Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 347-348



347

"Mẫn phi," Lúc này giọng nói của Lương quý phi vang lên, "Bổn cung nhớ lúc đầu ngươi và Khương… ngươi và mẫu thân của Tiểu Thất quan hệ thân thiết, tại sao ngày thường không thấy ngươi chăm sóc nó một hai."

Mẫn phi là mẫu phi của Đại hoàng tử, ngày thường đối chọi gay gắt với Lương quý phi, bây giờ Lương quý phi lại dùng lời lẽ châm biếm nàng ta, liền thấy nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Ta nhớ ban đầu quan hệ giữa ngươi và nàng cũng rất tốt mà, sao ta không thấy ngươi chăm sóc Tiểu Thất."

"Được rồi," Hoàng hậu ngắt lời hai người bọn họ, "Hôm nay Hoàng đế chọn hài tử quá kế cho Tiêu Dao Vương, các ngươi an phận một chút đi."

Nói xong nàng ta vẫy tay, nghi trượng tiếp tục tiến về phía trước. Đợi bọn họ đi xa, Lý Cảnh Tập bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Lại đi gần một khắc, đến sảnh yến hội. Bên trong đã có rất nhiều người, thái giám bên người Hoàng đế tìm một góc, bảo Lý Cảnh Tập ngồi xuống.

Vài vị hoàng tử khác của Hoàng đế đều ngồi ở phía trước, chỉ có Nhị hoàng tử không có mặt, hắn ta vẫn còn vị giam trong phủ. Đại hoàng tử ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng như bị đào rỗng.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh hoàng hậu, cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi mẫu phi hắn mất, hắn liền được nuôi dưỡng dưới danh Hoàng hậu. Tứ hoàng tử mới mười bảy mười tám tuổi, cả người lệ khí, như thể lúc nào cũng có thể động tay với người khác.

Triều thần thấy vài vị hoàng tử như vậy, trong lòng đều lắc đầu. Thậm chí còn có người nghĩ, có nên thúc giục Hoàng thượng lại nỗ lực một chút, sinh ra một người có tiền đồ hơn không.

"Hoàng thượng giá đáo, Gia Thư thái phi giá đáo."

Một giọng nói the thé vang lên, sảnh yến hội trở nên im lặng, Hoàng đế và Gia Thư thái phi bước vào. Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế nói: "Tiêu Dao Vương, Lục đệ của trẫm tuổi trẻ mất sớm, không lưu lại hài tử nào, trẫm mỗi lần nhớ tới liền đau lòng không thôi."

Vừa nói y vừa thở dài, thậm chí ánh mắt cũng khẽ mang lệ ý, "Trẫm thương lượng với Thái phi, từ trong tông thất chọn ra một hài tử nối dõi cho Lục đệ. Các ngươi đều tới đây, để Thái phi nhìn xem."

Y vẫy vẫy tay, hơn hai mươi hài tử tầm hơn mười tuổi bước ra, xếp thành hàng đứng trước mặt Thái phi. Hoàng đế liếc mắt nhìn bọn họ, cau mày, sau đó nhìn Tứ hoàng tử nói: "Cảnh Dương, ngươi cũng tới."

Tứ hoàng tử Lý Cảnh Dương nghe thấy Hoàng thượng gọi mình, vẻ mặt miễn cưỡng đi tới đứng giữa đám hài tử.

Hoàng đế thấy vậy khẽ cau mày, sau đó nói: "Cảnh... Cảnh Tập cũng tới đi."

Một tiếng Cảnh Tập khiến rất nhiều triều thần nhất thời không nhớ ra là ai, mãi cho đến khi một hài tử yếu ớt như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay bước tới, mọi người mới bừng tỉnh.

Hoàng thượng nhìn Thất nhi tử đần độn ngốc nghếch của mình, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói với Thái phi: "Ngài nhìn xem, hài tử nào hợp mắt ngài."

Thái phi gật đầu, sau đó ánh mắt quét qua khuôn mặt của từng hài tử, cuối cùng dừng lại trên người Lý Cảnh Tập, bà ấy nói: "Mấy ngày trước, ta đã gặp hài tử này ở trong cung. Đây là?"

"Đây là Thất hoàng tử của trẫm." Hoàng thượng nói.

