Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 605-606



605

Nói rồi, hắn ta lại quất về phía Lam Phi Bạch, Lam Phi Bạch vội vàng trốn đi, xung quanh cũng có vài đại thần muốn can ngăn. Nhưng Đoan thân vương lại chĩa roi ngựa vào những người muốn can ngăn nói:

"Bổn vương nói cho các ngươi biết, ai dám ngăn cản bổn vương đánh thứ chó này, roi ngựa của bổn vương cũng không có mắt, đánh trúng người các ngươi đừng trách bổn vương."

Những người muốn can ngăn đều dừng tay lại, Đoan thân vương là kẻ hồ đồ, sẽ không nói lý với bọn họ.

Đoan thấy vương thấy bọn họ không ngăn cản mình nữa, hừ một tiếng, sải bước đi tới gần Lam Phi Bạch, lại giơ roi lên rồi quất xuống, hắn ta vừa mắng vừa đánh: "Ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám tặng tiểu thiếp cho con rể của ta, bổn vương hôm nay để cho ngươi biết, kết quả dám cướp con rể của bổn vương."

Lam Phi Bạch giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất, hắn ta không nghĩ tới Đoan thân vương thế mà lại vì chuyện Lam Thư Ngữ muốn làm tiểu thiếp của Tiêu Ngọc Thần mà đánh hắn ta trước cổng cung. Mất mặt, thật sự mất mặt muốn chết.

Lúc này, lại nghe Đoan thân vương nói: "Nữ nhi Lam gia các ngươi nếu thích làm thiếp như vậy, vậy mang qua bên người bổn vương, bổn vương còn đang thiếu đồ chơi làm ấm chân đây."

"Đoan thân vương, ngài..."

Lam Phi Bạch tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu, hắn ta nặng nề thở hổn hển vài hơi nói: "Đây đều là hiểu lầm, ta cũng không biết tại sao lại có những lời đồn đãi như vậy."

"Hiểu lầm?" Đoan thân vương lại quất một roi, sau đó nói: "Tiểu thiếp nhà ngươi quỳ trước mặt nữ nhi bổn vương, cầu nó thu nữ nhi nhà ngươi cũng là hiểu lầm?"

Lam Phi Bạch: "...."

Hắn ta còn có thể nói cái gì, cái gì cũng không thể nói. Bây giờ hắn ta chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Hắn ta trước giờ chưa từng cảm thấy hối hận như bây giờ, hắn ta hối hận vì đã quá nuông chiều Dung di nương và Lam Thư Ngữ, nhìn tiểu thiếp thứ nữ nhà người khác xem, nào có ai giống như bọn họ gây ra loại tai vạ lớn như thế này.

Đoan thân vương lại quất một roi, hắn ta vội vàng né tránh. Ngươi nói tại sao hắn ta không đánh nhau với Đoan thân vương? Hắn ta cũng muốn chứ, nhưng hắn ta không dám!

Đoan thân vương cho dù có vô tích sự đến đâu, cũng là thân vương, đến cả Hoàng thượng còn phải gọi hắn ta một tiếng bá phụ. Ngươi có thể ở sau lưng âm mưu tính kế hắn ta, nhưng ngươi không thể động tay đánh nhau với hắn ta, đó chính là tôn ti trật tự. Hơn nữa, trong tay Đoan thân vương cầm roi, hắn ta là văn thần, hai tay lại trống không, làm sao đánh đối phương?

Hắn ta ôm đầu chạy trốn như chuột, đột nhiên nhìn thấy Định Quốc Công đứng cách đó không xa, lập tức chạy tới, cầu xin: "Định Quốc Công, cứu hạ quan."

Nhưng Tiêu Hoài vẫn đứng đó không động đậy, nói: "Lam đại nhân, khi các ngươi truyền tin đồn bôi nhọ danh tiếng của hài tử nhà ta có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"

Lam Phi Bạch: "...."

Trong lời đồn chỉ nói Tiêu Ngọc Thần không phải không có tình cảm với Lam Thư Ngữ, này làm sao có thể nói là bôi nhọ danh tiếng của hắn?

Đúng lúc này, Diệp Đức Bổn đại thái giám bên người Hoàng thượng đi tới, hắn hành lễ với Tiêu Hoài trước, sau đó nói: "Đoan thân vương, Lam đại nhân, Hoàng thượng mời hai vị."

Đoan thân vương liếc nhìn Tiêu Hoài, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, dùng roi chỉ vào các đại thần xung quanh rồi nói: "Sau này ai dám đưa tiểu thiếp cho con rể bổn vương, bổn vương thấy một lần đánh một lần."

