Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 475-476



475

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thơ giao triền, khuôn mặt Tiêu Hoài từng chút từng chút một phòng đại trước mặt nàng, bàn tay của Đường Thư Nghi bất giác nắm chặt lấy y phục của hắn.

Tiêu Hoài giơ tay vuốt ve đầu nàng, mặt cũng dán vào......

"Nương..... Ai..."

Tiêu Ngọc Châu chạy vào, lại lao ra như một cơn gió. Sự ám muội trong phòng ngay lập tức bị cuốn trôi, chỉ còn lại bầu không khí ngượng ngùng.

Đường Thư Nghi đứng dậy khỏi chân Tiêu Hoài, lùi lại vài bước, nói: "Quốc Công gia đeo ngọc quan này lên càng thêm tiêu soái."

Tiêu Hoài đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng nói: "Cảm tạ lễ vật của phu nhân."

Hai người bọn họ đột nhiên lại khách khí như vậy, cả hai đều cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà bật cười. Sau đó Đường Thư Nghi xoay người đi ra ngoài, theo sau là Tiêu Hoài. Đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Châu đã không còn ở đó nữa, Thuý Trúc Thuý Vân bộ dáng giống như đã phạm sai lầm.

Các nàng thấy hai vị chủ tử vào tẩm thất, không dám tới gần, chỉ đứng canh chừng từ xa. Ai biết Tiêu Ngọc Châu lại đột nhiên chạy tới, không đợi bọn họ ngăn cản liền lao vào trong tẩm thất.

"Tiểu thư nói có chuyện muốn tìm đại thiếu gia, đến tiền viện rồi." Thuý Vân nói.

Đường Thư Nghi vẻ mặt bình tĩnh ừm một tiếng, sau đó đi đến bên ghế ngồi xuống, Tiêu Hoài ngồi bên cạnh cạnh nàng. Nhấp hai ngụm trà, Đường Thư Nghi nói: "Ngày mai Dương lão phu nhân đến bái phỏng, không biết sẽ nói gì."

"Có lẽ là cầu tình." Tiêu Hoài nói.

Đường Thư Nghi gật đầu: "Nhưng bà ấy cầu tình với chúng ta cũng vô dụng, chuyện Dương thái sư và Viên phi chúng ta có thể tra ra thì người khác cũng có thể. Nhiều năm như vậy không có ai biết, chẳng qua là vì bọn họ không có tử địch mà thôi."

Nếu không phải Dương thái sư và Viên phi muốn tính toán bọn họ, bọn họ cũng sẽ không điều tra hai người. Nếu nàng là Dương lão phu nhân, nhất định sẽ giải quyết một lần và mãi mãi.

"Làm thế nào, phu nhân tự định đoạt là được."

Đối với một số việc, Tiêu Hoài vẫn luôn nghe theo Đường Thư Nghi, chủ yếu là vì hắn tin tưởng vào năng lực của Đường Thư Nghi. Nếu như nàng có thể làm tốt, hắn cần gì đứng bên cạnh chỉ tay chỉ chân.

Tiêu Hoài tán gẫu với Đường Thư Nghi một lúc, sau đó đi làm chuyện của mình. Ra khỏi Thế An Uyển, hắn đi tới tiền viện, nửa đường gặp được Tiêu Ngọc Châu.

"Cha." Tiêu Ngọc Châu hành lễ, sau đó cúi đầu xuống như thể đã phạm sai lầm.

Con bé thật sự cảm thấy mình phạm sai lầm. Phụ thân không dễ dàng gì mới vào phòng của nương, hai người còn... thân mật như vậy, kết quả lại bị con bé quấy rầy.

Tiêu Hoài vừa xấu hổ vừa không biết nên khóc hay nên cười, hắn duỗi tay sờ sờ đầu Tiêu Ngọc Châu, "Mau trở về đi, bên ngoài lạnh."

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó rối rắm một lát rồi nói: "Cha, con không cố ý."

Tiêu Hoài: "......"

Có thể ngừng nói về chuyện này không?

