Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 391-392



391

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Minh đều cười có chút ngượng ngùng, Đường Thư Nghi dùng khăn tay lau nơi khóe mắt, sau đó xoay người sang một bên hành lễ với Tiêu Hoài: "Quốc Công gia."

Tiêu Hoài vội vàng đỡ nàng nói: "Mấy năm nay phu nhân vất vả rồi."

Chính vào lúc này, người truyền chỉ trong cung đi tới, dẫn đầu là người quen cũ Tiêu Khang Thịnh. Hành lễ với Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi, "Định Quốc Công, Định công phu nhân, tiếp chỉ."

Cả nhà cùng nhau quỳ xuống, sau đó Tiêu Khang Thịnh đọc ý chỉ của Hoàng đế phong Tiêu Hoài làm Định Quốc Công, cũng như một loạt phần thưởng. Sau khi đọc xong, hắn mỉm cười nói: "Hoàng đế nói, sẽ đích thân viết bảng hiệu của phủ Định Quốc Công, bảng hiệu có lẽ phải mất vài ngày nước mới đến."

"Không vội." Tiêu Hoài nói.

Tiêu Khang Thịnh lại mỉm cười nói: "Vậy nô tài liền trở về phụng mệnh."

Nói xong, hắn dẫn theo một nhóm cung nữ và thái giám rời đi, để phần thưởng ở lại. Đây đều là của Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi cho rằng chính mình có ý thức về ranh giới rất mạnh mẽ, trước kia Tiêu Hoài không ở đây, nàng có thể tự mình quyết định nên xử lý như thế nào, nhưng bây giờ người đang ở đây, nàng không thể vượt quá chức phận.

Mà Tiêu Hoài cảm thấy, những thứ này theo lý nên để Đường Thư Nghi cất đi, nàng là nữ chủ nhân, nàng không cất thì ai cất? Nhưng thấy nàng đứng đó không có ý định muốn cất đi, khụ một tiếng, hắn nói: "Làm phiền phu nhân chỉnh lý những thứ này."

Ý tứ những tài vật này đều nhập vào của công, nếu như hắn đã nói như vậy, Đường Thư Nghi cũng sẽ không từ chối, phân phó Triệu quản gia và Thuý Vân sắp xếp những thứ này, sau đó viết sách cho vào kho.

Thật ra cũng không phải lúc trước nàng nghĩ nhiều, bởi vì rất nhiều nam chủ nhân của thế gia đại hộ đều có quỹ riêng của mình. Giống như lúc trước, lão Hầu gia và Tiêu Hoài đều có sổ sách riêng.

Triệu quản gia dẫn Thuý Trúc và Thuý Vân đi làm việc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn ba hài tử vào phủ. Tiêu Ngọc Châu vẫn luôn đi theo bên người Tiêu Hoài, mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn hắn, Tiêu Hoài không nhịn được bật cười.

"Ngày thường con ở nhà làm gì?" Tiêu Hoài mỉm cười hỏi.

Câu này như mở hộp trò chuyện của Tiêu Ngọc Châu ra, con bé bắt đầu ríu ra ríu rít mà kể lại những chuyện vặt vãnh xảy ra trong ngày. Giọng nói véo von, ngữ điệu dạt dào cảm xúc, Tiêu Hoài lắng nghe, khuôn mặt luôn nở nụ cười.

Đến chính sảnh, gia đình ngồi xuống nói chuyện. Tiêu Ngọc Châu nói xong chuyện thường ngày, bắt đầu hỏi Tiêu Hoài, phần lớn đều là cuộc sống hàng ngày trong quân đội, Tiêu Hoài rất kiên nhẫn giảng giải cho con bé nghe.

Bên này, Đường Thư Nghi cùng Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian họ tách ra. Tất nhiên đều là khái quát, nhất thời không thể nào kể rõ từng chi tiết được.

Lại tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi thấy đã gần đến giờ ăn tối, liền bảo ba nam nhân người đầy gió sương bặm bụi đi tắm rửa, sau đó cùng nhau ăn tối.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều đứng dậy đi về viện, chỉ còn lại Tiêu Hoài. Hắn đi đâu tắm rửa là một vấn đề, Tiêu Hoài trước đây không có viện riêng, trước kia hắn thường ở thư phòng, hoặc ở Thế An Uyển của Đường Thư Nghi.