Hắn ta hừ một tiếng rồi sải bước vào cung, Lam Phi Bạch nặng nề thở ra một hơi, nhếch nhác đi theo phía sau. Các đại thần xung quanh đều nhìn về phía Tiêu Hoài, Đoan thân vương nói ra những lời như vậy, hắn không có chút ý kiến gì sao? Nhưng chỉ thấy hắn sắc mặt bình tĩnh đến trước ngựa của mình, xoay người cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, sau đó tốp ba tốp bốn rời đi. Có không ít người nhỏ giọng nghị luận:

"Định Quốc Công không nạp thiếp, chẳng lẽ cũng không cho nhi tử nạp thiếp?"

"Sẽ không chứ?"

"Này cũng khó nói, aiz, sao hai nhi tử của Định Quốc Công lại đều định thân rồi chứ?"

"Đúng vậy, aiz, ngươi nói phu thê Định Quốc Công đều khoẻ như vậy, liệu có sinh thêm một nhi tử nữa không?"

"Nếu sinh một đứa nữa, nữ nhi nhà ngươi cũng đuổi không kịp!"

"Nữ nhi không thành thì còn có tôn nữ!"

........

Bên này, Đoan thân vương và Lam Phi Bạch đi theo Diệp Đức Bổn vào ngự thư phòng, Lam Phi Bạch nhìn thấy Hoàng thượng liền quỳ trên mặt đất kêu lên: "Hoàng thượng, Đoan thân vương không phân phải trái đúng sai tự dùng roi đánh vi thần, vi thần mất hết mặt mũi rồi."

Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó nhìn Đoan thân vương hỏi: "Bá phụ, sao ngài lại đánh Lam ái khanh?"

Đoan thân vương hành lễ với Lý Cảnh Tập, sau đó nói: "Hắn cứ khăng khăng muốn đưa nữ nhi của mình cho con rể ta làm thiếp. Ngọc Thần không đồng ý, bọn họ còn lan tin đồn ra bên ngoài để bức hôn. Lam Phi Bạch, nữ nhi Lam gia các ngươi đều rẻ tiền như vậy sao? Vì muốn làm thiếp cho người ta mà dùng mọi thủ đoạn?"

Mặt Lam Phi Bạch đỏ rồi lại tím vô cùng phong phú, hắn ta cúi đầu nói: "Đúng vậy, vi thần không biết dạy dỗ nữ nhi, nhưng Đoan thân vương cũng không thể ở trước mặt mọi người đánh thần được! Đoan thân vương, ngài làm như vậy có từng để triều đình vào trong mắt chưa?"

"Nhảm nhí." Đoan thân vương phi một tiếng: "Bổn vương đánh ngươi liên quan gì đến chuyện triều đình?"

Nghĩ đến lời Giai Ninh nói với mình, hắn ta lại nói: "Nữ nhi của ta là quận chúa Hoàng gia, ngươi công khai muốn đưa tiểu thiếp cho phu quân của nó, ngươi có đặt nó vào trong mắt không, có đặt Hoàng gia ta vào trong mắt không?"

"Hoàng thượng!" Lam Phi Bạch sợ tới mức liên tục dập đầu về phía Lý Cảnh Tập: "Lòng trung thành của thần với Hoàng thượng, trời đất có thể chứng giám!"

Lý Cảnh Tập liếc mắt nhìn Đoan thân vương, cảm thấy chuyện hôm nay hẳn là có người dạy hắn ta. Hắn nâng khóe môi lên, sau đó nhìn Lam Phi Bạch nói: "Lam ái khanh, chuyện này quả thật là các ngươi làm không đúng, Tiêu thế tử đã từ chối nữ nhi của ngươi, các ngươi sao lại dùng thủ đoạn bức ép chứ!"

"Là thần quản giáo không nghiêm, không biết trị gia." Lam Phi Bạch quỳ trên mặt đất nói.

Hắn ta còn có thể nói cái gì? Bây giờ chỉ có nhận sai, Hoàng thượng rõ ràng đang thiên vị Đoan thân vương.

"Ừm, thê thiếp nhi nữ là chuyện nhà của ngươi, trẫm không quản, chỉ là Lam ái khanh vẫn nên để ý chuyện trong nhà một chút." Lý Cảnh Tập nói.

"Vâng."

Lam Phi Bạch hiểu rất rõ, Hoàng thượng đây là nói với hắn ta, chuyện nhà của hắn ta Hoàng thượng sẽ không quản, nhưng chuyện nhà của Hoàng thượng một người làm thần tử như hắn ta cũng đừng nhúng tay nhúng chân vào.

