Ông cụ dẫn Đường Niệm Niệm đi xem đồ vật, bà cụ thì ở bên ngoài canh chừng.
Căn trạch viện này cũng không lớn, cũng chỉ ba gian phòng ngủ một sảnh khách thêm hai cái sân nhỏ trước sau, sân trước dựng cái phòng bếp, ông cụ dẫn Đường Niệm Niệm đi sân sau.
Sân sau càng nhỏ hơn, cũng chỉ khoảng bảy tám m2, còn có một cây hoa quế, bên cạnh cái cây là cái phòng nho nhỏ chứa đồ linh tinh.
Loại trạch viện này ở Chư Thành rất phổ biến, có thể thấy được ở khắp nơi.
Ông cụ dẫn Đường Niệm Niệm tiến vào căn phòng chứa đồ linh tinh, bên trong đồ đạc bừa bộn, chất thành đống, phủ đầy tro bụi, những thứ đồ linh tinh này nhìn là biết đồ bỏ đi, càng sẽ không đưa tay đụng vào, quá bẩn.
"Cô gái, cháu chờ một chút."
Ông cụ nở nụ cười thần bí, còn có chút đắc ý, ông ấy ngồi xổm xuống, dời đống đồ chồng chất ở phía trên sang một bên, trong phòng lập tức bụi đất tung bay, Đường Niệm Niệm che mũi ra ngoài chờ.
Sau một lát, ông cụ ôm một cái rương cũ nát đi ra, cái rương này nhìn rất tàn tạ, còn có mấy cái lỗ bị chuột cắn mà thành, làm củi đốt còn chê khó coi.
Cái rương có hơi nặng, ông cụ ôm rất tốn sức, Đường Niệm Niệm nhận lấy.
Hai người trở về phòng khách, bà cụ cầm miếng vải lau sạch sẽ cái rương, ông cụ mở cái nắp ra, xốc tấm vải che ở phía trên lên, ánh mắt của ông ấy trở nên rất không nỡ, những thứ này là bảo bối ông ấy hao hết tâm sức tìm được, bây giờ lại phải cho người khác.
"Cô gái, đều ở nơi này!"
Đường Niệm Niệm đưa tới, thấy được đồ vật trong rương.
Có hai quyển trục, còn có một cái chén nhỏ, nhìn không có gì thu hút, hấp dẫn ánh mắt của cô là một cái bình sứ bụng lớn, nhìn khá quen, giống như trước kia đã từng thấy qua ở bảo tàng, hình dáng hơi giống, nhưng hoa văn bên trên lại không giống.
Lúc ấy bảo tàng giới thiệu là sứ Nguyên Thanh Hoa, giá trị lịch sử và giá trị tiền tài đều vô cùng đắt đỏ, giá đấu giá cao nhất là tám tỷ?
"Nguyên Thanh Hoa?"
Đường Niệm Niệm hỏi một câu, hô hấp có chút vội vã.
Thứ ông cụ này thu giữ đều là đồ tốt à nha!
"Cô gái là người biết hàng, đây là chén vạc gà Minh Thành Hoá, đây là Nguyên Thanh Hoa, hai bức tranh chữ này, một bức là tranh của Ngô Đạo Tử, một bức là chữ của Vương Hi Chi, còn có cái đ ĩa này, là của Nhữ Diêu, đều là bảo bối yêu quý của ta, nhưng ta không giữ bọn chúng được, cô gái, cô cất giữ bọn chúng cho thật kỹ nhé, đừng để bọn chúng bị những người vô tri hủy mất!"
Ông cụ nói bằng giọng điệu khẩn cầu, ông ấy còn có một số đồ sưu tầm khác nhưng đa số bị người đoạt đi, còn có một số bị đốt đi, lúc ấy trái tim ông ấy như bị bóp chặt đến không thở nổi.
Ông cụ và vợ dồn hết toàn lực, mới giữ lại được mấy món bảo bối này, nhưng mỗi ngày đều run sợ trong lòng, lo lắng sẽ bị những người kia phát hiện, cô gái này là người có bản lĩnh, nói không chừng có thể bảo vệ được những bảo bối này.