"Ta đến thư phòng, có chút công văn cần đọc." Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.

Trong lòng Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt không hề lộ ra, nàng mỉm cười nói: "Vậy ta phái người chuẩn bị thùng tắm vào thư phòng cho chàng."

"Được." Tiêu Hoài gật đầu về phía Đường Thư Nghi, sau đó nói với gã sai vặt đang đợi bên ngoài: "Theo ta đến thư phòng."

Gã sai vặt vội vàng đáp vâng, đi phía trước dẫn đường đến thư phòng. Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng xa xăm của Tiêu Hoài, lông mày nhíu chặt lại, nàng luôn cảm thấy có rất nhiều chỗ không đúng, vô cùng không đúng.

Thật ra từ lần đầu tiên nhận được thư của Tiêu Hoài, Đường Thư Nghi đã cảm thấy không thích hợp. Nàng có ký ức của tiền thân, trong ký ức, Tiêu Hoài đối với nguyên thân thật sự là tình nồng mật ý, quan hệ giữa phu thê hai người có thể dùng từ mật ngọt để miêu tả.

Tiêu Hoài quanh năm không ở nhà, nhưng một khi đã trở về, chỉ cần là ở trong phủ, cả ngày đều luôn quấn lấy nguyên thân, cho dù muốn làm việc, hắn cũng ở trong thư phòng ở Thế An Uyển. Thư phòng ở tiền viện của Tiêu Hoài thật ra hắn cũng chẳng hay ở.

Một đôi phu thê dính nhau như vậy, khi viết thư không thể lạnh nhạt với thê tử như vậy, càng đừng nói đến phong thư đầu tiên sau ba năm mất tích.

Hơn nữa, cho dù là bức thư đầu tiên, hay là những bức thư sau đó. Cách xưng hô của Tiêu Hoài với nàng đều là "phu nhân", cách xưng hô này vừa nghiêm túc lại xa cách, không phải là tên cũng không phải biệt danh. Còn có, lúc hắn tự xưng cũng là ta, chứ không phải "vi phu", ký tên cũng trực tiếp ghi hai chữ Tiêu Hoài.

Hôm nay gặp mặt, Tiêu Hoài càng không thích hợp. Nhìn thấy nàng và Ngọc Châu, không có kích động, ngược lại có chút lo lắng, điều này không hợp với lẽ thường. Từ cõi chết trở về, phu thê xa cách bốn năm không gặp mặt, đừng nói là ôm nhau khóc, cho dù tiếp xúc thân thể cũng không có, khoảng cách giữa hai người bọn họ luôn duy trì hai thước.

Sau khi nàng cảm thấy Tiêu Hoài có gì đó không ổn, vì thăm dò mà cố ý giữ khoảng cách với đối phương, mà Tiêu Hoài dường như cố tình giữ khoảng cách với nàng.

Tại vì sao?

Tiêu Hoài thay lòng đổi dạ?

392

Bốn năm trước hắn bị thượng, được một nữ nhân cứu, sau đó hai người lâu ngày sinh tình ở bên nhau, Tiêu Hoài dự định hưu thê? Trí tưởng tượng của Đường Thư Nghi bắt đầu bay xa, nghĩ đến những kịch bản cẩu huyết trong phim và tiểu thuyết nàng từng xem ở kiếp trước.

Thật ra, nếu như Tiêu Hoài thay lòng đổi dạ cũng rất tốt, đợi khi hai người hoàn toàn cắt đứt, mỗi người có hạnh phúc riêng, cuộc sống của nàng có lẽ càng tự do thoải mái hơn. Nhưng mà, nếu Tiêu Hoài thật sự muốn hưu thê, nghĩ cũng đừng nghĩ, ở chỗ nàng chỉ có hoà ly hoặc hưu phu.

Suy nghĩ lung tung một lúc, Đường Thư Nghi phân phó người, đến phòng bếp làm đồ ăn mà Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh thích ăn, về phần Tiêu Hoài, một người quanh năm ở chiến trường hẳn là cái gì cũng ăn được.

.......

