Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 603-604



603

"Dù sao ngày mai ngài cũng phải đi cùng ta, nếu không ta sẽ dâng tấu chương nói với Hoàng thượng, chúng ta muốn về đất phong, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý." Lý Cảnh Hạo nói.

"Ngươi..." Đoan thân vương chỉ vào cậu bé không nói nên lời, hắn ta ở Thượng Kinh còn chưa chơi chán, không muốn trở về đất phong, chỉ có thể đồng ý.

Lý Cảnh Hạo thấy hắn ta đồng ý, xoay người đi ra ngoài, sau đó hỏi ma ma có kinh nghiệm trong phủ, nữ tử mang thai cần những đồ vật gì.

Còn Lam lão phu nhân đứng ở cửa phủ Định Quốc Công, lời cầu kiến bị từ chối, ngượng đến đỏ mặt. Bà ấy không nghĩ tới Định Quốc Công phu nhân trực tiếp không gặp bà ấy, bà ấy chính là mẫu thân của đại quan nhị phẩm.

Nhưng bà ấy cho dù có tức giận đến đâu cũng không còn cách nào, cũng không thể mạnh mẽ tiến vào. Khoảnh khắc này bà ấy biết, chính mình có khả năng lại tính sai rồi.

Vốn dĩ bà ấy còn tưởng rằng, nếu ở bên ngoài có một vài tin đồn, bà ấy lại đích thân nói với Định Quốc Công phu nhân, sự việc nhất định sẽ thành công, dù sao Lam Thư Ngữ cũng là nữ nhi của đại quan nhị phẩm, điều này có giúp ích cho phủ Định Quốc Công. Nhưng bây giờ có vẻ như sự tình không đơn giản như bà ấy nghĩ.

Trong lòng bà ấy hoảng loạn mà về nhà, vừa ngồi xuống, Lam Phi Bạch liền đến. Hắn ta cũng biết những tin đồn bên ngoài, tức giận đến cả người phát run, "Mẫu thân, Uyển Như và Thư Nghi không hiểu chuyện ngài cũng không hiểu sao? Ngài để người truyền loại tin tức kia ra ngoài, người mất mặt chỉ có chúng ta mà thôi."

Lam lão phu nhân muốn nói không phải bà ấy truyền tin đồn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lam Phi Bạch, bà ấy lại không thể nói ra lời đó, chỉ có thể nói: "Ta cũng không ngờ tới, đã như vậy rồi Định Quốc Công phu nhân còn không đồng ý."

"Nàng tất nhiên không đồng ý," Lam Phi Bạch gầm lên, "Với tính khí kia của Định Quốc Công phu nhân, bọn họ sẽ chịu sự uy hiếp của người khác sao?"

"Nhưng mà, nếu như không đồng ý Thư Ngữ, nó lại tìm chết thì phải làm sao?" Lam lão phu nhân nói, thật ra nguyên nhân chủ yếu khiến bà ấy làm như vậy vẫn là do đau lòng Lam Thư Ngữ.

"Vậy thì để nó chết đi."

Lam Phi Bạch buông một câu như vậy rồi rời đi, hắn ta phải nhanh chóng suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Giai Ninh đang mang thai, Tiêu Ngọc Thần vui vẻ và đồng thời cũng thấy sợ hãi không thôi, dù là buổi tối khi ngủ cũng không dám ôm nàng ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy đến Thế An Uyển ăn cơm, cũng cẩn thận từng ly từng tí mà đỡ Giai Ninh.

Giai Ninh khóc không được cười cũng không xong, "Chàng không cần phải cẩn thận như vậy, thật ra ta không cảm thấy gì quá khác, vẫn giống như trước đây."

Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy cũng phải cẩn thận, nếu không mở cửa phòng bếp nhỏ trong viện chúng ta, về sau buổi sáng chúng ta ăn sáng ở trong viện mình."

"Không cần." Giai Ninh lập tức nói: "Ta còn muốn cùng nói chuyện với mẫu thân và Ngọc Châu."

