Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 41



Đường Niệm Niệm đẩy cửa ra, nghênh ngang bước vào.

Đường Mãn Ngân do dự đứng ngoài cửa hồi lâu mới căng da đầu bước vào theo, bắp chân run lẩy bẩy.

“Hai người là?”

Xưởng trưởng Vũ đánh giá hai chú cháu, người đàn ông mặc quần áo công nhân của nhà máy, nhất định là nhân viên trong nhà máy, cô gái xinh đẹp này không biết có lai lịch ra sao, chắc hẳn không phải nhân vật quan trọng, thái độ của ông ấy lạnh đi.

“Xưởng trưởng, cháu quen biết một thợ nguội cấp tám, có thể gia công hết lô linh kiện trong vòng ba ngày, lúc đó chú có thể đứng khiêu vũ trên đầu xưởng trưởng Tiền!”

Đường Niệm Niệm sảng khoái nói thẳng ý đồ tới đây.

Xưởng trưởng Vũ tức giận tới mức bật cười, trầm mặt nói: “Cô gái nhỏ à, tôi không rảnh rỗi làm xằng bậy với cháu đâu, anh mau dẫn người ra ngoài đi!”

Ông ấy chỉ vào Đường Mãn Ngân, đúng là hồ đồ, toàn thành còn không có nổi một thợ nguội cấp tám, hơn nữa cho dù có là cấp tám, cũng không thể nào gia công được lô linh kiện đó trong vòng ba ngày.

Ông ấy cũng không phải tên ngốc, sao có thể bị lừa gạt bởi chuyện vớ vẩn này chứ!

Đường Mãn Ngân sợ tới mức toát mồ hôi đầy đầu, miệng trắng bệch, ông ấy duỗi tay túm lấy cháu gái, con nhóc chết tiệt này thật to gan, ngay cả xưởng trưởng mà cũng dám lừa gạt, nếu biết trước như thế, ông ấy đã không dẫn tới đây.

Ông trời phù hộ, xưởng trưởng tuyệt đối đừng đá đi bát cơm làm công nhân tạm thời của ông ấy!

Đường Niệm Niệm vỗ rớt móng vuốt của ông ấy, lạnh lùng nói với xưởng trưởng Vũ: “Cháu có làm xằng bậy hay không, cứ lấy phôi kiện cho cháu gia công, xem thành phẩm sẽ biết, xưởng trưởng Vũ, cháu vốn định tìm xưởng trưởng Tiền, bởi vì nghe người ngoài nói xưởng trưởng Tiền là người trẻ tuổi, lại còn quyết đoán.”

Sắc mặt của xưởng trưởng Vũ đen xuống thấy rõ, đầu của Đường Mãn Ngân cũng gục xuống từng chút một, sắp chạm xuống bên trong đống hồ sơ.

Trời ơi đất hỡi, vì sao trước đó ông ấy lại mất trí, tin tưởng vào chuyện vớ vẩn của cháu gái, đưa con nhóc chết tiệt này tới trước mặt xưởng trưởng để nói xằng bậy chứ?

Thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng đá bát cơm của ông ấy!

Ngay cả đứa nhóc ba tuổi trong nhà máy máy móc Hồng Tinh cũng biết, chuyện xưởng trưởng Vũ ghét nhất, chính là so sánh ông ấy với xưởng trưởng Tiền.

Xưởng trưởng Tiền trẻ hơn xưởng trưởng Vũ năm tuổi, trong cuộc họp Cục công nghiệp vừa qua, cục trưởng đã khen ngợi xưởng trưởng Tiền tuổi trẻ quyết đoán, dứt khoát trong công việc ngay trước mặt toàn bộ các xưởng trưởng ở Chư Thành.

Những xưởng trưởng khác chỉ thấy ghen tị trong lòng, không có cảm giác gì nhiều, dù sao cũng không phải cạnh tranh song song.

Chỉ duy nhất xưởng trưởng Vũ, là một trong những xưởng trưởng của hai nhà máy máy móc duy nhất ở Chư Thành, xưởng trưởng Tiền được khen ngợi, ông ấy lại không có, đấy còn không phải đang thẳng thừng phê bình ông ấy sao?

Xưởng trưởng Tiền còn trẻ lại quyết đoán, chính là đang phê bình ông ấy lớn tuổi lại do dự không quyết đoán.

Xưởng trưởng Vũ hiểu theo cách như thế.

Vì vậy, những năm gần đây, ông ấy luôn cạnh tranh cao thấp với nhà máy máy móc Tiền Tiến ở khắp mọi nơi, mặc kệ là chuyện gì đi chăng nữa.

Cho dù nhà máy máy móc Tiền Tiến có tu sửa nhà vệ sinh, xây ba cái cầu ngồi, xưởng trưởng Vũ nhất định sẽ cho người xây hơn một cái hố nữa trong nhà vệ sinh của xưởng mình.

Phải là nhiều hơn một cái.

Sở dĩ Đường Niệm Niệm nói như vậy, là vì muốn dùng phép khích tướng, không sợ cách cũ, chỉ cần có tác dụng là được.

Khuôn mặt xưởng trưởng Vũ đen giống như than, hiển nhiên phép khích tướng có hiệu quả.

Cô đổi giọng, nói thêm: “Cháu cũng đã tới trước cửa nhà máy Tiền Tiến, nhưng suy nghĩ lại rồi quay về Hồng Tinh, có hai lý do, chú hai của cháu là người của Hồng Tinh, nước phù sa không chảy ruộng ngoài được, thứ hai, chú hai cháu thường xuyên nói với cháu rằng xưởng trưởng Vũ thông minh quyết đoán, có nhiều suy nghĩ sáng tạo, là nhân tài hiếm có.”

Đường Mãn Ngân như sắp chui đầu vào đũng quần nghe vậy run lên một cái, lặng lẽ ngẩng đầu lên, lén liếc mắt nhìn xưởng trưởng, khuôn mặt vốn đen hơn than của xưởng trưởng đã nhạt hơn một chút, khóe miệng trề xuống cũng nhếch lên.

Ông ấy thở dài nhẹ nhõm, đưa tay lau cái trán ướt đẫm mồ hôi.

Ai ya!

Chuyến đi này với cháu gái khiến ông ấy sắp rớt nửa cái mạng.

Cũng may con nhóc chết tiệt này rất biết trợn mắt nói dối, ông ấy chưa từng nhắc xưởng trưởng trước mặt cháu gái, nghe được những lời vớ vẩn đó, mặt ông ấy cũng đỏ bừng lên.

Khóe miệng của xưởng trưởng Vũ cũng dần dần kéo rộng, tâm trạng cũng giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, từ thung lũng bay đến tận trời.

Ông ấy nhìn Đường Mãn Ngân với ánh mắt khen ngợi, thấy là người thành thật, nói năng cũng thật thà, không nói điêu lời nào, ông ấy thích kiểu công nhân này nhất.

“Cháu đừng tưởng nói tốt là có thể đả động được tôi, việc này không thể thương lượng!”

Mặc dù xưởng trưởng Vũ không tức giận, nhưng vẫn không nhượng bộ.

Linh kiện mà thợ nguội cấp sáu mới có thể gia công được, cho dù một cô nhóc mới 17-18 tuổi có khoác lác nói làm được, ông ấy cũng không đồng ý.

“Lời cháu nói đều là thật đấy xưởng trưởng Vũ, chú có thể lấy một phôi kiện ra để cháu thử, nếu độ chính xác không đạt yêu cầu, cứ coi như cháu vừa đánh rắm!” Đường Niệm Niệm cũng không gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.