Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 111



“Thì là lần trước gặp nhau, vẫn giống như lúc nhỏ, không có gì thay đổi.” Đường Niệm Niệm tùy tiện giải thích.

Cả nhà họ Đường đều không hẹn mà nghĩ tới Tiểu Lang thấp bé vừa gầy lại vừa đen, vẻ mặt trở nên một lời khó nói hết, bộ dạng như thế, nếu nói thật lòng thì còn thua xa Tề Quốc Hoa, thậm chí thua cả Mắt Kính Nhỏ.

“Niệm Niệm, thằng bé thật sự không thay đổi gì sao?” Bà cụ Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.

Dù sao lớn lên cũng phải thay đổi ngoại hình một chút chứ?

Ít nhất cũng cao hơn?

Đường Niệm Niệm suy nghĩ, nói: “Cao lên, cao bằng cửa luôn.”

Bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm, có thể cao bằng cửa là được, nhưng bà cụ lại nghĩ tới một vấn đề, mặc dù cao, nhưng khuôn mặt ngăm đen vẫn không thay đổi, bà ấy nhớ rõ Tiểu Lang rất âm trầm, trông có hơi đáng sợ.

Bà ấy nhìn Đường Niệm Niệm, trong lòng khó hiểu, cũng không biết con bé chết tiệt này nhìn trúng Tiểu Lang kia ở điểm nào?

“Mặc dù hơi xấu, nhưng một tháng kiếm được một trăm ba đấy!” Từ Kim Phượng cảm thán.

Một tháng có thể kiếm được một trăm ba, cho dù có là Võ Đại Lang cũng biến thành đẹp trai, bà ấy không chê.

Bà cụ Đường lập tức thoải mái, đúng vậy, một tháng có thể kiếm được một trăm ba đấy, cả công xã cũng không tìm ra chàng trai trẻ nào có tiền lương cao như vậy.

Nghĩ thế, Thẩm Kiêu đen thui trong đầu bà ấy cũng trở nên điển trai, còn cảm thấy ánh mắt của Đường Niệm Niệm rất tốt, tốt hơn Đường Ngũ Cân ngu xuẩn kia nhiều.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, mặc dù Thẩm Kiêu có hơi đen, nhưng không đồng nghĩa với xấu, dù vậy cô cũng không giải thích, dù sao thì mai mốt cô cũng sẽ dẫn Thẩm Kiêu về, gặp nhau là biết.

“Vậy trong nhà Thẩm Kiêu còn người nhà không? Quê quán của thằng nhóc ở Bắc Kinh à?” Bà cụ Đường có hơi lo lắng.

Năm đó Bắc Kinh trực tiếp phái xe tới đón Thẩm Kiêu, hoàn toàn chưa từng gặp được người nhà họ Thẩm, chỉ có hai người đàn ông mặc quân phục tới, nói là thuộc hạ của cha Thẩm Kiêu, lúc đó bà cụ Đường đã cảm thấy người nhà họ Thẩm không ra gì.

Con trai chịu khổ bên ngoài nhiều năm, suýt chút nữa chết đi, khó khăn lắm mới tìm được, nhưng cũng không có thời gian tới đón con trai, hiển nhiên là không thích đứa con này.

Bà cụ thích xem kịch nam, đã sớm nghe nói gia tộc giàu có lắm quy tắc, cũng hay tranh đấu, người bất cẩn không thể nào sống được.

Bà ấy lo lắng cháu gái gả cho Thẩm Kiêu, con bé chết tiệt này vô tâm sợ là không đấu lại những người trong nhà họ Thẩm.

“Thẩm Kiêu không sống trong nhà, anh ấy không thân thiết lắm với người trong nhà, mấy năm nay đều ở Thượng Hải.” Đường Niệm Niệm nhận ra tâm tư của bà cụ, trong lòng ấm áp.

Cô không sợ những người nhà họ Thẩm đó, hơn nữa cô chắc chắn phải tới Bắc Kinh, giải quyết mối nợ xưa.

Bà cụ Đường không yên tâm, vẫn cảm thấy lo lắng, chỉ cần Thẩm Kiêu là con của nhà họ Thẩm, vậy không thể nào tách khỏi nhà họ Thẩm, cháu gái gả qua đó, cũng coi như người nhà họ Thẩm, rất có khả năng sẽ bị cha mẹ chồng, trưởng bối gây khó dễ.