Tiêu Ngọc Thần có thể nói gì, chỉ có thể đồng ý, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đỡ Giai Ninh đến Thế An Uyển. Đến nơi bữa sáng đã chuẩn bị xong, bữa sáng hôm nay khác với ngày thường, còn có rất nhiều món thích hợp cho thai phụ, Đường Thư Nghi đặc biệt bảo phòng bếp làm.

Ăn sáng xong, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần lại đi làm, Đường Thư Nghi chưa từng sinh hài tử, cũng không có kinh nghiệm gì để truyền cho Giai Ninh, liền để đại phu chỉ dạy cho nàng ấy một loạt "cẩm nang thai phụ".

Lúc này, Triệu quản gia đến báo, lão Lễ Quốc Công phu nhân đến, Đường Thư Nghi và Giai Ninh lập tức đứng dậy đến cửa nghênh đón. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy Giai Ninh, nắm lấy tay nàng ấy hỏi tình hình thân thể, Giai Ninh mỉm cười trả lời, sau đó mọi người cùng đi đến Thanh Phong Uyển.

Đường Thư Nghi nói chuyện với hai người một lúc, sau đó đứng dậy cáo từ rời đi, để lại hai bà cháu nói chuyện riêng tư. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay Giai Ninh nói: "Bên ngoài lan truyền những tin đồn kia, ta lo lắng đến mức mấy đêm không ngủ, bây giờ cháu mang thai, ta mới yên tâm."

"Làm ngài lo lắng rồi." Giai Ninh nắm lấy cánh tay của lão Lễ Quốc Công phu nhân nói, hài tử này đến rất đúng lúc.

"Lam gia kia, mẹ chồng cháu và Ngọc Thần nói thế nào?" Lão Lễ Quốc Công phu nhân hỏi.

Giai Ninh mỉm cười nói: "Ngài yên tâm, nàng ta không thể vào cửa phủ Định Quốc Công."

"Vậy thì ta yên tâm rồi," Lão Lễ Quốc Công phu nhân lại nói: "Nha đầu Lam gia kia mặc dù là thứ nữ, nhưng phụ thân nàng ta là quan nhị phẩm, nếu như vào phủ chắc chắn cũng không phải là một thiếp thất bình thường."

"Còn nữa," Lão Lễ Quốc Công phu nhân đến gần Giai Ninh, hạ thấp giọng nói: "Nếu mẹ chồng cháu và Ngọc Thần không đề cập đến chuyện nạp thiếp, cháu cũng đừng nhắc tới."

Chính thất phu nhân có thai, không thể nào hầu hạ phu quân, liền nên nạp thiếp cho phu quân. Đây là cách làm của rất nhiều chính thất phu nhân, bởi vì cho dù ngươi không nạp thiếp cho phu quân, hắn cũng sẽ tự nạp cho mình, nam tử bình thường sẽ không để chính mình chịu oan ức.

Nhưng phủ Định Quốc Công thì khác, phủ Định Quốc Công không có thiếp thất, Định Quốc Công phu nhân không nhét thiếp thất cho nhi tử, Giai Ninh cũng không cần phải tìm tiểu thiếp tự ngột ngạt chính mình.

Giai Ninh nghe bà ấy nói vậy, trong lòng cảm động một hồi, ngoại tổ mẫu thật sự lúc nào cũng nghĩ cho nàng ấy. Nàng ấy cũng hạ thấp giọng nói: "Ngọc Thần nói, hắn không nạp thiếp, cho dù lý do là gì cũng không nạp."

Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe xong vui vẻ vỗ tay, "Tốt, như vậy quá tốt rồi."

Những tiểu thư của thế gia quý tộc, mặt ngoài đều tiếp thu giáo dục nam nhân nên có tam thê tứ thiếp, chính thất phu nhân phải rộng lượng hiền huệ, nhưng chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ không muốn chia sẽ phu quân của mình với nữ tử khác. Chẳng qua những lời này không thể nói ra ngoài mà thôi.

Hai người nói chuyện một lúc, Đoan thân vương và Lý Cảnh Hạo đến. Theo sau hai người còn có rất nhiều đầy tớ, trong tay đều cầm đồ vật, đồ ăn đồ chơi đồ dùng đều có, thậm chí còn có đồ chơi của tiểu hài tử. Giai Ninh thấy vậy trong lòng liền thấy ấm áp, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười, vừa nhìn đã biết là đệ đệ ngốc của nàng ấy mua.

