Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 265



Bữa cơm trưa này, nhà họ Đường ăn vô cùng nặng nề, Đường Mãn Đồng bình thường thích cười giỡn, hôm nay không nói một tiếng nào, trên bàn cơm chỉ có tiếng nhai nuốt, Đường Cửu Cân há to miệng và cơm, âm thầm lên kế hoạch, chiều nay phải dắt theo mấy đồng bọn đi báo thù cho chị hai.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Niệm Niệm vào phòng ngủ trưa, Đường Mãn Đồng cũng thế, hai chú cháu đều vô cùng an tĩnh, bà cụ Đường thở phào nhẹ nhõm, bà ấy chỉ lo hai nhóc ranh này gây chuyện.

Xem ra thằng út và con bé Niệm vẫn chưa biết mấy tin đồn đó.

Bà cụ Đường, Tuyên Trân Châu và Từ Kim Phượng đều đi làm việc, Đường Mãn Kim xuống ruộng kiếm điểm công, Cửu Cân ra ngoài chơi, Đường Niệm Niệm và Đường Mãn Đồng đều đang ngủ.

Buổi chiều trong Đường Thôn cũng không hề yên bình, bởi vì có mười ba hộ gia đình gặp chút sóng gió.

“Bọn hách dịch xúi quẩy, cha mạ tổ tiên tụi bây, đừng để bà đây bắt được, bà đây không đánh nát mông bọn bây là không được!”

Trong thôn đâu đâu cũng là tiếng mắng chửi, bởi vì không biết là ai đã dùng ná cao su bắn gà vit bọn họ, khiến gà vịt kêu ầm ĩ, còn dẫm nát mấy quả trứng mới đẻ.

Cửu Cân dẫn các đồng bọn chạy lẹ vào trong núi, bắt đầu chia bánh quy Cửu Cân mang đến, mỗi người một miếng, mọi người đều vô cùng vui vẻ.

“Ngày mai lại làm tiếp!”

“Được!”

Các bạn nhỏ đều vô cùng chờ mong ngày mai.

Trời tối, chiếc đèn cuối cùng của Đường Thôn cũng đã tắt, một bóng đen bước ra khỏi nhà họ Đường, lại có thêm một bóng đen khác, qua một lúc sau, nhà của đại đội trưởng cũng có người ra ngoài.

Ba bóng đen một trước sau đi tới ngôi nhà của người đồn thổi nhiều nhất, gặp nhau dưới chân tường.

“Chú nhỏ?”

“Bé Niệm?”

“Kiến Thụ?”

Ba bóng đen trong đêm, lần lượt là Đường Niệm Niệm, Đường Mãn Đồng và cả Đường Kiến Thụ nhà đại đội trưởng.

“Cháu là con gái đêm khuya không đi ngủ, quậy phá cái gì? Mau trở về ngủ đi!”

Đường Mãn Đồng trầm mặt, không muốn cháu gái dính tới chuyện này, phụ nữ không thể so với đàn ông, xã hội bao dung quá thấp, phụ nữ chỉ cần làm sai một việc nhỏ cũng bị nói ra nói vào, nước miếng có thể dìm chết người.

Bé Niệm là con gái giống như hoa, không thể dính vào chuyện này.

Đường Kiến Thụ cũng khuyên: “Niệm Niệm, nghe lời chú nhỏ đi, đừng đụng tới chuyện này!”

Có anh ta và chú nhỏ ở đây, mười ba hộ gia đình kia chắc chắn sẽ không còn được sống yên ổn nữa.

Dù sao từ lúc nhỏ khi anh ta vẫn còn ở nhà của ông hai, đã cùng chú nhỏ lên núi xuống nước, leo nóc nhà lật ngói, có thể nói là hai bá vương của Đường Thôn, vô cùng quen thuộc với những chuyện này.

“Hai người dự định làm gì?” Đường Niệm Niệm thấp giọng hỏi.

Cô không thèm quay về đâu, báo thù phải đích thân làm thì mới thoải mái được.

Vẻ mặt của hai chú cháu Đường Mãn Đồng trở nên ngượng ngùng, ngập ngừng nói: “Cháu là con nít mà hỏi nhiều như thế làm gì, dù sao cũng không khiến bọn họ sống tốt là được rồi!”

Những hành động bỉ ổi của bọn họ cũng không thể nói cho bé Niệm biết, sợ làm dơ lỗ tai của cô nhóc.

“Cháu không về, hai người làm việc của hai người, cháu làm của cháu!”

Đường Niệm Niệm vừa dứt lời đã nhảy vào trong sân, chú cháu Đường Mãn Đồng còn chưa phản ứng kịp, người đã biến mất.

“Con nhóc chết tiệt kia thật to gan!”

Đường Mãn Đồng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, cũng trèo vào, Đường Kiến Thụ đuổi theo phía sau.

Ba người tập họp lại trong sân, gà vịt trong chuồng đã cảm nhận được bất an, lao xao bất an.

Đường Niệm Niệm đi tới san sau, nhân lúc hai người kia chưa tới, thả Bách Tuế và Phúc Bảo ra, dạo gần đây Phúc Bảo đều ở trong không gian, hưởng thụ nước linh tuyền, lông trắng bóc óng ánh, xinh đẹp vô cùng.

Chú cháu Đường Mãn Đồng đã tới, hai mắt lóe sáng hình như là hai con chó lớn, vô cùng xinh đẹp.

“Niệm Niệm, sao cháu lại nuôi hai con chó lớn thế?”

Đường Mãn Đồng thấp giọng cười, còn vươn tay sờ đầu Phúc Bảo, xúc cảm bay bổng, giống như đang vuốt thảm lông dê cao cấp, khiến anh ta yêu thích không buông tay, không nỡ đặt tay xuống.

“Gâu... Mau lấy cái móng thối ra!”

Bách Tuế nhe răng, thấp giọng cảnh cáo, toàn bộ động vật giống đực đều phải rời xa vợ của nó!

“Chú nhỏ, chú lấy tay ra đi, đừng quấy rầy Phúc Bảo nhà cháu!”

Đường Niệm Niệm cũng không vui, Phúc Bảo giống như con gái cô vậy, dám sàm sỡ con gái cô ngay trước mặt cô, cho dù đối phương có là chú ruột, cô cũng không nể mặt.

Đường Mãn Đồng cười hì hì lại sờ thêm vài cái, nhận thấy ánh mắt của Bách Tuế và cháu gái ngày càng hung dữ, mới ngượng ngùng thu tay lại.

“Con chó trắng này thật xinh đẹp, là giống gì thế?”

Đường Mãn Đồng tự tìm chủ đề hòa giải, nhưng không ai để ý tới anh ta.

Đường Kiến Thụ nhìn chằm chằm cái đuôi của Phúc Bảo, trên trán dần đổ mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt đẫm, hai đùi bắt đầu run rẩy.

Cái đuôi của con chó trắng này vẫn luôn dựng đứng, rõ ràng là sói!

Con nhóc chết tiệt Niệm Niệm này thế mà lại nuôi sói, chú nhỏ không sợ chết còn sờ đầu sói nữa.

Má ơi!

Đường Kiến Thụ lùi lại, còn đứng phía sau Đường Mãn Đồng, lỡ như con sói trắng nổi điên thì còn có chú nhỏ che chắn.

Đường Mãn Đồng không nghĩ nhiều, chỉ là ghét bỏ đẩy cháu trai ra, đã thành người lớn rồi mà vẫn dính anh ta chặt như vậy, phiền muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.