"Ta biết rồi, mau trở về đi." Hắn lại nói.

Tiêu Ngọc Châu mang theo xin lỗi mà nhìn hắn, hành lễ rồi rời đi. Tiêu Hoài mỉm cười bất lực, hắn còn phải tiếp tục cố gắng! Ba hài tử sợ là mấy ngày này đều lo nát lòng.

Bên này, Tiêu Ngọc Châu trở về Thế An Uyển, khi nhìn Đường Thư Nghi cũng lộ ra dáng vẻ làm sai chuyện gì. Đường Thư Nghi thấy con bé như vậy thì có chút ngượng ngùng, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, "Đi tìm ca ca con rồi sao?"

Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Đại ca ra ngoài, còn liền quay về."

Đường Thư Nghi kéo con bé đến ngồi bên cạnh mình, kéo bàn tay nhỏ bé của con bé vào giữa hai tay mình. Tiêu Ngọc Châu lén lút liếc nhìn nàng vài lần, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: "Nương, người đã tha thứ cho cha chưa?"

Đường Thư Nghi cũng khóc không được cười cũng chẳng xong: "Chuyện của ta và phụ thân con, các con không cần lo."

Tiêu Ngọc Châu thấy nàng không có vẻ gì là không vui, lại hỏi: "Người và cha sẽ làm hoà sao?"

"Sắp rồi." Đường Thư Nghi chỉ có thể nói như vậy. Chỉ là nàng và Tiêu Hoài đều đến tuổi trung niên, có một số việc không cần quá làm bộ.

Tiêu Ngọc Châu nghe nàng nói vậy vui vẻ, cười khúc khích.

........

Ngày hôm sau mới ăn sáng xong không lâu, Dương lão phu nhân đến, Đường Thư Nghi ở Thế An Uyển tiếp đón bà ấy. Dương lão phu nhân hôm nay càng hiện rõ vẻ tang thương hơn trước. Đường Thư Nghi không khỏi thở dài trong lòng, gặp phải chuyện như vậy, là ai cũng sẽ kiệt quệ đủ đường.

"Cảm ơn Định Quốc Công phu nhân đã nhắc nhở." Dương lão phu nhân nói, đến bây giờ bọn họ không cần vòng vo tam quốc.

Đường Thư Nghi thấy bà ấy đi thẳng vào vấn đề, cũng không đánh Thái Cực Quyền với bà ấy, "Ta cũng bất lực bị ép, mong lão phu nhân hiểu cho."

Dương lão phu nhân cười khổ nói: "Là chúng ta ép ngài trước."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, không nói nữa. Từ thái độ có thể nhìn ra, vị Dương lão phu nhân ngày hôm nay đến đây thật sự là muốn cầu tình. Nhưng có một số việc không phải nói là buông bỏ là có thể buông bỏ, bọn họ buông tha cho người khác, người khác liệu buông tha cho bọn họ không? Liệu Hoàng đế có thể buông tha cho họ không?

Quá nhân từ, đôi khi chính là hại chính mình.

Dương lão phu nhân thấy nàng không tiếp lời của mình, cúi đầu xuống trầm mặc một lát, nói: "Hôm nay lão bà tử ta đến đây, đầu tiên là muốn xin lỗi ngài, lúc trước ta không nên nhắc chuyện hôn sự giữa Tứ hoàng tử và lệnh ái với ngài, là ta ích kỷ."

Đường Thư Nghi hạ mắt xuống nhìn ngón tay của mình, vẫn im lặng. Đối với chuyện bọn họ muốn gả Ngọc Chu cho Tứ hoàng tử, nàng không thể tha thứ, cũng không có cách nào tha thứ.

Dương lão phu nhân lúc này vừa xấu hổ vừa khó xử, nhưng nếu như đã đến, lời nên nói vẫn phải nói. Siết chặt nắm đấm, bà ấy lại nói: "Tất cả lỗi lầm đều là do ta sai, lão bà tử ta cũng không hy vọng xa vời là ngài có thể tha thứ, chỉ mong Quốc Công phu nhân cho chúng ta một cơ hội sống."