Thư phòng của Tiêu Hoài, đơn độc bài trí một viện riêng. Dù sao cũng là chủ soái nắm giữ binh mã một phương, thư phòng là một nơi rất quan trọng. Lúc trước khi Tiêu Hoài về phủ, cho dù không thường xuyên ở lại đây, nhưng vẫn luôn được canh giữ nghiêm mật.

Hắn đi theo gã sai vặt vào viện, nhìn tổng thể cách bố trí toàn viện, hắn đại khái biết được thư phòng ở chỗ nào. Chỉ là gã sai vặt rất nhanh nhẹn, dẫn đầu đi đến cửa một căn phòng ở phía đông, đẩy cửa ra nói: "Quốc Công gia, ngài nghỉ ngơi trước, lát nữa thùng tắm sẽ được mang tới."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, sau đó vẫy tay ý bảo gã sai vặt ra ngoài. Gã sai vặt cung kính hành lễ, sau đó lui ra khỏi phòng. Hắn đứng ở giữa phòng, nhìn cách bố trí đơn giản trong phòng mà xuất thần một lúc, sau đó đi đến bên ghế nghiêng người ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Vị phu nhân của “Tiêu Hoài” có chút không thích hợp!

Từ lâu, hắn đã nghe nói phu thê Vĩnh Ninh Hầu cầm sắt hoà minh, như một đôi thần tiên quyến lữ. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, Tiêu Hoài đặc biệt đến yến hội đón phu nhân của hắn, nhất cử nhất động của hai người đều lộ ra tình ý.

Mà hôm nay nhìn thấy, vị phu nhân này như biến thành một người khác, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một người xa lạ, đừng nói tình ý, nàng dường như còn mang chút phòng bị với hắn.

Không hiểu,không thể hiểu được!

Đúng vậy, hắn không phải là Tiêu Hoài thật sự, hắn là Tiêu Dao Vương Lý Thừa Doãn.

Bốn năm trước, hắn nghe nói phong cảnh của Vụ Vân Sơn ở Lương Châu rất đẹp, liền dẫn người đến đó. Ai biết vừa lên núi liền bị người phục kích, sau đó hắn bị người đẩy khỏi vách núi mà chết. Ngay thời khắc hắn dứt hơi thở cuối cùng, linh hồn của hắn cũng bay ra khỏi cơ thể.

Sau đó, hắn nhìn thấy những người đã phục kích hắn, tìm thấy xác của hắn dưới vách đá, rồi cứ như vậy từng đao từng đao chặt xác hắn thành nhiều mảnh, ném xuống sông.

Hắn vị Hoàng đế Lý Thừa Ý hiện tại đã muốn đưa hắn vào chỗ chết từ sớm, nhưng không nghĩ tới y lại bi3n thái như vậy, chặt xác hắn thành từng mảnh.

Hận đương nhiên là hận, nhưng hắn càng cảm thấy nực cười, cảm thấy chính mình thật nực cười. Hắn không muốn làm Hoàng đế chịu mệt chịu khổ đáng chết kia cho nên vẫn luôn cố ý tránh né triều đình, thậm chí không cưới vợ sinh con, chính là muốn xua tan sự nghi ngờ của Lý Thừa Ý với hắn. Sau đó hắn trợ thành hoàng đế của chính mình, hưởng thụ cuộc sống của chính mình.

Bây giờ nghĩ lại, chính mình lúc đó thật sự vừa ấu trĩ lại ngu xuẩn!

Loại người ích kỷ lại nhỏ nhen như Lý Thành Ý, một khi trong lòng y có kiêng kị, làm sao có thể không ra tay chứ? Cho dù hắn có tỏ vẻ không để ý đến Hoàng vị như thế nào, Lý Thành Ý cũng sẽ giết hắn.

Có lẽ ông trời cũng không muốn Lý Thừa Ý được thoải mái, sau khi nhìn thấy thân thể bị phân thành từng mảnh, hắn bị một luồng sức mạnh hút đi, khi tỉnh lại hắn đã trở thành Tiêu Hoài. Nhưng hắn không có ký ức của Tiêu Hoài, cũng không liên lạc được với Tây Bắc quân, huống chi là liên hệ với gia đình Tiêu Hoài ở Thượng Kinh.