Thái phi mỉm cười, vẫy tay gọi Lý Cảnh Tập: "Đến đây, để ta nhìn xem."

Lý Cảnh Tập nhìn trái nhìn phải, chắc chắn Thái phi đang gọi mình, sau đó cúi đầu xuống bước hai bước về phía trước, sau khi đứng yên không lên tiếng, cứ đứng ngây người như vậy. Hoàng thượng cảm thấy chính mình mất sạch mặt mũi. Nhưng giờ khắc này y không thể phát giận.

Thái phi nhìn Lý Cảnh Tập, mỉm cười hỏi: "Còn nhớ ta không?"

Lý Cảnh Tập nhìn bà ấy, một lúc sau mới gật đầu. Thái phi không để ý đến sự trì độn của cậu bé, hỏi: "Ngày thường có đọc sách không?"

Lý Cảnh Tập lại gật đầu, Thái phi lại hỏi: "Có thể đọc thơ không?"

Lý Cảnh Tập lại gật đầu.

Thái phi: "Đọc một bài ta nghe xem."

Lý Cảnh Tập đờ đẫn suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng: "Cao dương chi bì, tố ty ngũ đà. Thối thực tự công, uy xà uy xà...."

Giọng đọc thơ của cậu bé đờ đẫn mà nhàm chán, nhưng ánh mắt của Thái phi lại ẩm ướt, bà ấy quay đầu lại nói với Hoàng đế: "Tiên hoàng lần đầu tiên kiểm tra Thừa Doãn đọc thơ, nó liền đọc bài thơ này, lúc đó nó mới bốn tuổi..."

Thái phi nói xong nước mắt chảy xuống, Lý Cảnh Tập thấy vậy lo lắng siết chặt nắm đấm không biết phải làm sao. Mà Hoàng đế sững sờ một lúc rồi nói: "Xem ra Thất hoàng tử của trẫm có duyên với Lục đệ."

Thái phi dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Đúng vậy, hài tử này cũng có duyên với ta. Chỉ là... Chỉ là..."

Rõ ràng bà ấy nhìn trúng Lý Cảnh Tập, nhưng vì đây là nhi tử của Hoàng đế nên khó mở miệng. Hoàng thượng lúc này muốn giả bộ hồ đồ cũng không thể được, còn rất nhiều triều thần đang nhìn y đây.

Chỉ thấy y cười ha ha hai tiếng, nói: "Nhi tử của trẫm làm nhi tử cho Lục đệ cũng là duy trì tình nghĩa giữa trẫm và Lục đệ."

Triều thần bên dưới nghe y nói như vậy, liền biết chuyện này đã được định xong, bắt đầu ngươi một câu ta một câu mà nịnh nọt, trong lòng Hoàng đế thoải mái hơn rất nhiều. Vốn dĩ trong lòng y có chút bực bội, dù sao thân là quân vương của một nước, lại để nhi tử quá kế cho người khác, cho dù y không thích nhi tử này, cũng không thể được.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy, để Lý Cảnh Tập quá kế cho Tiêu Dao Vương có thể là lựa chọn tốt nhất, cái này mới thật sự cho thấy y và Tiêu Dao Vương huynh đệ tình thâm!

Kế tử đã chọn xong, rất nhiều tông thất đều thất vọng, nhưng cũng không có cách nào, quá kế chính là thân nhi tử của Hoàng đế, bọn họ có thể nói cái gì?

348

Hài tử của tông thất đều trở về, Hoàng đế nhìn Thất nhi tử của mình nói: "Sau này phải hiếu thuận Thái phi, hiếu thuận phụ... phụ vương của ngươi."

Lý Cảnh Tập gật đầu, Hoàng đế liếc nhìn Tiêu Khang Thịnh, Tiêu Khang Thịnh vội vàng mang theo một chén trà đến. Lý Cảnh Tập nhận lấy chén trà, quỳ xuống đất dâng trà nói: "Tôn nhi kinh trà tổ mẫu."

Thái phi không khỏi rơi nước mắt, bà ấy cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, sau đó đỡ Lý Cảnh Tập dậy, miệng nói: "Hài tử ngoan, hài tử ngoan."

Hoàng đế treo lên biểu tình hài lòng, lớn tiếng nói: "Lý Cảnh Tập nhi tử của Tiêu Dao Vương, thừa kế tước vị thân vương, phong hiệu Khang."

