Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 57



Xưởng trưởng Vũ sai công nhân xếp hàng lên xe, Đường Niệm Niệm lưu loát lên xe, khởi động xe, vẫy vẫy tay với bọn họ, linh hoạt quay đầu, liền lái xe đi.

Kỹ thuật lái xe còn lợi hại hơn rất nhiều tài xế có kinh nghiệm lâu năm.

"Sư phụ Đường, cháu gái này của anh không đơn giản đâu nha!"

Xưởng trưởng Vũ cảm khái một câu, tuổi còn trẻ đã có mối quan hệ lợi hại như vậy, bản thân cũng là người tài giỏi, về sau tất nhiên rất có tiền đồ, Chư Thành nho nhỏ sợ là không giữ được cô gái này.

"Một con nhóc như nó có thể lợi hại đến đâu chứ, chỉ là gan lớn."

Đường Mãn Ngân mặc dù trong lòng cũng cảm thấy cháu gái rất có bản lĩnh, nhưng ngoài miệng vẫn là phải khiêm tốn vài câu.

Xưởng trưởng Vũ cười cười, chắp tay sau lưng, nện bước chân dáng chữ bát (八), khẽ ngâm nga rời đi.

Ba ngày sau, ông ấy có thể hung hăng vả vào cái mặt to như cái mâm của xưởng trưởng Tiền!

Ha ha!

Đường Niệm Niệm trực tiếp lái xe về Đường Thôn, lúc sắp đến cửa thôn, mới cất xe vào không gian, lái xe vào thôn.

Cửa thôn chó sủa vài tiếng liền ngừng, bởi vì nhận ra là người trong thôn, mấy con chó chạy tới nhiệt tình vẫy đuôi với Đường Niệm Niệm, đen đốm trắng vàng đều có.

Đường Niệm Niệm dừng xe, từ bên trong không gian lấy ra mấy hộp đồ hộp cho chó, kiếp trước cô mắc chứng khủng hoảng thiếu lương thực giai đoạn cuối, mỗi ngày đều vội vàng thu thập vật tư, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần cô nhìn thấy thì thu vào không gian.

Thu được nhiều nhất, chính là các loại đồ ăn đồ uống, người và chó ăn đều có, Bách Tuế đại gia chán ăn đồ hộp dành cho chó, bên trong không gian còn có không ít, cô liền thường xuyên đưa cho chó trong thôn ăn.

Hiện tại cô chính là đại vương của đám chó trong thôn, ra lệnh một tiếng, toàn bộ chó dữ trong thôn nghe lệnh!

"Không được giành!"

Đường Niệm Niệm thấp giọng cảnh cáo, đám chó đều ngoan ngoãn xếp hàng, các đại gia chó được xưng là một trong số ác bá trong thôn, ở trước mặt cô còn ngoan hơn cả chó Bully.

【 Cho Bully thật sự siêu siêu ngoan 】

Đường Niệm Niệm mở đồ hộp ra, một con chó một hộp, đám chó vui vẻ đến con mắt đều tỏa sáng, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

"Gâu gâu gâu... Ăn ngon quá, không uổng công làm chó!"

Nếu Bách Tuế có mặt thì có thể phiên dịch cho Đường Niệm Niệm nghe, hiện tại giá trị hạnh phúc của những con chó này đã đạt đến điểm cao nhất.

Đường Niệm Niệm đổ một đống thức ăn cho chó trên mặt đất, hiện tại người còn ăn không đủ no, nuôi chó trên cơ bản dựa vào tự cấp tự túc, bữa đói bữa no.

Mấy con chó nhanh chóng ăn xong đồ hộp, lại đi ăn thức ăn cho chó, mấy cái đầu chó làm thành một vòng tròn, ăn từng ngụm từng ngụm, cái đuôi vẫy không ngừng.

"Không cho phép ăn phân, nếu không về sau chỉ có rắm để ăn!"

Đường Niệm Niệm ngồi xổm xuống dạy chó.

Trong thôn, chó có sở thích ăn phân, thói quen này thật sự không tốt, nhất định phải thay đổi!

"Gâu gâu..."

Mấy con chó sủa đáp lại, còn muốn li3m tay Đường Niệm Niệm, đây là động tác bày tỏ yêu thích của đám chó nhưng Đường Niệm Niệm lại cấp tốc tránh né.

"Tụi mi đã ăn phân, đừng đụng vào ta!"

Đường Niệm Niệm thấp giọng cảnh cáo, hai ngày trước cô đã nhìn thấy, mấy con chó đốm này đang ăn phân.

Ọe...

Chó đốm ủy khuất lắc lắc cái đuôi, con mắt ướt sũng, về sau nó sẽ không ăn nữa.

"Nhớ kỹ, không cho phép ăn phân!"

Đường Niệm Niệm đứng dậy, đạp xe đi.