476

Bà ấy nói đến đây, Đường Thư Nghi không thể im lặng được nữa, "Lão phu nhân, lời này của ngài không đúng rồi. Các ngươi sau này là sống hay chết, không phải do ta quyết định, là do vị ngồi bên trên quyết định."

"Đúng vậy, đúng vậy, là ta nói sai." Dương lão phu nhân đã sống đến tuổi này, đây là lần đầu tiên phải quỳ đầu hạ gối mà làm như vậy, nhưng bà ấy không thể không làm như vậy.

"Chỉ là những chuyện Dương Hoa Xán làm, Quốc Công phu nhân có thể giữ bí mật không? Nếu như ngài đồng ý không nói chuyện này ra ngoài, ta có thể bảo đảm về sau Dương Hoa Xán sau này tuyệt đối không giúp đỡ Tứ hoàng tử nữa, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì với quý phủ."

Đường Thư Nghi mỉm cười khi nghe thấy lời nói của bà ấy: "Lão phu nhân ngài là người thông minh, hẳn nên biết đạo lý thế giới này không có bức tường nào mà không lọt gió, giấy không gói được lửa, chỉ cần là chuyện đã làm sẽ có một ngày bị người khác biết? Cho dù ta không nói, người khác không biết. Nhưng bọn họ đã muốn tranh giành vị trí kia, không thể không có đối thủ."

"Cái này......"

Dương lão phu nhân lại đầy vẻ chán nản, đúng vậy! Tứ hoàng tử đang tranh giành hoàng vị với Tam hoàng tử, mẫu thân hiện tại của Tam hoàng tử, Hoàng hậu nương nương sẽ không điều tra triệt để gốc gác của Tứ hoàng tử và Viên phi sao? Nói không chừng bây giờ người ta cũng đã biết, chỉ là không nói, muốn xem bọn họ nhảy nhót mà thôi.

Cả người như rơi vào hầm băng, Dương lão phu nhân vừa hoảng loạn lại bất lực, bà ấy nhìn Đường Thư Nghi hỏi: "Quốc Công phu nhân thấy ta nên làm như thế nào?"

"Không phải lão phu nhân đã có cách rồi sao? Chỉ là không thể hạ quyết tâm mà thôi.” Đường Thư Nghi nói.

Con người khi làm những chuyện chưa biết trước, luôn hy vọng nhận được câu trả lời khẳng định của người khác. Nhưng đó chỉ là một sự an ủi về tâm lý mà thôi, mọi chuyện còn cần chính mình quyết định.

"Ta... Ta biết rồi.” Dương lão phu nhân đứng lên, "Hôm nay ta làm phiền Quốc Công phu nhân rồi."

Đường Thư Nghi đứng dậy tiễn bà ấy ra cửa. Nhìn bóng dáng già nua biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới quay vào phòng. Chuyện Dương lão phu nhân trải qua quả thật khá đáng thương, nhưng nàng không vì lợi ích riêng của mình mà làm hại người khác.

Phụ thân của bà ấy vì lợi ích của gia tộc, gả bà ấy cho Dương thái sư. Lúc trước, bà ấy lại muốn Ngọc Châu nhà nàng đi theo con đường đó.

Cho nên, nàng không có đồng cảm với Dương lão phu nhân.

......

Dương lão phu nhân về phủ, lại gọi hai nhi tử đến, hỏi: "Các con nghĩ thế nào rồi?"

Dương đại gia và Dương nhị gia đều mang vẻ mặt khó xử, một lúc sau Dương đại gia nói: "Mẫu thân, nếu như chúng ta cải tên đổi hộ lập môn hộ khác, người khác sẽ nghị luận chúng ta như thế nào? Về sau chúng ta làm sao ở chung với đồng liêu?"

Dương nhị gia gật đầu: "Đúng vậy mẫu thân, còn cách nào khác không?"

Dương lão phu nhân mệt mỏi dựa lưng vào ghế, "Các con nói xem còn cách gì nữa? Cho dù bây giờ có giết Dương Hoa Xán cũng không thể giải quyết vấn đề."

