Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 639



Cô ấy ngẫm nghĩ, vẫn chọn nói: “Trên đường chị nhìn thấy rất nhiều người bán hàng hóa lặt vặt, chẳng hạn băng nhạc, đồng hồ điện tử, bưu thiếp, việc làm ăn rất không tệ, một ngày kiếm mấy đồng cũng không thành vấn đề!”

"Đây chính là đầu cơ trục lợi, bắt được sẽ bị xử tội công khai!"

Tôn Đông Tú bị sợ hãi tới mức thay đổi sắc mặt, cô ấy lo lắng Ngô Uyển Hoa đi vào con đường hồ đồ, khuyên nhủ: "Chị Uyển Hoa, chúng ta khó lắm mới thi lên đại học, tuyệt đối đừng vì một chút lợi nhỏ cực nhỏ mà làm việc dại dột, lỡ đâu bị bắt được, sẽ bị trường học khai trừ!"

Ngô Uyển Hoa cười, nói: "Chị sẽ không làm, không có tiền vốn cũng không có con đườngnhập hàng, chỉ là nói thôi."

"Em cũng sẽ không." Lưu Đan Hà nói.

"Chúng ta vẫn nên ăn chắc mặc bền mà tìm việc để làm đi, kiếm chút đỉnh cũng không sao, an lòng là quan trọng nhất!" Tôn Đông Tú nói.

Tòa nhà ký túc xá vang lên vài tiếng nhiễu sóng, sau đó vang vọng tiếng dì quản lý của ký túc xá: "309, bạn Đồng Hiểu Phương, có người tìm!"

Đồng Hiểu Phương đỏ bừng mặt, cầm túi da, chạy ra cửa.

"Em ra ngoài đây, bái bai!"

Cô ấy vẫy tay, chạy giống như một đóa hoa hồ điệp.

"Chàng trai đó đang ở dưới lầu. Chà, tuấn tú lịch sự, có điều hơi lùn, nếu Hiểu Phương mang giày cao gót thì sợ là còn cao hơn cậu ấy!"

Viên Hồng Mai chạy đến bệ cửa sổ nhìn xuống, giọng điệu trêu ghẹo, còn có chút chê bai, cô ấy cảm thấy Đồng Hiểu Phương nên tìm một chàng trai tốt hơn.

"Hiểu Phương thích là được, em nghe nói chàng trai này là người địa phương, điều kiện gia đình rất không tệ, mẹ của Hiểu Phương hi vọng cô ấy tìm người yêu là người thành phố Thượng Hải hoặc là tỉnh Chiết Giang." Tôn Đông Tú nói.

Đường Niệm Niệm cũng đi đến bệ cửa sổ hóng hớt, chàng trai đứng song song với Đồng Hiểu Phương, vóc dáng đúng là không cao, có điều tình cảm hai người rất tốt, vừa nói vừa cười, Đồng Hiểu Phương được chọc cười tới mức che miệng cười không ngừng.

"Nếu hai người muốn tìm việc để làm, em có thể giới thiệu công việc, làm tốt mỗi tháng có thể kiếm hai, ba mươi đồng, nhưng không phải ở đây."

Việc làm Đường Niệm Niệm muốn giới thiệu chính là công việc đóng gói vớ.

Việc làm ăn của nhà máy vớ ở Đường Thôn phát đạt, nhà máy đã dọn vào huyện thành, Đường Thôn trở thành phân xưởng, đóng gói vớ cũng không có kỹ thuật gì, có tay là có thể làm, rất nhiều bà cụ ở Đường Thôn đều mang vớ về nhà đóng gói, vừa tán gẫu vừa đóng gói, miệng và tay tiến hành đồng bộ, một tháng kiếm bảy, tám đồng cũng không khó.

Đối với các bà cụ ở nông thôn thì một tháng có thể kiếm được bảy, tám đồng, bọn họ đã rất thỏa mãn rồi.

"Phải đi đâu làm?" Tôn Đông Tú hỏi.