"Bá phụ." Lý Cảnh Tập lại nhìn Đoan thân vương nói: "Ngài cũng nên kiếm chế tính khí của mình lại, về sau không thể động một chút liền đánh người."

"Vâng, thần đã biết." Đoan thân vương hành lễ với Lý Cảnh Tập nói.

"Nếu đã thế, vậy phạt ngài nửa năm bổng lọc." Lý Cảnh Tập lại nói.

Nửa năm đối với phủ Đoan thân vương mà nói căn bản chẳng tính là gì cả, Đoan thân vương lại hành lễ với Lý Cảnh Tập, "Thần tạ chủ long ân."

606

Lý Cảnh Tập giải quyết chuyện giữa Đoan thân vương và Lam Phi Bạch xong, để Đoan thân vương rời đi trước, sau đó nói với Lam Phi Bạch: "Lam ái khanh, mặc dù tính khí của Đoan thân vương không tốt, làm chuyện cũng hơi xằng bậy, nhưng hắn là bá phụ của trẫm, ngươi hiểu không?"

Hắn nói những lời này rất bình đạm, nhưng lại vô cùng áp lực. Lam Phi Bạch lại nhanh chóng quỳ xuống nói: "Thần biết, chuyện này là thần sai."

Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, sau đó phất tay để Lam Phi Bạch ra ngoài. Lam Phi Bạch ra khỏi ngự thư phòng liền lau mồ hôi lạnh trên trán, Hoàng thượng là đang cảnh cáo hắn ta không được ở sau lưng tính kế Đoan thân vương. Thật ra chính lúc vừa rồi, hắn ta đã nghĩ cũng nên báo thù như thế nào.

Đoan thân vương địa vị cao lại hồ đồ vô tích sự, mặt ngoài hắn ta không thể làm gì, nhưng sau lưng có thể làm rất nhiều chuyện khiến cho Đoan thân vương khổ không nói thành lời.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lời cảnh báo của Hoàng thượng liền đến. Vị tân hoàng này của bọn hắn ấy à, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng lại đủ thông minh. Hắn ta vô cùng may mắn bời vì chuyện này mà khiến hắn ta nhận thức được tân hoàng không thể chọc, mà không phải nhờ vào chuyện càng lớn hơn.

Hắn ta hoảng sợ rời khỏi Hoàng cung, cùng lúc đó các quyền quý ở Thượng Kinh cũng đều biết kết quả Hoàng thượng xử lý đối với Đoan thân vương và Lam Phi Bạch. Kết quả này nằm trong dự liệu của bọn họ, dù sao chuyện này không liên quan đến triều đình, coi như là ân oán cá nhân giữa Lam Phi Bạch và phủ Định Quốc Công cùng với Đoan thân vương.

Chỉ là, chuyện này khiến bọn họ nhìn rõ một chuyện, phủ Đoan thân vương vẫn còn được ân sủng. Đánh đại quan nhị phẩm trước cửa Hoàng cung, nếu như đổi thành người khác, tội trạng nhất định không nhỏ, nhưng Đoan thân vương chỉ bị phạt một chút bổng lộc.

Mà lần này gia phong của Lam gia coi như hoàn toàn bại, chỉ cần là gia đình chú trọng quy củ, căn bản đều sẽ không kết hôn với bọn họ. Chẳng qua dù sao Lam Phi Bạch cũng là đại quan nhị phẩm, hôn sự của con cháu Lam gia cũng sẽ không quá khó khăn.

Tạ nhị phu nhân ở nhà nghe được toàn bộ quá trình mọi chuyện, tâm tình cũng rốt tốt, giờ khắc này vẻ mặt nàng ấy mang đầy ý cười nói với Tạ nhị gia: "Mối hôn sự của Hi Hoa nhà chúng ta đúng là rất tốt, Đoan thân vương nói những lời kia ở trước mặt Định Quốc Công, Định Quốc Công không hề tức giận chút nào, này có phải là nói rõ phu thê Định Quốc Công cũng không tán thành nhi tử nạp thiếp?"

Tạ nhị gia không nói chuyện, hắn còn có thể nói cái gì, bản thân hắn cũng có hai thiếp thất, bây giờ nói cái gì cũng không đúng.

Tạ nhị phu nhân liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Đoan thân vương kia tính tình vô lại, cũng không hẳn là chuyện quá xấu, nhìn xem chuyện này hắn làm tốt cỡ nào. Ở trước mặt các đại thần, nói ai đưa tiểu thiếp cho con rể hắn, thấy một lần đánh một lần."