Các triều thần bên dưới vội vàng chúc mừng: "Chúc mừng Hoàng đế, chúc mừng Thái phi, chúc mừng Khang thân vương."

Hoàng đế cười lớn, sau đó y phất phất tay, cung nữ thái giám mang theo thức ăn đi vào, yến hội bắt đầu. Bất kể trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào, dù sao bên ngoài đều tỏ vẻ vui vẻ hoà thuận.

Thái phi bảo Lý Cảnh Tập ngồi bên người, nhỏ giọng nói với cậu bé: "Chuyện trước đây đều qua rồi, về sau cháu chính là nhi tử của Tiêu Dao Vương."

Ánh mắt Lý Cảnh Tập hơi nóng lên, cậu bé nặng nề gật đầu: "Cảm tạ tổ mẫu cứu tôn nhi ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng."

Thái phi thấy biểu tình cậu bé nghiêm túc, ánh mắt kiên định, thở dài một hơi, trong lòng tự nói với chính mình, bỏ đi bỏ đi, tất cả đều không liên quan gì đến hài tử này. Duỗi tay sờ sờ đầu cậu bé, bà ấy nói: "Yên tâm đi với ta, rồi sẽ ổn thôi."

Lý Cảnh Tập lại gật đầu.

Một lúc sau, cậu bé muốn quay đầu lại xem Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đang ngồi ở đâu, nhưng lại nhịn xuống. Bây giờ nhất định có rất nhiều người chú ý đến mình, mặc dù bây giờ cậu bé đã là nhi tử của Tiêu Dao Vương, nhưng hành sự vẫn phải cẩn thận.

Đường Thư Nghi cũng không để ý nhiều đến Lý Cảnh Tập, muốn nói, sau này sẽ có cơ hội, lúc này không cần vội.

Yến hội vui vẻ hoà thuận, gió yên sóng lặng mà kết thúc, Khang thân vương mới ra lò đi theo Thái phi trở về phủ Tiêu Dao Vương, Đường Thư Nghi bọn họ cũng trở về phủ Vĩnh Ninh hầu.

Phủ Tiêu Dao Vương.

Thái phi ngồi ngồi trên ghế chính trong khách sảnh, Lý Cảnh Tập quy quy củ củ đứng trước mặt bà ấy. Thái phi xua tay bảo cậu bé ngồi xuống, sau đó nói: "Đây không phải là hoàng cung, cháu không cần mọi chuyện đều để ý cẩn thận."

Lý Cảnh Tập gật đầu, nhưng thói quen cảnh giác với những người khác hình thành bao nhiêu năm vẫn khiến trong lòng cậu bé có chút thấp thỏm. Mặc dù đã đến Vương phủ, rời xa cái nơi khiến cậu bé lúc nào cũng căng thẳng, nhưng cậu bé vẫn không thể hoàn toàn thư giãn.

Thái phi nhìn ra sự căng thẳng của cậu bé, nhưng làm như không nhìn thấy. Bà ấy lại hỏi: "Trước kia Ngọc Châu gặp nạn trong cung, là cháu cứu nó?"

Lý Cảnh Tập do dự một lát, sau đó gật đầu.

"Sau đó cháu giao dịch với phủ Vĩnh Ninh hầu?" Thái phi hỏi, bà ấy có thể nhìn ra, hài tử này không đơn giản.

"Tôn nhi... Tôn nhi nói với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân muốn đọc sách, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân liền phái người cách một khoảng thời gian mang sách tới cho tôn thi." Lý Cảnh Tập cuối cùng cũng không nói về chuyện Đường Thư Nghi chú thích sách cho mình.

Cậu bé cảnh giác với mọi người, cảnh giác theo thói quen.

Thái phi ừm một tiếng, bắt đầu hỏi về tình hình đọc sách của cậu bé, Lý Cảnh Tập trả lời từng câu một. Thái phi nghe xong nói: "Nếu như cháu đã là tôn tử của ta, ta tất nhiên sẽ dạy dỗ cháu thật tốt, mời lão sư tốt nhất cho cháu."

Lý Cảnh Tập mím môi, cậu bé muốn nói muốn Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dạy dỗ mình.

