Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 282



Đường Niệm Niệm cảm thấy kỳ lạ, cơ quan này quá đơn giản, tùy tiện đút một ngón tay vào là được, cửa đá được thiết lập như vậy thật sự quá vô dụng!

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, cái lỗ nhỏ này chỉ vừa ngón tay áp út của cô, không thể đưa những ngón khác vào.

Tương ứng với lỗ là một cục tròn nhô lên, nếu ấn xuống, cửa đá sẽ đóng lại.

Sau khi đóng cửa đá lại, Đường Niệm Niệm cầm cây gậy, thọc vào lỗ nhỏ đó, còn dùng sức thọc vài lần, cửa đá không hề xê dịch, rõ ràng không phải thọc vào là được.

Chẳng lẽ còn là khóa vân tay?

Đường Niệm Niệm vô cùng tò mò, sao kỹ thuật của mấy trăm năm trước lại có thể tiên tiến như vậy được?

Hơn nữa tổ tiên mấy trăm năm trước sao lại biết vân tay của cô?

Còn có ngọc hồ lô kia nữa, mấy đời liên tiếp nhà họ Đường đều không lấy máu nhận chủ, chỉ có cô mới có thể lấy máu nhận chủ, hiển nhiên không phải chỉ mỗi lý do huyết thống nhà họ Đường, nhất định vẫn còn những bí mật khác.

Đường Niệm Niệm vỗ đầu, nghĩ nhiều quá khiến cô đau đầu, không nghĩ nữa.

Cô đóng của đá lại, đây là do tổ tiên cô để lại, cô không nỡ phá hỏng, đi tìm một chỗ khác bố trí vậy, dù sao trên núi cũng có rất nhiều hang.

Dưới sự dẫn dắt của Phúc Bảo, Đường Niệm Niệm nhanh chóng tìm được một chiếc hang động được giấu kín, quanh co khúc khoẻo, trông vô cùng thần bí, rất thích hợp để giấu báu vật, hơn nữa trước cửa hang cũng có rất nhiều dây leo.

Điều quan trọng nhất, cửa hang này chỉ có thể vào không thể ra, một khi cửa hang bị phong ấn thì không thể nào ra ngoài được.

Cô lại rải vài viên đá quý nho nhỏ trước cửa hang, dù có hơi đau lòng, nhưng phải thả con săn sắt bắt con cá rô.

Sau khi sắp xếp xong, Đường Niệm Niệm vỗ tay, dẫn Bách Tuế và Phúc Bảo xuống núi, lên giường ngủ.

Ngủ một giấc tới giữa trưa, Đường Niệm Niệm tìm thấy Cửu Cân đang chơi đùa dưới chân núi, dặn dò một hồi, cô bé gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

“Ngoan!”

Đường Niệm Niệm lấy ra một túi bánh quy, để cô nhóc chia cho các bạn rồi quay về ngủ tiếp.

Xuân thiếu ngủ, hạ mệt mỏi, đông ngủ qua mùa, hiện tại đã là đầu hạ, nên ngủ nhiều một chút.

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, chầm chậm trở về nhà, trên đường gặp phải đám người Chu Tư Minh, oan gia ngõ hẹp, Đường Niệm Niệm trợn trắng mắt nhìn bọn họ.

“Cô Đường, em trai tôi là Chu Tư Nhân mất tích ở đại đội các cô, cô có biết nó đã đi đâu không?” Chu Tư Minh kêu cô lại, hỏi thẳng.

Sáng nay anh ta vào thành, nghe nói có tin tức của Tư Nhân, nhưng lại là tin không vui, Tư Nhân giống như bốc hơi khỏi trần thế, biệt vô âm tích, anh ta cảm thấy Đường Niệm Niệm có thể sẽ biết tung tích của em trai.

So với việc tra hỏi vòng vo, còn không bằng hỏi thẳng, nếu Đường Niệm Niệm thật sự có liên quan, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết.

Đường Niệm Niệm há to miệng, ngáp một cái thật lớn, thậm chí lộ cả lợi, ch ảy nước mắt.

“Chân mọc trên người em trai anh, anh ta đi muốn đi đâu thì đi đó, sao tôi biết!”

Đường Niệm Niệm trợn mắt, không hề có thái độ tốt với Chu Tư Minh.

Người nhà họ Chu ai cũng chung một tính tình, ngạo mạn tự đại, khinh thường người dân, ai không biết còn tưởng bọn họ là hoàng thân quốc thích đấy!

“Cô Đường, em trai tôi yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, còn viết thư về nhà nói cô là người duy nhất nó muốn cưới trong đời này, Tư Nhân yêu cô sâu đậm, hiển nhiên sẽ không mất tích vô cớ, tôi và Tư Nhân rất thân thiết, vô cùng lo lắng cho nó, nếu cô Đường có tin gì, hãy báo lại cho tôi!”