Trùng hợp lúc đó, hắn cơ duyên xảo hợp bị Nhu Lợi quốc tóm đi làm binh lính, bắt đầu sự nghiệp ẩn náu của mình. Giữa chừng hắn tìm được cơ hội trở về Thượng Kinh, gặp lại mẫu phi của hắn, nói chuyện mình trở thành Tiêu Hoài cho bà ấy nghe.

Thái phi ôm chầm lấy hắn, khóc rất lâu, sau đó nói: "Chúng ta nên cảm tạ Vĩnh Ninh Hầu, cảm tạ ông trời. Không có ông trời, không có Vĩnh Ninh Hầu, con không thể sống sót."

Hắn tự nhiên rất biết ơn Tiêu Hoài, từ khi trở thành Tiêu Hoài, hắn sẽ gánh vác trách nhiệm mà Tiêu Hoài phải gánh vác.

Lần đó khi trở về Thượng Kinh, hắn không gặp ai ngoại trừ mẫu phi, bởi vì khi đó nếu hắn gặp người quen của Tiêu Hoài, nhất định sẽ bị nhìn ra sơ hở. Dưới sự giúp đỡ của mẫu phi, hắn có được bản thảo của Tiêu Hoài, trở về liền bắt đầu luyện tập nét chữ của Tiêu Hoài.

Thời gian ba bốn năm, tính cách và thói quen của một người thay đổi là điều bình thường, nhưng chữ viết tay không có cách nào có thể thay đổi. Hắn đành phải biến chữ viết tay của Tiêu Hoài thành chữ viết của mình.

Cứ như vậy một năm sau, chữ viết tay của hắn đã khá giống Tiêu Hoài, lại tìm được cơ hội tốt, hắn trở về Tây Bắc quân. Uy vọng của Tiêu Hoài ở Tây Bắc quả thật không phải bình thường, sau khi xuất hiện ở Tây Bắc quân, dường như không tốn chút công sức nào đã nhanh chóng khống chế Tây Bắc quân.

Trong tay hắn có bản đồ phòng thủ và cơ mật quân sự của Nhu Lợi quốc, dẫn quân đánh Nhu Lợi quốc không tốn nhiều công sức. Cho nên, cuộc chiến này cũng không kéo dài bao nhiêu thời gian. Chiến tranh vừa kết thúc, hắn liền khải hoàn hồi triều, bởi vì Thượng Kinh có mẫu phi của hắn, có người nhà của Tiêu Hoài, cũng có kẻ thù của hắn.

Chỉ là thứ khiến hắn cảm thấy khó nhằn chính là, làm sao đối mặt với phu nhân của Tiêu Hoài.

Ba hài tử của Tiêu Hoài, hắn có thể coi chúng như hài tử của mình, dạy dỗ chúng, nuôi nấng chúng, biến chúng thành tài. Nhưng hắn phải đối mặt với phu nhân của Tiêu Hoài như thế nào? Hắn không thể xem nàng thành phu nhân của mình được.

Hơn nữa, xem tình hình bây giờ, vị phu nhân này hình như không như lời đồn, tình cảm với Tiêu Hoài hình như cũng có chút biến hoá.

Thật là một chuyện khó giải quyết!

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Hoài ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nói một tiếng tiến vào, sau đó cửa bị đẩy ra, một gã sai vặt cong người đứng ở cửa, "Quốc Công gia, thùng tắm đã chuẩn bị xong rồi."

Tiêu Hoài đứng dậy, đi theo gã sai vặt đến tịnh phòng. Bước vào liền cởi y phục bước vào thùng tắm, thân thể ngâm trong nước ấm, hắn thoải mái thờ dài một hơi.

Lúc này, giọng nói của một gã sai vặt và nha hoàn bên ngoài truyền đến.

Gã sai vặt: "Y phục của Quốc Công gia đã chuẩn bị xong chưa?"

Nha hoàn: "Chuẩn bị xong rồi, lúc trước phu nhân phái người đặt rất nhiều y phục của Quốc Công gia ở đây."

.........

Tiêu Hoài đang ngâm mình trong thùng tắm, mím môi dưới, phu nhân dường như muốn để hắn sống ở thư phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.