604

Lão Lễ Quốc Công phu nhân không thích Đoan thân vương, ngồi xuống một lúc rồi cáo từ rời đi, Lý Cảnh Hạo đứng dậy tiễn bà ấy, trong phòng chỉ còn lại Đoan thân vương và Giai Ninh. Đoan thân vương liếc mắt nhìn bụng dưới của Giai Ninh, trong lòng dâng lên cảm xúc mềm mại.

Hắn ta nói: "Có thai rồi thì chăm sóc chính mình cho tốt, yên tâm dưỡng thai, đừng lo đông lo tây."

Mặc dù là lời quan tâm nhưng lại chẳng hề dễ nghe, nhưng Giai Ninh cũng không để ý, nàng ấy mỉm cười nói: "Cảm ơn phụ vương."

Đoan thân vương ừm một tiếng, đang định nói không có gì rồi rời đi, lại nghe thấy Giai Ninh nói: "Phụ vương, ngài có nghe thấy tin đồn bên ngoài không?"

Đoan thân vương vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Tin đồn gì?"

Giai Ninh: "Tin đồn tiểu thư Lam gia muốn làm thiếp cho phu quân con."

Đoan thân vương sững sờ một lát, sau đó nói: "Ngươi không cần lo lắng, cho dù nàng ta vào cửa, cũng chỉ là thiếp, bây giờ ngươi lại mang thai, nàng ta không thể uy hiếp đến địa vị của ngươi."

Giai Ninh nhìn xuống chén trà trong tay, làn khói lượn lờ trên chèn nước trà nâu nhẹ. Phụ thân như vậy, làm chuyện gì nói lời gì nàng ấy đã không còn tức giận nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Nàng ấy nói: "Nàng ta không vào phủ Định Quốc Công được."

"Như vậy không phải càng tốt sao, ngươi lo lắng cái gì?" Đoan thân vương nói.

Giai Ninh quay đầu nhìn hắn ta nói: "Con xuất thân từ phủ Đoan thân vương, Lam gia ở bên ngoài tung ra tin đồn như vậy, bọn họ muốn để nữ nhi của bọn họ cướp phu quân của ta, vậy có từng đặt con vào trong mắt, có từng đặt phụ vương ngài vào trong mắt hay không?"

Đoan thân vương lại sững sờ, lúc trước hắn ta cảm thấy Lam gia muốn để nữ nhi của mình làm thiếp của Tiêu Ngọc Thần cũng không sao cả, thậm chí còn cảm thấy Lam gia mất hết mặt mũi. Thiếp là cái gì? Chính là đồ chơi để làm nam nhân vui vẻ, Lam gia để tiểu thư nhà mình làm đồ chơi cho người khác chẳng phải mất mặt sao?

Nhưng bây giờ nghe nàng ấy nói như vậy, hắn ta cảm thấy Lam gia hình như thật sự không để hắn ta vào trong mắt. Hắn ta cau mày nói: "Ngươi muốn ta đi đánh Lam Phi Bạch một trận?"

"Mặc dù thế lực của phủ Đoan thân vương chúng ta đều ở đất phong, nhưng ở Thượng Kinh cũng không thể bị người tuỳ ý giẫm đạp." Giai Ninh lại nói: "Phụ vương, ngài nhịn được cục tức này sao?"

Đoan thân vương cau mày suy nghĩ một hồi: "Lam Phi Bạch là nhị phẩm, nếu như ta đánh chết hắn, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho ta."

Giai Ninh: ".... Mục đích của chúng ta là để người của Lam gia, người của Thượng Kinh biết phủ Đoan thân vương không dễ chọc, phụ vương ngài không dễ chọc, không cần phải làm chết người."

