Đường Thư Nghi sợ buổi tối Tiêu Ngọc Minh lên cơn sốt, mới dọn dẹp một căn phòng ở Thế An Uyển bảo hắn qua ở. Như vậy buổi tối có xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể chăm sóc.
Bên phía phủ Nam Lắng bá, Nam Lăng bá ngồi xe ngựa đến cửa nhà, xuống xe xách cổ áo Nghiêm Ngũ đi vào trong, không vòng vào viện của Nam Lăng phu nhân, trực tiếp đi thẳng đến thư phòng ở tiền viện. Nghiêm Ngũ thấy vậy, vội vàng khóc lóc kêu lên: "Cha, con biết sai rồi, nương, nương.... cha muốn giết con..."
Nam Lăng bá tức giận đến mức thật sự muốn đánh chết hắn, vừa đi vừa đi vừa nắm cổ áo Nghiêm Ngũ: "Hôm nay ngươi có gọi ai qua đây cũng không có tác dụng gì, lão tử muốn đánh chết tên nghiệp chướng ngươi."
Nghiêm Ngũ quay đầu nhìn lại, thấy hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, đứng im như trời trồng, không ai báo tin với nương hắn, lúc này thật sự sợ hãi, cầu xin Nam Lăng bá: "Cha, con biết sai rồi, hơn nữa con cũng không làm gì cả, chỉ ngồi nghe nhạc mà thôi."
Nam Lăng bá không quan tâm đ ến hắn, nghiến răng xách người ném bên ngoài thư phòng, nói với hạ nhân trong viện: "Nhìn chằm chằm hắn, nếu các ngươi dám để hắn chạy, ta lấy mạng các ngươi."
Vài hạ nhân nghe thấy lời này, vội vàng vây quanh Nghiêm Ngũ, hắn ngồi xổm trên mặt đất xung quanh toàn chân là chân, suy sụp ngồi bệt xuống đất.
Xong rồi, lần này thật sự không có người đến cứu hắn.
Một lúc sau, Nam Lăng bá cầm một cái roi bước từ thư phòng ra, vài tên hạ nhân đang vây quanh Nghiêm Ngũ vội vàng tránh ra. Nam Lăng bá đứng trước mặt Nghiêm Ngũ, gầm lên: "Quỳ xuống."
Nghiêm Ngũ ngoan ngoãn quỳ xuống, hắn biết nếu lúc này không nghe lời, nhất định sẽ bị đánh càng nặng hơn.
"Ta đã nói gì với ngươi? Cho dù ngươi ở bên ngoài chơi như thế nào, tuyệt đối không được vào sòng bạc, ngươi đã đồng ý rồi có đúng không?" Nam Lăng bá hỏi.
Nghiêm Ngũ gật đầu: "Cha, con... con chỉ là tò mò."
Nam Lăng bá giơ roi lên đánh vào người hắn: "Hôm nay ngươi tò mò về nữ nhân liền vào kỹ viện, ngày mai ngươi tò mò đánh bạc, ngươi định vào sòng bạc sao? Ngày mốt, ngươi tò mò chuyện khi nam bá nữ, giết người phóng hỏa, ngươi cũng muốn thử đúng không?"
Nam Lăng bá càng nghĩ càng tức, giơ roi lên đánh mấy cái.
"Chuyện gì thế này? Con lại gây ra chuyện gì?" Lúc này, Nam Lăng bá phu nhân được nhà hoàn đỡ tới, nhìn thấy vết thương trên lưng Nghiêm Ngũ, trái tim nàng ấy bắt đầu cảm thấy khó chịu, đau lên âm ỉ.
"Nàng đến đây làm gì? Lát nữa lại đau tim." Nam Lăng bá vừa nói vừa đi tới đỡ Nam Lăng bá phu nhân.
"Làm ra động tĩnh lớn như vậy, ta có thể không đến xem một chút sao? Nó lại gây ra chuyện gì mà chàng lại đánh nó như vậy?" Nam Lăng bá phu nhân hỏi.
Nàng ấy cảm thấy trái tim mình càng đau hơn, mặc dù bình thường nàng ấy thường giả vờ bị bệnh, nhưng cái tật khi tức giận tim nàng lại đau cũng là thật.