Khi nói những lời này ánh mắt của nàng ấy vẫn luôn nhìn Tạ Nhị gia, Tạ nhị gia bị nàng ấy nhìn đến mức có chút mất tự nhiên, "Nàng nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không làm ra loại chuyện đó được."

Tạ nhị gia hắn là người muốn giữ thể diện.

Tạ nhị phu nhân thu hồi ánh mắt, sau đó nói: "Chuyện nạp thiếp hay không còn phải xem nam nhân, Giai Ninh quận chúa thành hôn gần một năm không mang thai, nhưng tình cảm giữa nàng ấy và Tiêu thế tử vẫn hòa thuận, chuyện này nói rõ gia giáo phủ Định Quốc Công rất tốt."

Nói xong nàng ấy còn bật cười, dù sao nàng ấy cũng rất vui vẻ. Tạ nhị gia nhìn nàng ấy một cái rồi đứng dậy: "Ta ra tiền viện trước."

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng chính mình thân là trượng phu, đã làm rất tốt, tôn trọng thê tử, mặc dù có hai thiếp thất nhưng cũng chỉ là công cụ ấm giường mà thôi. Nhưng từ sau khi thành hôn với phủ Định Quốc Công, hình tượng trượng phu tốt của hắn đang dần dần sụp đổ, không phải hắn làm không tốt, mà Tiêu Hoài quá khác loài, làm hắn không sao bì nổi.

Bên này, Lam Phi Bạch ngồi kiệu về nhà, vào phủ trực tiếp đến viện của Lam Thư Ngữ. Lam Thư Ngữ đang hữu khí vô lực dựa vào đầu giường, nàng ta lại bắt đầu tuyệt thực.

Lam Phi Bạch thấy bộ dáng nàng ta như vậy liền nói: "Muốn chết đúng không, vậy được, ngươi đi chết đi."

"Người đâu." Hắn ta hét về phía bên ngoài, tuỳ tùng của hắn ta lập tức vào phòng, đứng bên ngoài tẩm thất. Lam Phi Bạch quay đầu nhìn bọn họ nói: "Đi lấy một tấm lụa trắng tới đây."

Tuỳ tùng vừa nghe vậy thì đứng sững tại chỗ, hắn ta không rõ lời Lam Phi Bạch nói là thật hay đang doạ nạt Lam Thư Ngữ. Lam Phi Bạch thấy bọn họ đứng đó bất động, càng tức giận hơn, “Đứng đó làm gì? Mau đi!"

Hai vị tuỳ tùng thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài, nha hoàn của Lam Thư Ngữ thấy vậy, chạy nhanh đi gọi người.

Trong phòng, Lam Thư Ngữ đôi mắt đẫm lệ nhìn Lam Phi Bạch nói: "Cha đúng là thật nhẫn tâm! Lúc trước luôn nói yêu thương ta nhất, xem ra đều là giả. Lam Thư Dĩnh có thể gả cho thế tử An Nguyên Hầu, ta cho dù làm tiểu thiếp của thế tử Định Quốc Công cũng không được. Cha nếu như ngài ghét bỏ ta, hà cớ gì cứ giả vờ giả vịt ra vẻ trước mặt ta?"

Lam Phi Bạch tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, mấy năm nay hắn ta chiều chuộng mẫu nữ hai người họ như vậy, trừ danh phận chính thất và đích nữ ra, không hề thiếu bọn họ một thứ gì, cho dù là vậy vẫn còn bị nói là làm ra vẻ, giả vờ giả vịt.

"Hay, hay lắm, vậy ta cho ngươi như ý nguyện, để ngươi đi chết." Lam Phi Bạch cái gì cũng không muốn nói, nói cũng không có tác dụng. Bây giờ hắn ta thật sự hối hận đến xanh cả ruột, lúc đầu hắn ta không nên nạp biểu muội làm thiếp.

Lam Thư Ngữ không nhận ra Lam Phi Bạch đang thật sự đang tức giận, cảm thấy hắn ta vẫn sẽ như trước, sẽ không thật sự giận mình, chỉ cần nàng ta kiên trì, đến cuối cùng Lam Phi Bạch nhất định sẽ thỏa hiệp.

Nàng ta ngồi quỳ trên giường, bày ra vẻ mặt yếu đuối đáng thương, dập đầu về phía Lam Phi Bạch nói: "Nữ nhi bái biệt cha, về sau không thể hiếu thảo với cha nữa, mong cha khoẻ mạnh sống lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.