Giờ này người trong thôn còn chưa ngủ, nhưng cũng không thắp nhiều ít đèn, đều tiếc tiền điện, chỉ có mấy hộ gia đình lóe lên ánh đèn mờ tối, lờ mờ.

Đường Niệm Niệm muốn đến nhà đại đội trưởng trả xe trước, ba ngày sau cô lại vào thành giao hàng.

"Nhà cô đã mua hết đồ chuẩn bị tổ chức tiệc rượu rồi à?"

"Quốc Hoa nói hiện tại đề xướng cần kiệm, nó lấy mình làm gương, tiệc rượu không làm lớn, mời thân thích và người trong thôn ăn bữa cơm, làm mấy bàn là đủ rồi."

"Vẫn là Quốc Hoa, người làm cán bộ chính là tư tưởng giác ngộ cao!"

"Thật không phải con gái mẹ khen hay, Quốc Hoa nhà tôi thật đúng là trong trăm có một, toàn bộ công xã đều tìm không ra chàng trai nào tiến bộ hơn Quốc Hoa, nếu không Dương Hồng Linh có thể vội vàng gả tới sao?"

Mẹ Tề vô cùng đắc ý, tâng bốc con trai nhà mình, còn có mấy người phụ nữ hùa theo.

Đường Niệm Niệm dừng lại, nấp ở sau cây, phía trước chính là nhà họ Tề, mẹ Tề cùng mấy người đàn bà khác đứng nói chuyện ở trước cửa nhà.

Thanh danh nhà họ Tề đã bị hủy, nhưng trong thôn chắc chắn sẽ có một số người nịnh nọt, chạy tới vỗ mông ngựa của Tề Quốc Hoa, hi vọng được hưởng chút ánh sáng.

"Nhà tôi cũng không có có lỗi với Đường Niệm Niệm, thanh danh của cô ta đã xấu, Quốc Hoa nhà tôi cũng không chê cô ta, là cô ta một hai đòi từ hôn, nhà tôi còn bồi thường hai trăm đồng lận đó!"

"Không phải một trăm? Một trăm còn lại là nhà cô thiếu nhà họ Đường mà?" Có người kinh ngạc hỏi.

"Dù sao nhà tôi đã bồi thường tiền, Quốc Hoa không có lỗi với Đường Niệm Niệm, với điều kiện của Quốc Hoa nhà tôi, tìm cô gái như thế nào mà không có? Hừ, Đường Niệm Niệm về sau khó gả, đều để đàn ông sờ hết rồi, mắt bị mù cũng không cưới nó!"

Mẹ Tề cười lạnh vài tiếng, châm chọc Đường Niệm Niệm đến cực điểm, hai trăm đồng còn đau hơn moi tim bà ta, đời này bà ta và Đường Niệm Niệm sẽ không đội trời chung.

Dù sao con trai của bà ta đã kết hôn, mặc dù Dương Hồng Linh dáng dấp xấu một chút, nhưng người ta là người trong thành, trong nhà còn có quan hệ, về sau con trai của bà ta ở bộ đội một bước lên mây, nhà bà ta ở trong thôn chính là nhà đứng đầu.

Nếu ở cổ đại, bà ta chính là cáo mệnh phu nhân bên trong hí kịch, ai còn dám đối xử bất kính với bà ta?

Con nhỏ Đường Niệm Niệm này về sau khẳng định sẽ hối hận, còn phải quỳ gối trước mặt bà ta cầu xin tha thứ, bà ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Mẹ Tề càng nghĩ càng đẹp, giống như đã mặc hoa phục cáo mệnh, được Đường Niệm Niệm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trên mặt đều là tươi cười đắc ý.

Những người khác nhếch miệng, lười vả vào mặt mẹ Tề, rõ ràng Đường Niệm Niệm chính là bị nhà họ Tề các người hãm hại, hơn nữa thanh danh Đường Niệm Niệm bị phá hỏng thì thanh danh của Tề Quốc Xuân cũng không tốt gì.

Cũng chính là Đường Lão Lục nhát gan, sau khi bị Tề Quốc Hoa đánh, không còn dám tới cửa gây chuyện, nếu không thanh danh của Tề Quốc Xuân sẽ thối hơn.

"Ngày mai đều tới nhà tôi uống rượu nha!"

Mẹ Tề nhiệt tình mời, tất cả mọi người đồng ý.

"A nha!"

Mẹ Tề đột nhiên che mặt, những người khác giật nảy mình.

"A nha... Con chó nào không có mắt đó, ném đá vào tao... A nha..."

Mẹ Tề đau đến nước mắt cũng chảy ra, bàn tay che miệng lại, máu chảy ra xuyên qua kẽ tay.

Một khối đá đập tới, gõ vào hai cái răng cửa chính giữa miệng bà ta, nói chuyện lọt gió như con dâu Dương Hồng Linh của bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.