Nam Lăng bá và Nghiêm Ngũ thấy sắc mặt nàng ấy có chút tái nhợt, đều vô cùng lo lắng. Nam Lăng bá vuốt lồ ng ngực cho nàng ấy, lại gọi người mang ghế đến, Nghiêm Ngũ cũng đứng dậy đi tới đỡ nàng ấy. Sau khi ngồi xuống, Nam Lăng bá cảm thấy khá hơn một chút, lại hỏi: "Nó lại gây ra chuyện gì?"
Nam Lăng bá trừng mắt nhìn Nghiêm Ngũ, Nghiêm Ngũ lại lập tức quỳ xuống. Vừa rồi hắn còn cảm thấy mình không làm sai gì nhiều, bây giờ nương hắn bị bệnh, hắn thực sự hối hận rồi.
"Nói đi." Nam Lăng bá phu nhân nhìn Nam Lăng bá nói: "Chàng càng không nói ta càng lo lắng."
Nam Lăng bá không còn cách nào khác, đành phải nói: "Nó đi lỹ viện."
Nam Lăng bá phu nhân vừa nghe thấy vậy, trái tim lại nhói lên, nhưng nàng ấy chịu đựng cơn đau nói: "Đánh, đánh mạnh vào."
Nam Lăng bá lo lắng cho nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Nàng về trước đi, đánh nó xong ta đến thăm nàng."
Nam Lăng bá phu nhân xua tay: "Không sao, ta xem chàng đánh."
"Nàng không sao chứ?" Nam Lăng bá hỏi.
Nam Lăng bá: "Tình hình của ta chàng còn không biết sao, không sao."
Thấy sắc mặt nàng ấy tốt hơn trước một chút, Nam Lăng bá yên tâm, sau đó đi tới trước mặt Nghiêm Ngũ, giơ roi lên tiếp tục đánh. Lần này Nghiêm Ngũ không hét lên, hắn thật sự biết mình sai rồi.
Bên phía Tề phủ, Tề Lương Sinh xuống xe ngựa, quay đầu lại liền thấy Tề Nhị thở hổn hển đi theo hắn. Hắn hừ một tiếng bước vào trong, vừa vào cửa liền thấy ma ma bên người Tề lão phu nhân mỉm cười đi tới: "Lão gia, ngài đã về. Nhị công tử đã về chưa? Lão phu nhân nhớ hắn."
Tề Lương Sinh nghe bà ấy nói như vậy, cơn tức giận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, nhưng dù sao hắn cũng là người bên cạnh mẫu thân, hắn cũng không tiện phát ti3t, liền nói: "Ngươi trở về nói với lão phu nhân, nghiệp chướng này tối nay ở thư phòng đọc sách."
Trên mặt ma ma nặn ra nụ cười, "Lão gia, ngài cũng biết tính khí của lão phu nhân, nếu ngài ấy không đợi được Nhị công tử, đêm nay chắc chắn không ngủ được."
Cơn giận của Tề Lương Sinh lần này không thể đè nén được nữa, hắn tức giận nói: "Vậy ngươi đi nói với lão phu nhân, Tề Hoà Quang đi kỹ viện, ta muốn đánh chết hắn, tránh khỏi về sau trong nhà có một tên cặn bã."
Ma ma nghe Tề Nhị đi đến kỹ viện, kinh ngạc há to miệng, đây chính là một sai lầm lớn. Bà ấy vội vàng hành lễ với Tề Lương Sinh, sau đó chạy về viện của Tề lão phu nhân để báo tin. Tề Lương Sinh quay đầu trừng mắt nhìn Tề Nhị, nói: "Theo sau."
Tề Nhị đi theo xe ngựa gần một khắc, bây giờ có chút mệt mỏi, nhưng lúc này hắn nào dám kêu mệt mỏi, lập tức bước chân đi theo. Đến thư phòng, Tề Lương Sinh rót cho mình một tách trà, uống hai ngụm, nhìn Tề Nhị hỏi: "Sao ngươi lại đến nơi như vậy?"
Tề Nhị cúi đầu rầm rì nói: "Tò mò."
Tề Lương Sinh không nghe rõ, đặt chén trà trong tay lên bàn, tức giận nói: "Nói to lên."
"Chỉ là... Chỉ là tò mò." Tề Nhị nói.
