
Sẽ thật tuyệt nếu cuộc cãi vã giữa bố mẹ không thể ảnh hưởng đến con cái.
Một lúc sau, Tần Dữ vội vàng từ trên lầu đi xuống.
Thấy tôi vẫn còn ở đó, anh ấy tỏ ra nhẹ nhõm.
"Đừng cả ngày nghĩ đến những chuyện linh tinh này nữa, nếu em cảm thấy buồn chán thì đợi sau khi làm việc xong anh sẽ đưa em đi nghỉ mát, nếu em muốn tìm việc làm anh cũng sẽ không ngăn cản em."
"Nhưng đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc rời đi được không?"