Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 296



“A… Đau quá…”

Chu Tư Minh chợt kêu lên thảm thiết, một tảng đá nện trên đầu anh ta, ngay lập tức máu chảy ồ ạt, sau đó rơi vào hôn mê.

Cũng khiến cho sáu tên cấp dưới ngã lăn trên đất.

“Ầm…”

Tiếng sấm vang lên liên tục không ngừng, trong hang giống như đang bị động đất, đá rơi xuống ngày càng nhiều.

Sáu tên cấp dưới cũng bị thương, nhưng bọn họ phản ứng nhanh, đã tránh đi những chỗ quan trọng, Chu Tư Minh cũng không bị thương nghiêm trọng.

Bọn họ đỡ lấy Chu Tư Minh, vất vả chạy trốn, những hòn đá nhao nhao rơi trên đỉnh đầu rồi nện trên người họ, nhưng bọn họ vẫn không buông tay.

Nếu Chu Tư Minh không thể sống quay trở lại Bắc Kinh, bọn họ cũng không sống nổi, người thân trong nhà cũng sẽ bị vạ lây.

Sáu người mang Chu Tư Minh vất vả chạy trốn đến ‘khu vực an toàn’, sau đó thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Có người muốn cậu cả chết!”

Tên cấp dưới dẫn đầu đột nhiên nói ra một câu, anh ta sớm đã phát hiện ra điều không bình thường, cỏ cây trên núi ở Đường Thôn rất nhiều, cho dù có mưa to và sấm chớp cũng không thể nào làm sạt lở hang động được, ngay lúc đó anh ta đã nghi ngờ là do ai đó làm.

Bây giờ lại càng thêm xác định.

Hiện tại ở trên hang động, chắc chắn có ai đó đang đập xuống, mục đích là ngăn cản bọn họ ra khỏi hang.

Sáu người đều trầm mặc, trước đó đã đào được hơn phân nửa, thêm ba bốn ngày là có thể ra ngoài, bây giờ mọi chuyện đều xong rồi, rất có khả năng bọn họ sẽ vĩnh viễn không ra được.

Sớm biết nhiệm vụ lần này lại xui xẻo như vậy, bọn họ đã không làm tiếp nhận!

“Ầm…”

Lại thêm một hồi sấm, đúng lúc đó một tia chớp to bằng cánh tay bổ xuống giữa không trung, máy xúc cào rất mạnh, không chút sợ sệt gì chà đạp lên hang động, không bao lâu, đá rơi trong hang động ngày càng dày đặc.

Sấm ngừng, trời mưa càng lúc càng lớn, Đường Niệm Niệm nhảy xuống từ trên máy xúc, nhìn thấy hang động đã bị sập hoàn toàn, cô vô cùng hài lòng.

Tối hôm đó, mưa giông ào tới Đường Thôn vào lúc nửa đêm, tia chớp và tiếng sấm khiến cho người dân trong thôn đều không được ngủ ngon, trời sáng, mưa tạnh, nhóm Ngụy Chương Trình lại lên núi tìm người.

Nhưng hôm nay lại có nhân vật quan trọng đến Đường Thôn, cục trưởng cục cảnh sát, có cả các lãnh đạo ở các huyện thành khác, họ đều cùng nhau lên núi.

“Có mấy chiếc xe hơi nhỏ lái tới, đang dừng ở cửa thôn!”

“Có phải cán bộ lớn đến không? Tôi nhìn thấy có cả xe Jeep nữa!”

Mọi người trong thôn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, họ chỉ đứng xa xa, chỉ chỉ trỏ trỏ với mấy chiếc xe hơi nhỏ ở cửa thôn.

Đại đội trưởng và cán bộ công xã đứng cùng nhau, họ căng thẳng đến mức lòng bàn tay túa đầy mồ hôi, ông ấy không ngờ địa vị của thằng nhóc Chu Tư Minh kia lại lớn đến thế, thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng liên lụy đến Đường Thôn!

Ông cụ Chu bước xuống xe Jeep, hôm qua ông ta đã đến Chư Thành, tìm những cấp dưới ngày xưa để nói chuyện, một phen sợ hãi, bên Tư Nhân không có tin tức, bên Tư Minh cũng không có manh mối.

Ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt, mặt của ông cụ Chu cũng chưa từng đổi sắc, nhưng lúc này lòng ông ta lại nóng như lửa đốt, có chút không trụ nổi.

“Lão lãnh đạo, hay là nghỉ ngơi trước một chút?” Cán bộ công xã cung kính hỏi, lưng cũng cong thành chín mươi độ.

“Không cần, cứ trực tiếp lên núi!”

Sắc mặt của ông cụ Chu lạnh lùng, trên người mang theo khí chất nghiêm khắc, ông ta kêu người dẫn đường, nhanh chân tới sau núi.

Đường Niệm Niệm chen trong đám đông, cô nhìn ra xa, nét mặt rất bình tĩnh.