254
Tề Lương Sinh tức đến muốn chết, để hắn nói chính là nhàn rỗi không có việc gì làm. Nghĩ đến năm hắn mười bốn mười năm tuổi, một lòng một dạ đọc sách khoa cử, mỗi ngày đọc sách không phải đầu óc quay cuồng thì cũng đến tận đêm khuya mới đặt sách xuống nghỉ ngơi.
"Ta thấy ngươi là nhàn rỗi, mỗi ngày không có chuyện gì làm." Tề Lương Sinh nói.
"Tiêu gia thẩm thẩm nói, hai ngày ngày nữa tìm một mảnh đất xây một trạch tử làm hội quán, đến lúc đó sẽ dẫn con theo, khi đó con liền bận." Tề Nhị cúi đầu nói.
Tề Lương Sinh âm thầm hít một hơi thật sâu, nói: "Quân tử biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, biết rõ không thể làm mà vẫn khăng khăng đi làm, đó là đại kỵ."
Tề Nhị cúi đầu nghe giáo huấn, Tề Lương Sinh lại nói: "Chuyện hôm nay ngươi đã biết sai chưa?"
Tề Nhã gật đầu, thật ra trước khi đi, ba người bọn họ đều biết chuyện này không đúng, nếu không sẽ không giấu diếm người nhà, nhưng bọn họ thật sự rất tò mò.
"Đi ra ngoài nhận ba mươi gậy đi." Tề Lương Sinh nói.
Tề Nhị quay đầu nhìn ra bên ngoài, bàn tính trong lòng lạch cạch tính xem khi nào tổ mẫu mới đến đây. Tề Lương Sinh thấy vậy lại hừ lạnh một tiếng: "Đừng nhìn, cho dù tổ mẫu có đến đây, ngươi cũng không trốn nổi trận đòn này đâu."
Tề Nhị chậm rì rì bước ra ngoài, ra khỏi thư phòng liền nhìn thấy bên ngoài đã đặt một chiếc ghế dài, tuỳ tùng của Tề Lương Sinh đang cầm gậy đứng ở bên cạnh.
"Nhị thiếu gia, trèo lên đi." Tuỳ tùng nói.
Tề Nhị chậm rãi đi tới, cúi người nằm trên ghế dài. Vừa nằm xuống, giọng nói của Tề Lương Sinh từ trong phòng truyền đến, "Không được phép nhẹ tay."
"Vâng, lão gia." Tuỳ tùng đáp lại, tùy tùng giơ gậy lên đánh xuống, nhưng còn chưa chạm vào mông Tề Nhị đã nghe thấy tiếng rên như heo bị thọc tiết của hắn vang lên. Mà lúc này Tề lão phu nhân vừa hay bước vào.
Lần này bà ngược lại không khóc không nháo, mà khuôn mặt đau lòng nói với Tề Nhị: "Ngươi hài tử này, loại địa phương đó là nơi có thể đến sao? Nếu như bị bệnh thì phải làm sao!"
Tề lão phu nhân mặc dù có chút hồ đồ, nhưng đại sự vẫn hiểu một chút.
"Tổ mẫu, về sau cháu không dám nữa." Tề Nhị than khóc.
Tề lão phu nhân đau lòng ừm một tiếng: "Ừm, vậy cháu cứ chịu đánh đi, ta đi gặp cha cháu."
Tề Nhị: "..."
Tề lão phu quyết tâm không quan tâm đ ến hắn, đi vào thư phòng. Tề Lương Sinh đứng dậy đỡ bà ấy ngồi xuống, Tề lão phu nhân thở dài, đang muốn cầu tình cho Tề Nhị, lại nghe Tề Lương Sinh nói: "Mẫu thân, nhi tử muốn cưới vợ."
Tề Lương Sinh nói với Tề phu nhân muốn cưới vợ, một là hắn hạ quyết tâm đ ến Đường gia cầu hôn, trước khi cầu hôn chắc chắn phải nói với mẫu thân một tiếng. Hai là muốn dùng vấn đề này để chuyển hướng sự chú ý của Tề lão phu nhân.
Nhưng Tề phu nhân nghe hắn nói xong thì sững sờ một lát, vẫn nói: "Chuyện con cưới vợ đợi lát nữa rồi nói, ta nói với con, Tiểu Nhị đến thanh lâu thật sự không đúng, cũng nên đánh, nhưng bây giờ nó đang trong thời kỳ phát triển thân thể, đánh vài cái để nó nhớ rõ là được rồi."
