Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 585



Từ Yến cười khẩy một tiếng, giễu cợt nói: "Bà muốn nịnh bợ lấy lòng người ta, nhưng người ta không để ý bà!"

"Ai nịnh bợ? Tôi đâu phải là cô, mỗi ngày gây gổ với người ta, ai thấy cũng ngại!"

"Bà kích động vậy làm gì? Đâm trúng tim đen của bà rồi hả? Đương nhiên tôi không cần nịnh bợ người ta, chỉ có người khác nịnh bợ tôi thôi!"

"Ai kích động, Từ Yến cô chẳng phải chỉ là có một người cha làm quân trưởng thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, cha cô có năng lực hơn nữa thì cũng không thể giúp cô sinh con, cô ngay cả quả trứng còn sinh không ra, năng lực của cô cái cứt!”

Triệu Xuân Mai bị đâm trúng chỗ đau, tức giận nhảy xuống tường, chạy đến tường của nhà Từ Yến, ngửa đầu mắng to.

Văn Thu Lan chạy tới, còn có mấy người phụ nữ khác, đều là họ hàng, bọn họ khuyên Triệu Xuân Mai trở về.

"Cô ta nổi cáu với tôi cái gì, cũng đâu phải tôi bảo tiểu đoàn trưởng Lục ly hôn với cô ta, ai bảo cô ta không sinh con, cô ta là chỉ chọn quả hồng mềm để nắn bóp, ngang ngược gì chứ!"

Mặc dù Triệu Xuân Mai đã được khuyên nhủ, nhưng cơn tức vẫn chưa nguôi, ngồi trong sân nhà mình chửi.

Từ Yến đã nhiều lần muốn tiến lên, nhưng bị Văn Thu Lan kéo lại.

Biết nguyên nhân bọn họ cãi nhau, đầu Văn Thu Lan cũng đau, khuyên nhủ qua loa vài câu thì về nhà. Có điều bà ta đã gọi điện thoại cho mẹ Từ Yến, nói chuyện mới vừa xảy ra.

"Lần này Tiểu đoàn trưởng Lục khả năng tức giận thật, chị qua khuyên nhủ Từ Yến đi, tính tình phải dịu dàng chút. Phụ nữ kết hôn sẽ khác khi còn ở nhà mẹ, không thể tùy tiện nổi cáu, thật ra tiểu đoàn trưởng Lục thật sự rất không tệ, việc nhà làm hết, Từ Yến cự cãi khiến mẹ chồng về nhà, nhưng tiểu đoàn trưởng Lục cũng không nói cái gì, nếu Từ Yến vẫn không chịu sinh con, chỉ sợ..."

Văn Thu Lan không nói tiếp, nhưng ý đã rất rõ ràng, cứ không sinh con sẽ chỉ còn bước đường ly hôn.

"Tôi đã biết, cám ơn chị, Thu Lan!"

Mẹ Từ nói cám ơn, cúp điện thoại gọi điện thoại cho con gái ngay lập tức, hung dữ dạy dỗ một trận, còn nói lời hung ác: "Nếu con cứ không chịu sinh con, mẹ với cha con sẽ không quan tâm con nữa, con cũng đừng về nhà, cha mẹ không có đứa con như con!”

Từ Yến tức giận khóc lớn một trận, người cũng rệu rã đi nhiều.

Lục Quang Lượng thật sự viết giấy ly hôn, nhưng đã bị đè ép xuống, rất nhanh anh ta với Từ Yến đã hòa hảo rồi.

Chớp mắt, Đường Niệm Niệm đã theo quân một tháng, hoa quế đã nở, khu gia thuộc trồng không ít cây hoa quế, mùi thơm nức mũi, rất thơm.

Đường Niệm Niệm sống tại quân đội coi như hài lòng, cô không thích giao thiệp, rất ít ghé nhà liên thông, cũng không tham dự nhiều chuyện, càng sẽ không nghị luận chuyện nhà khác.