“Tiểu Lang kia... Khi nào Tiểu Thẩm mới về nhà mình?”

Bà cụ Đường muốn gặp Tiểu Lang một lần, Niệm Niệm còn nhỏ, không nhận ra bộ mặt thật của đàn ông, bà ấy đã gặp rất nhiều kiểu đàn ông, vừa nhìn liền biết là người hay là quỷ.

“Anh ấy đang chấp hành nhiệm vụ, làm xong sẽ đến.”

Đường Niệm Niệm nghiêm túc trả lời, hai hôm trước cô vừa gọi điện thoại cho Thẩm Kiêu, anh nói đang thực hiện một nhiệm vụ ngắn hạn, cùng lắm là một tuần, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nghỉ ngơi vài ngày, anh sẽ tới Đường Thôn ra mắt người nhà họ Đường.

“Nhiệm vụ Tiểu Thẩm chấp hành có nguy hiểm không?”

Bà cụ Đường nhíu mày, công việc của Tiểu Lang, vừa nghe đã có cảm giác nguy hiểm, nếu như quá nguy hiểm, còn không bằng tìm một chàng trai trẻ làm việc bình thường thôi.

Tiền lương một trăm ba nghe thì dễ, nhưng đấy là lấy mạng sống đổi lấy tiền, lỡ như Tiểu Lang xảy ra chuyện... Con bé Niệm phải làm quả phụ.

Phi phi phi... Đại cát đại lợi, sống lâu trăm tuổi!

Bà cụ Đường giật mình, hối hận tới mức muốn tự tát vào mặt mình, liên tục nhắc nhở trong lòng: “Nghĩ chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh, ông trời mù điếc, không nghe thấy gì cả!”

“Không nguy hiểm.”

Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm rất bình thản, giọng điệu bình tĩnh, nghe giống như công việc của Thẩm Kiêu bình thường như mua đi đồ ăn sáng vậy.

Mỗi lần Thẩm Kiêu chấp hành nhiệm vụ đều thập tử nhất sinh, thuộc về công việc nguy hiểm cao, nhưng không thể nói cho bà cụ biết được, nói ra chỉ khiến người nhà lo lắng, không có tác dụng gì cả.

Hơn nữa có nước linh tuyền của cô bảo vệ, Thẩm Kiêu cũng có thân thủ rất tốt, tính nguy hiểm được hạ xuống cực thấp.

“Vậy là tốt rồi.”

Bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm, có ấn tượng tốt hơn với Thẩm Kiêu, công việc yên ổn, còn lương cao một trăm ba mươi đồng, đứa trẻ như vậy dù có hơi xấu xí, cũng coi như miễn cưỡng xứng với con bé Niệm.

“Nằm lì ở đây làm gì thế? Không đi làm việc? Trông chừng bà đây xem có bánh nướng lớn từ trên trời rớt xuống à? Thằng cả đi dọn chuồng lợn, Kim Phượng đi giặt quần áo đi, không giặt nữa là lên mốc đấy, Cửu Chân cho gà ăn!”

Hỏi xong mọi vấn đề, bà cụ Đường bình tĩnh trở lại, bắt đầu phát giận.

Con trai con dâu, cả cháu gái, trách mắng hết một lượt.

Ăn no nằm lì một chỗ, một đám càng ngày càng lười, cái nhà này không có bà ấy trông chừng, sớm muộn gì cũng tan tành!

Hai vợ chồng Đường Mãn Kim, còn có Cửu Cân, đều vội vàng đứng dậy, đi làm việc của mình.

Bà cụ cũng không rảnh rỗi, thu dọn chén đũa trên bàn, đem vào phòng bếp rửa chén, còn không quên nhắc Đường Niệm Niệm: “Không có chuyện gì thì vào phòng nằm đi, đừng ở trước mặt bà đây chướng mắt!”

“Cháu qua nhà bác ba!”

Đường Niệm Niệm tự động chặn lại lời nói độc mồm của bà cụ.

Rõ ràng bà nội của cô có ý tốt, nhưng lời nói ra lại giống như bọc hạc đỏ, độc chết voi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.