"Ừm, ta biết rồi, ta giờ đi tìm lão tiểu tư Lam Phi Bạch kia." Đoan thân vương nói rồi chuẩn bị đi ra ngoài, Giai Ninh vội vàng túm lấy hắn ta: "Phụ vương, muốn Lam gia mất mặt cũng phải làm đến mức bọn họ cảm thấy kinh sợ, tất nhiên phải khi có nhiều người."

Đoan thân vương cau mày hỏi: "Vậy chỗ nào nhiều người?"

Giai Ninh nhìn hắn ta, mỉm cười: "Ngày mai vừa hay là ngày tảo triều."

"Được, ta hiểu rồi."

"Ngài phải làm như thế này...."

Giai Ninh sợ hắn ta hành sự lỗ mãng, lại giải thích một hồi, Đoan thân vương nghe xong ừm một tiếng coi như đồng ý, sau đó sải bước đi ra ngoài, ở cửa gặp được Lý Cảnh Hạo quay trở về, nói với cậu bé: "Ta nói chuyện với tỷ tỷ ngươi rồi, ta đi đây."

Lý Cảnh Hạo cũng biết hắn ta không thể ngồi yên được, không ngăn cản, để hắn ta rời đi, sau đó tiến vào sảnh đường của Thanh Phong Uyển, tỷ đệ hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau. Giai Ninh nói cho cậu bé chuyện nàng ấy bảo Đoan thân vương làm, Lý Cảnh Hạo nghiến răng nói: "Phụ vương không làm tốt, đệ sẽ đi."

Giai Ninh mỉm cười: "Đệ yên tâm, phụ vương làm loại chuyện này tốt hơn đệ."

Hơn nữa chuyện này hắn ta làm là thích hợp nhất, cho dù hắn ta có đánh Lam Phi Bạch nằm liệt giường, cùng lắm chỉ là bị Hoàng thượng khiển trách một hồi, phạt hắn ta một chút bổng lộc mà thôi.

Đại Càn mười ngày thượng triều một lần, lại gần đến năm mới, cho nên hôm nay trên triều sớm có rất nhiều chuyện. Lý Cảnh Tập là một vị Hoàng đế làm việc nghiêm túc, mỗi chuyện mà đại thần dâng tấu lên, hắn đều sẽ nghiêm túc nghe nghiêm túc hỏi, có thể giải quyết tất nhiên sẽ giải quyết, không thể giải quyết sẽ thượng nghị sau khi hạ triều.

Không thể không nói, mặc dù Lý Cảnh Tập còn trẻ nhưng làm việc lại rất có quy tắc, bây giờ xử lý chuyện triều chính càng ngày càng thuận tay. Nghe xong vị đại thần cuối cùng thượng tấu, hắn suy nghĩ đưa ra quyết định, sau đó tuyên bố hạ triều.

Các đại thần chờ hắn rời đi, lần lượt rời khỏi Kim Loan điện, sau đó đi ra ngoài cung. Tiết trời lạnh lẽo lại phải dậy sớm thượng triều, các đại thần bây giờ đều muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm canh nóng hổi, cho nên đa số đều bước nhanh rời đi.

Đến ngoài cổng cung, mọi người chắp tay cáo từ, đang muốn ngồi lên kiệu hoặc xa ngựa về nhà liền nhìn thấy Đoan thân vương cầm theo roi ngựa sải bước lớn đi qua. Hắn ta mặc dù là lão công tử bột nhưng bởi vì trên người có tước vị thân vương, rất nhiều đại thần đều chắp thay hỏi thăm hắn ta.

Nhưng Đoan thân vương không thèm để ý, đi thẳng đến trước mặt Lam Phi Bạch, quất một phát vào khuôn mặt hắn ta. Mọi người thấy vậy đều sững sờ, sau đó những đại thần vốn dĩ muốn rời đi không rời đi nữa, dừng lại xem náo nhiệt.

Mà Lam Phi Bạch giờ khắc này vừa kinh ngạc lại tức giận, hắn ta sờ sờ bên má bị đánh ra máu của mình, tức giận trừng mắt nhìn Đoan thân vương nói: "Đoan thân vương, chẳng lẽ ngài điên rồi sao?"

"Hừ, bổn vương đúng là điên rồi, bị thứ chó nhà ngươi chọc tức đến điên rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.