Chu Tư Minh lòng dạ sâu, khuôn mặt không hề lộ ra vẻ tức giận, còn khẽ mỉm cười, chỉ là lời nói ra còn ghê tởm hơn cả phân người.

Đường Niệm Niệm không tức mà bật cười, chế giễu: “Người nhà họ Chu mấy người ai cũng tự cho là đúng như vậy sao? Chu Tư Nhân thích tôi, chỉ có thể chứng tỏ tôi quyến rũ, người gặp người thích, nhưng tôi lại khinh thường nhìn anh ta nha, cho dù anh ta có chết trước mặt tôi, tôi cũng không chợp mắt một cái đâu!”

"Tránh ra, chó ngoan không cản đường!"

Đường Niệm Niệm đẩy Chu Tư Minh ra, giọng nói lạnh lùng.

Chu Tư Minh đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống khỏi sườn núi, may mà có Liễu Kháng Nhật đỡ được.

Mặt anh ta âm trầm, nhìn bóng dáng Đường Niệm Niệm đang đi xuống núi, anh ta có chút không nhìn thấu sự nông sâu của người phụ nữ này.

"Chủ nhiệm Chu, cậu có muốn sai người bắt cô ta lại để thẩm vấn không?" Liễu Kháng Nhật nhỏ giọng hỏi.

"Tạm thời không cần, lên núi đi."

Chu Tư Minh lắc đầu, việc tìm kho báu quan trọng hơn Chu Tư Nhân, nếu không phải ông nội giao cho anh ta việc đi tìm Chu Tư Nhân, anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian của mình trên người đứa em trai này.

Ánh mắt Liễu Kháng Nhật lóe lên, đã sớm nghe nói anh em nhà họ Chu không hòa thuận, quả nhiên là thật.

Có khi đại thiếu gia họ Chu đây còn mong em trai mình đã chết rồi?

"Ôi, viên đá này nhìn đẹp quá, Cửu Cân, cậu nhặt được ở đâu vậy?"

Phía trước truyền đến tiếng kêu của mấy đứa trẻ, là mấy đứa Đường Cửu Cân đang chơi trò ném đá.

Đầu tiên, kiếm năm viên đá nhỏ, sau đó dùng một viên tung lên trời, trước khi viên đá này chạm đất, người chơi phải nhanh chóng nhặt một viên khác ở dưới đất lên, sau khi nhặt hết năm viên đá, trò chơi cứ tăng dần từng viên một, cấp độ càng cao sẽ càng khó hơn, những bé gái trong thôn đều rất thích chơi trò chơi này.

Có người còn lấy một chiếc vải bố để may thành một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng gạo hoặc hạt cát, sau đó khâu miệng túi lại là có thể dùng để chơi. Ngoài ra dùng gạo hoặc hạt cát để làm thì bao cát sẽ mềm mại hơn, đập lên tay sẽ không bị đau, chơi vô cùng thoải mái.

Nhưng hiện tại vải bố và gạo đều là những món đồ thiết yếu, cung không đủ cầu, nhà ai cũng không muốn lãng phí món đồ xa xỉ này để làm đồ chơi như thế, vậy nên chỉ có thể ra bờ sông kiếm đá cuội để chơi.

"Cửu Cân, viên đá của cậu có phải là nhặt được ở bên bờ sông không?" Có người lớn tiếng hỏi.

"Không phải, mình nhặt được ở trên núi."

Đường Cửu Cân vô cùng đắc ý trả lời, trong tay cô bé có năm viên đá, hai viên là đá cuội bình thường, ba viên còn lại đều là bảo thạch lần lượt có ba màu hồng, lục, lam.

Đứa trẻ nhỏ không biết bảo thạch, chỉ cảm thấy ba viên đá này sáng lấp la lấp lánh, vô cùng đẹp mắt, nên cực kỳ hâm mộ.

"Cửu Cân, cậu nhặt được ở chỗ nào vậy? Mình cũng muốn nhặt được nó!"

"Mình cũng muốn đi, mình phải nhặt được thật nhiều viên đá đẹp như vậy."

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười hỏi.

"Ngay trên núi đằng kia kìa, ngày đó mình đang đi hái cỏ heo thì đột nhiên trời mưa, khi mình chui vào đám dây leo để tránh mưa thì nhìn thấy, đáng tiếc là chỉ có ba viên thôi, mình còn muốn kiếm thêm hai viên khác màu hồng."

Đường Cửu Cân chỉ tay lên núi, cô bé còn giơ viên bảo thạch trong tay lên, lúc này dưới ánh nắng lung linh của mặt trời, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng bảy màu rực rỡ như cầu vồng, trông vô cùng mỹ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.