Dương đại gia và Dương nhị gia cũng lăn lộn ở quan trường nhiều năm, tất nhiên hiểu được đạo lý này. Bọn họ bây giờ không phải không nỡ chặt đứt với phụ thân của mình. Phụ thân bọn họ hành sự không hề suy nghĩ đến bọn họ dù chỉ một chút, bọn họ hà cớ gì suy nghĩ cho ông ta đủ đường.

Bọn họ chỉ lo lắng, cắt đứt quan hệ với phụ thân sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của bọn họ.

Lúc này, giọng nói của Dương lão phu nhân vang lên: "Mạng sống quan trọng hay tiền đồ quan trọng, các con tự suy nghĩ đi."

Dương đại gia và Dương nhị gia ngồi đó trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Dương đại gia nói: "Vậy mẫu thân hoà ly với phụ thân đi, con và nhị đệ sớm đã thành niên, khai môn lập hộ tất nhiên không có vấn đề, Chỉ là, phải nói với cữu cữu bọn họ một tiếng."

Dương lão phu nhân vẻ mặt lạnh lùng, "Dương Hoa Xán đã làm ra loại chuyện như vậy, bọn họ tất nhiên muốn đoạn tuyệt với ông ta. Các con yên tâm."

Thời gian sẽ dạy cho con người rất nhiều thứ, Dương lão phu nhân biết lần này phải quyết đoán làm việc, ngươi có thể do dự không quyết, nhưng người khác sẽ không chờ ngươi.

Sau khi hai nhi tử ra quyết định, bà ấy dẫn hai người về nương gia. Phụ thân của Dương lão phu nhân qua đời từ lâu, chuyện này bà ấy chỉ có thể nói với hai vị huynh trưởng. Hai vị huynh tưởng thấy bà ấy dẫn nhi tử đến, còn mang dáng vẻ có chuyện rất quan trọng, nhanh chóng gọi nhi tử của bọn họ tới.

Có rất nhiều chuyện, bọn họ ngu ngốc bản thân bọn họ cũng biết rõ, kể từ khi phụ thân bọn họ qua đời, chỉ cần là chuyện lớn bọn họ đều gọi nhi tử đến quyết định. May mắn là, nhi tử của hai người không giống như bọn họ.

Ba vị lão gia Lâm gia có chức vị coi như không tồi ở trong triều đình, rất nhanh đã đi tới. Nhìn thấy Dương lão phu nhân và hai vị biểu ca đều mang vẻ coi thường cái chết, mọi người lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.

Mặc dù nói bọn họ ở trên quan trường coi như không tồi, nhưng đây chủ yếu là do có cô phụ Dương thái sư bọn họ đề bạt, nếu Dương gia xảy ra chuyện, sự nghiệp tương lai của bọn họ cũng sẽ không suôn sẻ.

Đợi ba người ngồi xuống, Dương lão phu nhân nói thẳng vào vấn đề: "Ta muốn hòa ly với Dương Hoa Xán."

Câu này giống như sấm sét giáng xuống mắt đất, làm cho đầu óc của mấy vị nam nhân Lâm gia rung lên ong ong. Qua một lúc lâu, huynh trưởng của Dương lão phu nhân giọng run rẩy hỏi: "Tại sao? Hai người không phải đang tốt sao? Hậu viện của muội phu cũng rất sạch sẽ."

Những người còn lại trong Lâm gia đều lộ ra vẻ mặt tán thành, nhưng trong lòng Dương lão phu nhân lại càng thấy lạnh lẽo. Bà ấy gần như đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Lâm gia, mà Lâm gia có mấy người thực sự quan tâm đ ến bà ấy?

Hít sâu một hơi, bà ấy nói: "Ta không chỉ muốn hòa ly, Minh Đức, Minh Sinh sau này sẽ mang họ Lâm của ta, sau này bọn họ không còn là người của Dương gia nữa, không còn bất cứ quan hệ gì với Dương Hoa Xán nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.