Là ông cụ Chu sao, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt, đáng tiếc bên cạnh có quá nhiều người, cô không thể ra tay.

Hơn nữa nếu ông cụ Chu xảy ra chuyện ở Đường Thôn, nhất định sẽ liên lụy đến Đường Thôn, thôi, trước mắt cứ để lão già này sống, lúc ông ta rời khỏi thì cô sẽ ra tay.

Cảm giác của ông cụ Chu vô cùng nhạy bén, ông ta mạnh mẽ quay đầu, thẳng tắp nhìn về phía Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, mặt không chút biểu cảm.

Ánh mắt của ông cụ Chu trở nên âm trầm, ông ta dám khẳng định, chuyện Tư Minh và Tư Nhân mất tích chắc chắn có liên quan tới cô gái nhà họ Đường kia.

Ông rất khinh thường cô gái tên Đường Niệm Niệm đó.

“Đội trưởng Đường, kêu cô gái kia dẫn đường cho chúng tôi đi!”

Ông cụ Chu chỉ vào Đường Niệm Niệm, chỉ đích danh cô dẫn đường.

Bà cụ Đường gấp gáp, há miệng muốn phản đối, bà ấy thấy ông cụ đến từ Bắc Kinh kia không giống người tốt, nhất định không có ý tốt.

Bà ấy cũng không quan tâm ông cụ này làm cán bộ lớn đến cỡ nào, dám bắt nạt cháu gái bà, bà ấy muốn mắng người!

Đường Niệm Niệm kéo vạt áo của bà cụ, khẽ lắc đầu, ông Chu cũng không phải là loại người lương thiện, không nên dùng tới sức mạnh.

“Tôi còn muốn đi làm, không có thời gian dẫn đường, một ngày tôi làm tới mười công điểm lận đó!”

Giọng nói của Đường Niệm Niệm trong trẻo, vô cùng thoải mái tự nhiên.

Người trong thôn đứng bên cạnh đều cùng nhau cúi đầu xuống, sợ mấy lãnh đạo này nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt họ.

Con bé Niệm nói chuyện cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi à, còn không biết xấu hổ nói bản thân làm mười công điểm, con bé đó lớn từng ấy nhưng chưa từng làm một ngày công nào cả.

“Cô dẫn đường cho tôi, tôi cho cô tiền lương, một ngày hai đồng!”

Ông cụ Chu nhẹ nhàng cười, giọng điệu rất ôn hòa, thoạt nhìn là một lãnh đạo bình dị và gần gũi.

“Được, ông đưa tiền trước!”

Đường Niệm Niệm ra khỏi đám đông, đi tới trước mặt ông cụ Chu, sau đó vươn tay đòi tiền.

Mắt của ông cụ Chu híp lại, cười càng thêm ôn hòa, khẽ gật đầu với người đàn ông bên cạnh.

“Cô gái, cho này!”

Người đàn ông bên cạnh ông Chu đưa hai tệ cho Đường Niệm Niệm, ánh mắt rất bất mãn, ông ta là cán bộ bên Chư Thành, được tiếp đãi lão lãnh đạo tới từ Bắc Kinh, ông ta cảm thấy rất vinh dự.

Nhưng cô gái nông thôn này lại đưa tay về phía lão lãnh đạo đòi tiền, đúng là quá nực cười rồi!

Sau này ông ta sẽ dạy lại môn giáo dục công dân của bên trên thật kỹ càng cho người của đại đội Đường Thôn, khả năng giác ngộ tư tưởng quá thấp, nhất định bình thường không chịu học châm ngôn cho tốt.

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm nhận tiền, chạy lên trước dẫn đường.

Đã là ngày thứ sáu, thằng cha Chu Tư Minh kia xem như chưa chết, nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, trước tiên cô sẽ dẫn ông Chu đi dạo trên núi một ngày, sau đó mới dạo tới chỗ hang động kia.

Đoàn người đi tới phía sau núi, đại đội trưởng cũng đi theo, còn có một ít người dân trong thôn tò mò đi theo phía sau, trên con đường nhỏ uốn lượn trong núi chỉ toàn là người, như một hàng rồng rắn dài, lần rầm rộ như thế này gần đây nhất ở sau núi Đường Thôn có lẽ là để tang người già lớn tuổi nhất trong thôn, toàn bộ người trong thôn đều lên núi đưa tang.

“Cái hang động đầy rắn độc kia ở đâu?”

Vừa mới lên núi, ông Chu đã yêu cầu tới hang động đó, ông ta có cảm giác mãnh liệt, Tư Minh đang ở trong hang đó.

Những con rắn độc kia chắc hẳn do cô gái trước mặt này làm ra, hoặc có thể là do người nhà họ Đường sắp xếp, ông ta khinh thường nhà họ Đường, ông ta cho rằng chỉ còn lại một mình Đường Niệm Niệm, nhưng lại không ngờ rằng nhà họ Đường vẫn còn cao nhân bảo vệ bên cạnh Đường Niệm Niệm.

Là do ông ta chủ quan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.