"Chư Thành ở tỉnh Chiết Giang, quê của em, em là phó trưởng xưởng, có thể sắp xếp cho các chị đi làm hè việc đóng gói vớ, đóng gói bao nhiêu tính bấy nhiêu, các chị có thể ở ký túc xá trong xưởng, ở miễn phí, ăn cơm các chị có thể mua phiếu thức ăn, ăn ở nhà ăn, an toàn cũng không cần lo lắng, chú em và anh họ em đều ở trong xưởng, có việc gì bọn họ sẽ hỗ trợ!"

Đường Niệm Niệm nói một hơi, chờ bọn họ trả lời.

"Chị đồng ý đi, Niệm Niệm cám ơn em!" Tôn Đông Tú cảm kích nói.

"Chị cũng đồng ý."

Ngô Uyển Hoa và Lưu Đan Hà đều đồng ý, có người quen chiếu cố, hơn nữa Chư Thành cách thành phố Thượng Hải cũng không xa, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.

Tạm tính một tháng kiếm được hai mươi đồng, hai tháng có thể kiếm bốn mươi, không ít.

Đường Niệm Niệm viết địa chỉ và điện thoại nhà máy vớ vào giấy, giao cho Ngô Uyển Hoa, nói: "Đường Kiến Thụ là anh họ của em, các chị đến Chư Thành cứ gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ đón các chị."

"Được rồi, cám ơn em."

Ba người trịnh trọng cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, nếu như các chú không tập trung làm việc, sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền. Tiến vào nhà máy thì phải theo quy củ, mặt mũi của em vô dụng." Đường Niệm Niệm dặn kỹ.

"Nhất định phải theo quy củ, bọn chị sẽ không để em mất mặt!"

Ngô Uyển Hoa cười nói, cô ấy không sợ khổ, vùng hoang dã miền Bắc khổ như vậy cô ấy vẫn sống được, vào xưởng làm việc chắc chắn không khổ bằng vùng hoang dã ở miền Bắc.

Đường Niệm Niệm ở buồng điện thoại trong trường học, gọi điện thoại cho Đường Kiến Thụ, nói với anh ta muốn giới thiệu ba bạn học nữ vào trong xưởng đóng gói vớ, để anh ta chú ý một chút.

"Không thành vấn đề, em bảo bọn họ cứ đến đây đi.”

Đường Kiến Thụ liên tục đồng ý, bạn của em gái họ nhất định phải chiếu cố.

"Anh ôn tập thế nào rồi? Cuộc thi tháng sau có nắm chắc không?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Có phần nắm chắc, phần nhiều là không chắc, anh cũng không nói trước được." Đường Kiến Thụ không có tự tin lắm.

"Nỗ lực hết sức là được, nếu thực sự thi không đậu còn có thể đi học lớp bổ túc buổi tối, vẫn có thể học được kiến thức như thường." Đường Niệm Niệm an ủi anh ta.

"Ừm, anh sẽ cố gắng thi đậu."

Áp lực trong lòng Đường Kiến Thụ lập tức được giảm bớt không ít, chí ít anh ta còn có đường lui là lớp bổ túc buổi tối, có điều anh ta vẫn muốn học đại học, giá trị của tấm bằng tốt nghiệp cao hơn.

Cúp điện thoại, Đường Niệm Niệm về ký túc xá, nói: "Em đã đánh tiếng trước với anh họ em rồi, các chị cứ ngồi xe lửa đến Chư Thành, sau khi xuống xe gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ đi đón các chị."

"Cám ơn em, nhọc công quá!”

Ba người Ngô Uyển Hoa rất ngượng.

"Không sao, em phải về nhà rồi.”

Giọng điệu của Đường Niệm Niệm lạnh nhạt, trong có vẻ rất khó sống chung nhưng tiếp xúc sau một học kỳ, mọi người đều biết tính tình của cô, cũng không cảm thấy cô là người khó sống chung.

"Niệm Niệm, em cho chị quá giang một đoạn đường, chị đến công ty bách hóa một chuyến!" Viên Hồng Mai cười nói.

Đường Niệm Niệm gật đầu, đeo túi lên đi.

Lưu Đan Hà suy nghĩ, cũng đi ra ngoài theo, giấy vệ sinh của cô ấy đã hết rồi, cần mua chút dự trữ.

"Chị vào cửa hàng trong trường mua là được, không ra ngoài rồi.”

Lưu Đan Hà giải thích, cô ấy không đi nhờ xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.