"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân có đại ân với tôn nhi, tôn nhi muốn đích thân cảm tạ ngài ấy." Cậu ấy nói.

Thái phi mỉm cười: "Nên vậy, về sau chúng ta cần thường xuyên qua lại với phủ Vĩnh Ninh hầu."

Lý Cảnh Tập không biết lời này của bà ấy là có ý tứ gì, nhưng đây là điều cậu bé hy vọng.

........

Mấy ngày sau, Đường Thư Nghi nhận được một thiếp thư từ Thái phi, nói rằng muốn cùng nàng đến Hồ Quang Tạ tụ họp, Đường Thư Nghi đương nhiên sẵn lòng đồng ý. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng liền dẫn theo Tiêu Ngọc Châu đến Hồ Quang Tạ.

Bọn họ vừa đến không lâu, Thái phi và Lý Cảnh Tập cũng đến. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu ra cửa nghênh đón, hành lễ xong, ánh mắt Lý Cảnh Tập sáng quắc nhìn Đường Thư Nghi, vô cùng kích động. Đường Thư Nghi mỉm cười với cậu bé, sau đó cùng nhau đi đến "phòng làm việc" của nàng.

Vào phòng, Lý Cảnh Tập cúi đầu thật sâu hành lễ với Đường Thư Nghi, "Cảm tạ phu nhân ra tay giúp đỡ, càng cảm tạ phu nhân đã tặng sách."

Đường Thư Nghi không né tránh, bình tĩnh nhận lễ của cậu bé, sau đó duỗi tay đỡ cậu bé dậy, nói: "Gần đây Vương gia thế nào rồi?"

Lý Cảnh Tập nghe thấy nàng gọi mình là Vương gia, vội vàng nói: "Phu nhân cứ gọi ta là Cảnh Tập."

"Được rồi, Cảnh Tập." Đường Thư Nghi không từ chối, nàng và Lý Cảnh Tập coi như có nghĩa sư đồ.

"Ngồi xuống đi, sau này không cần nhiều lễ nghi như vậy." Thái phi mỉm cười nói.

Bốn người ngồi xuống, Đường Thư Nghi và Thái phi ngồi một bên, Tiêu Ngọc Châu và Lý Cảnh Tập ngồi ở bên kia. Tiêu Ngọc Châu ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Cảnh Tập, mỉm cười: "Cảm ơn ân cứu mạng của Vương gia."

Lý Cảnh Tập bị nụ cười rạng rỡ của con bé làm cho lóa mắt, khẽ dừng một chút rồi mới nói: "Không... Không cần. Ngươi cũng đừng gọi ta là Vương gia."

Tiêu Ngọc Châu thấy cậu bé như vậy khá thú vị, liền nghiêng đầu hỏi lại cậu bé: "Vậy ta gọi ngươi là gì?"

"Lý Cảnh Tập, ta tên là Lý Cảnh Tập." Lý Cảnh Tập nói.

Cậu bé coi Vĩnh Ninh Hầu là lão sư, nữ nhi của lão sư chính là sư muội, tất nhiên không cần gọi cậu bé là Vương gia.

Tiêu Ngọc Châu lắc đầu: "Như vậy không tốt."

Nào có chuyện trực tiếp gọi tên người khác, mà đối phương còn là một thân vương.

Lý Cảnh Tập quay đầu nhìn Đường Thư Nghi, thấy nàng đang nói chuyện với Thái phi, đành quay đầu nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Hầu phu nhân đã dạy dỗ ta rất nhiều, ngươi... gọi ta là sư huynh đi."

"Cái này... Không hay lắm." Tiêu Ngọc Châu nói.

Lý Cảnh Tập giọng điệu chắc chắn nói: "Như vậy rất tốt."

Tiêu Ngọc Châu lén lút liếc nhìn mẫu thân nhà mình, cảm thấy mẫu thân chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và Lý Cảnh Tập, nhưng không ngăn cản, có lẽ mẫu thân cũng không phản đối, liền mỉm gọi một tiếng: "Sư huynh."

Lý Cảnh Tập hai được tiếng sư huynh này, vừa vui vẻ vừa có chút ngại ngùng, hai má đỏ bừng, cậu bé cũng gọi một tiếng: "Sư muội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.