Khu gia thuộc đều cảm thấy cô khó mà sống chung, cũng sẽ không chủ động tới tìm cô. Người lui tới khá nhiều với Đường Niệm Niệm, ngoại trừ Văn Thu Lan thì chính là Triệu Xuân Mai rồi.

Ghét Đường Niệm Niệm nhất, hẳn là Từ Yến rồi.

Trước kia Từ Yến là xu hướng thời thượng của khu gia thuộc, cô ta có sắc đẹp, vóc người đẹp, thường xuyên đặt mua quần áo mới, rất nhiều phụ nữ ở khu gia thuộc, mặt ngoài mặc dù không ưa Từ Yến, nhưng sau lưng sẽ lén học tập cách ăn mặc của cô ta để phối đồ. Mặc dù ngoài mặt Từ Yến ghét bỏ những người này học cách ăn mặc của mình, nhưng trên thực tế cũng rất hưởng thụ. Nhưng sau khi Đường Niệm Niệm tới, xu hướng thời thượng của khu gia thuộc đã thay người. Đường Niệm Niệm tuổi trẻ hơn, xinh đẹp hơn, quần áo mới nhiều hơn, gần như một ngày một bộ, cũng đều là kiểu dáng bọn họ chưa từng thấy, mặc lên người cực kỳ xinh đẹp.

Chẳng hạn hôm nay Đường Niệm Niệm mặc quần yếm cao, bên trong phối áo sơ mi trắng, cô không quá thích mặc váy, quần yếm cô mặc vẫn được, có thể phối với rất nhiều thứ.

"Tiểu Đường, bộ quần áo này của cô thật là đẹp, là tự cô làm?”

Đường Niệm Niệm từ bên ngoài trở về, vừa dừng xe xong thì đụng phải Triệu Xuân Mai mua thức ăn trở về, bên người còn có hai người phụ nữ, đều cầm theo giỏ thức ăn.

"Mua."

Đường Niệm Niệm mở cốp xe sau, lấy ra hai cái túi lớn, là Mục Tú Liên sai người mang tới, đều là quần áo cô mặc, còn có đồ ngọt.

"Tiểu Đường, cô đi đi dạo công ty bách hóa rồi? Mua nhiều đồ quá.”

Trong giọng Triệu Xuân Mai rất hâm mộ, trước kia còn tưởng rằng Đường Niệm Niệm giống như bà ta, kết quả người ta lại là xưởng trưởng, tuổi còn trẻ đã lái xe hơi nhỏ, quần áo một ngày đổi một bộ, nghe nói tiền lương còn cao hơn Tiểu Thẩm.

Chẳng lẽ dám đối nghịch với Từ Yến!

"Ừm, món đồ ngọt này là cho con nhà bác ăn!"

Đường Niệm Niệm lấy ra một túi đồ ngọt, đưa cho Triệu Xuân Mai.

Người phụ nữ này mặc dù nhiều chuyện và yêu chiếm hời, nhưng vẫn có cảm giác chừng mực, không phải loại chọc người ghét.

"Cảm ơn Tiểu Đường, may mắn có cô nên con nhà tôi có lộc ăn, tôi chắc chắn sẽ không nỡ mua bánh trái mắc thế này." Triệu Xuân Mai vui vẻ ra mặt, đồ ngọt Đường Niệm Niệm cho có vẻ không rẻ, bà ta cũng không nỡ mua.

Có tiền mua thì còn không bằng mua thịt ăn đâu!

Đường Niệm Niệm cười cười, lại lấy ra hai thanh bánh kẹo từ trong túi, chia cho hai người phụ nữ khác.

Nhìn có chút quen mặt, nhưng không nhớ tên, cho hai thanh bánh kẹo là được rồi.

"Con nhà tôi đông lắm, Tiểu Đường cô cho thêm ít đi, cô xem cô mua nhiều đồ như vậy, cô với đoàn trưởng Thẩm cũng ăn không hết!"

Người phụ nữ nói câu này tên Hà Vọng Đệ, quần áo đang mặc có vá miếng vá. Dáng vẻ tướng nghèo khổ, lúc nói chuyện còn nhìn chằm chằm túi đồ của Đường Niệm Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.