"Được!"
Đường Niệm Niệm đồng ý, đồ tốt quý giá như vậy, cô nhất định phải bảo vệ tốt.
Ông cụ lưu luyến không rời mà liếc nhìn những vật này, dứt khoát đậy nắp lại, chuyển cái rương đến trước mặt Đường Niệm Niệm.
"Thực phẩm dinh dưỡng và thuốc cháu sẽ đưa tới theo định kỳ, trước cho cả nhà ông chỗ thịt này."
Đường Niệm Niệm từ bên trong cái gùi lấy ra một khối thịt lớn đẫm máu, có năm sáu cân, hai vợ chồng già giật nảy mình, lập tức vui mừng vô cùng.
Có thịt thì có thể bồi bổ cho con trai và cháu trai cháu gái rồi.
"Về sau nhà ông có việc tìm cháu, gọi điện thoại đến đây, nếu như cháu không có thì tìm Đường Mãn Ngân, ông ấy sẽ chuyển lời."
Đường Niệm Niệm viết số điện thoại của tòa ký túc xá nhà máy Hồng Tinh, còn có tên của cô, giao cho ông cụ.
Nhận nhiều đồ tốt như vậy, cô phải che chở cho cái nhà này một chút.
Đường Niệm Niệm ôm cái rương rời đi, lúc đi ngang qua hai đứa nhỏ xinh đẹp kia, cô ngừng lại, trở tay luồn vào bên trong cái gùi, sờ một lúc, từ bên trong không gian móc ra một bọc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.
Cô lần lượt vốc một nắm nhét vào trong túi hai chị em, cứng rắn gạt ra một nụ cười, "Ăn kẹo!"
Đứa nhỏ xinh đẹp quá đáng yêu, cô thích.
Đường Niệm Niệm nhanh chân rời đi, còn không cho hai vợ chồng già tiễn, trực tiếp đóng cửa lại, cưỡi xe rời đi.
Vợ chồng Hướng Quân Trác trao đổi ánh mắt, đóng kỹ cửa lớn, lúc trở lại phòng khách, hai đứa cháu móc kẹo sữa từ trong túi ra, để tất cả lên trên bàn.
Cô bé nuốt nước miếng, đã rất lâu rồi cô bé không ăn kẹo sữa, thèm quá đi mất.
Nhưng ông bà nội và cha đều chưa ăn, cô bé không thể ăn trước.
"Ăn đi."
Con mắt bà Hướng ướt át, đều do bà ấy không có bản lĩnh, để hai đứa bé chịu quá nhiều khổ.
Bà ấy lột hai viên kẹo sữa, đút cho hai đứa bé, nhưng hai chịu em đều không chịu ăn, nhất định bắt bọn họ ăn trước, lúc này mới chịu ăn.
"Cô gái họ Đường mặt lạnh tim nóng, lần này ánh mắt nhìn người của lão Hướng ông không tệ."
Bà Hướng cất giọng nhạo báng, mặt già của Hướng Quân Trác nóng lên, trong lòng rất áy náy.
Nếu không phải ông ấy biết người không rõ, trong nhà cũng sẽ không gặp biến cố này, ai biết người mở miệng một tiếng chú Hướng, thân thiết như vậy sẽ ở đằng sau đâm ông ấy một đao, thiếu chút hại ông ấy cửa mất nhà tan đâu chứ.
"Chuyện quá khứ đừng suy nghĩ nữa, về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt."
Bà Hướng an ủi chồng, bà còn có lòng tin vào tương lai, một ngày kia, cả nhà bọn họ đều có thể trở lại thành phố Thượng Hải, tiếp tục sống cuộc sống trước kia.
Hướng Quân Trác nhẹ gật đầu, có tám trăm cân lương thực Đường Niệm Niệm đưa, còn có thực phẩm dinh dưỡng và thuốc sau này, cuộc sống của nhà bọn họ khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.