Tề Lương Sinh: "....."
Như thể như hắn không quan trọng bằng tôn tử, nhưng hắn cũng không quan tâm cái này, gật gật đầu rồi nói: "Mẫu thân không hỏi con muốn cưới ai làm thê sao?"
Tề lão phu nhân đang ngoắc đầu về phía Tề Nhị, nghe hắn nói vậy liền tuỳ tiện hỏi: "Ai?"
Tề Lương Sinh thấy sự chú ý của bà ấy không hề đặt trên người mình, vẻ mặt bất lực. Hắn nói: "Đường Thư Nghi."
Tề lão phu nhân đang đau lòng tôn tử ngoan của mình, nghe được lời Tề Lương Sinh nói, như cảm thấy mình bị ảo giác, quay đầu lại hỏi: "Ai?"
Tề Lương Sinh nghiêm túc nói: "Đường Thư Nghi."
Tề lão phu nhân nghe xong sững sờ một lúc, sau đó thốt lên: "Trời ạ, lão thiên gia của ta."
Tề Lương Sinh sớm biết bà ấy sẽ kinh ngạc, cho nên vô cùng bình thản rót chén trà nhấp một ngụm, nhưng Tề lão phu nhân bình thản không nổi, bà ấy sắp bị ba chữ "Đường Thư Nghi" làm nổ tung. Ổn định cảm xúc một chút, bà ấy nói: "Con nói thật sao?"
Tề Lương Sinh: "Đương nhiên, chuyện này sao có thể nói đùa."
Vẻ mặt Tề lão phu nhân rất phức tạp, một lời khó nói. Không phải bà ấy có thành kiến với Đường Thư Nghi, thậm chí khoảng gian trước bà ấy còn thở dài vì lúc đầu bỏ lỡ một nhi tức phụ tốt như vậy.
Nhưng bà ấy chỉ thời dài lúc đầu, mặc dù bây giờ nam nhân của Đường Thư Nghi đã chết, mặc dù quả phụ của Đại Càn Triều có thể tái giá, nhưng Đường Thư Nghi không phải là một quả phụ bình thường, mà là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, nhất phẩm cáo mệnh, hơn nữa còn có nhi có nữ.
Nhăn mặt, Tề lão phu nhân khó xử một lúc rồi hỏi: "Tại sao?"
Trên mặt Tề Lương Sinh có chút ngại ngùng, "Nhi tử.... Nhi tử thích nàng ấy."
Vẻ mặt Tề lão phu nhân càng một lời khó nói hết, nam nhân không phải đều thích tiểu cô nương xinh đẹp nõn nà sao? Mặc dù tướng mạo của Đường Thư Nghi cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng dù sao cũng đã ngoài ba mươi tuổi, còn sinh ba hài tử rồi! Cho dù có chăm sóc tốt đến đâu, cũng không so với tiểu cô nương xinh tươi mười mấy tuổi được!
"Con.... Con nói chuyện này với nàng ấy chưa?" Tề lão phu nhân hỏi.
Tề Lương Sinh lắc đầu, "Vẫn chưa, con định ngày mai sẽ đến phủ Quốc Công thăm dò xem sao."
Tề lão phu nhân liếc mắt nhìn hắn: "Vậy con đi hỏi đi."
Hừ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị từ chối.
Đặt mình vào vị trí của Đường Thư Nghi, bà ấy tuyệt đối không tái giá, cho dù nam tử kia có tốt đến đâu cũng không gả. Một mình làm chủ đang rất tốt, cả nhà nghe theo lời nàng ấy không làm, đi gả cho người khác làm kế mẫu, hầu hạ mẹ chồng làm gì? Trừ phi Đường Thư Nghi bị nhi tử của bà ấy mê hoặc, nhưng bây giờ xem ra, là nhi tử bà ấy bị Đường Thư Nghi mê hoặc tâm trí.
Cho nên bà ấy hoàn toàn không để ý đến chuyện này, quay đầu lo lắng nhìn ra bên ngoài, thấy mông Tề Nhị đang nở hoa, lập tức nói: "Được rồi được rồi, nó biết sai rồi, cũng nhớ kỹ rồi."