Trường Bình công chúa hạ mắt xuống trầm tư, Đường Thư Nghi không nói nữa, cho nàng ta thời gian suy nghĩ. Một lúc sau, Trường Bình công chúa nói: "Ta thành thân với hắn, nhưng ta không đi với hắn. Về sau ta ở Thượng Kinh hắn ở Tây Bắc, chuyện Vương phủ của hắn ta không quản, hắn cũng không thể quản ta."
Đây hẳn là phương pháp giải quyết tốt nhất, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng khuyên: "Có rất nhiều chuyện giữa phu thê đều phải nói chuyện thẳng thắn, người có ý nghĩ gì điểm mấu chốt thế nào đều nói với hắn, tất nhiên hắn cũng nói với người, như vậy mới có thể ở chung lâu dài."
Trường Bình công chúa không lên tiếng, nhưng thần sắc của nàng ta là đã nghe hiểu, Đường Thư Nghi lại nói: "Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chỉ cần không làm tổn thương người khác thì không có đúng có sai. Nhưng mà, người cũng nói người và Dung vương rất hợp nhau, hắn cũng không phải không có tình với người, có lẽ người có thể thay đổi cách sống của mình một chút."
Nàng thật sự coi Thường Bình công chúa như bằng hữu mới nói những lời như vậy, nếu như Trường Bình công chúa sau khi thành thân với Dung vương, vẫn còn tìm nam sủng như lúc trước, Dung vương nhất định không thể chấp nhận, lúc đó giữa phu thê sẽ có mâu thuẫn. Hơn nữa, như vậy đối với hài tử cũng không tốt.
Nhưng nàng chỉ có thể nói như vậy, lựa chọn cách sống như thế nào là quyền lợi của Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa ừm một tiếng, "Ta cũng chán ngấy mấy người đó rồi."
Đường Thư Nghi mỉm cười, đây thật sự là muốn ăn chay.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi về phủ, Dung vương vẫn chưa rời đi, còn đang chờ tin tức. Đường Thư Nghi ngồi xuống, nói lại ý tưởng của Trường Bình công chúa với Dung vương, hắn nghe xong ngẫm nghĩ một hồi: "Được."
Hắn cũng biết rằng đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.
"Dung vương," Đường Thư Nghi nhìn Dung vương nói: "Trường Bình là trưởng công chúa, cô mẫu ruột của Hoàng thượng, địa vị tất nhiên không cần ta nói. Trước khi gặp ngươi, nàng sống thoải mái tuỳ ý. Địa vị, tiền tài nàng đều không thiếu, thành thân với ngươi đối với nàng mà nói không có nhiều lợi ích gì lớn. Tính khí của nàng thế nào, ngày thường làm việc thế nào, ta nghĩ ngươi cũng rất rõ ràng."
Giọng điệu khi nói của nàng lãnh lệ nghiêm túc, thần sắc của Dung vương bất giác cũng trở nên nghiêm túc. Lại nghe nàng nói:
"Với tính tình của nàng, nếu nàng khăng khăng không thành thân với ngươi, không để ngươi đưa hài tử đi, ngươi và Hoàng thượng đều không thể làm gì được. Nàng đồng ý thành thân với người là vì, nàng có tình với ngươi. Hy vọng ngươi không phụ bạc một phen cảm tình này của nàng."
Dung vương gật đầu: "Đệ muội, ngươi cứ yên tâm đi."
Đối với Trường Bình công chúa, tình cảm của hắn có hơi phức tạp. Thời gian hai người họ qua lại mặc dù không dài, nhưng hắn thật sự rất thích ở cùng một chỗ với Trường Bình công chúa. Tính khí của nàng ta thẳng thắn cởi mở, nói chuyện làm việc đều rất hào phóng. Hai người họ có thể nói vừa là tình nhân vừa là huynh đệ.
Nhưng cho dù là như vậy, trước khi Trường Bình công chúa mang thai, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân với nàng ta. chuyện trước kia Trường Bình công chúa có vô số nam sủng, hắn cũng biết. Cho nên cho dù có thích đến đâu, hắn cũng không thể nào cưới nàng ta.
Nhưng sau khi Trường Bình công chúa mang thai hài tử của hắn, hắn hoảng rồi, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định thành thân với Trường Bình công chúa. Nhưng không nghĩ tới, Trường Bình công chúa thế mà không đồng ý..
Nhưng bây giờ, nàng ta đồng ý thành thân là tốt rồi.
Nhận được câu trả lời mong muốn, Dung vương liền cáo từ rời đi. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài cùng nhau trở về Thế An Uyển, trên đường đi nàng nói: "Con người ấy mà, ai cũng không biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì."
Trường Bình công chúa có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình lại gả cho người khác.
Tiêu Hoài nắm tay nàng, “Chuyện nên làm nàng đều làm rồi, tương lai nàng ta có thể sống tốt hay không, còn phải nhìn chính nàng ta."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Yên tâm, Trường Bình công chúa nhất định sẽ có thể sống tốt."
Lại qua ngày sau, Trường Bình công chúa và Dung vương vào cung. Trường Bình công chúa đến Từ Ninh cung gặp Thái hoàng thái hậu, còn Dung vương gặp Hoàng thượng. Sau khi Lý Cảnh Tập nghe nói Trường Bình công chúa hoài thai hài tử của Dung vương, vẻ mặt cũng mang theo vẻ ngạc nhiên.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Dung vương lại lăn lộn cùng một một chỗ với Trường Bình công chúa. Nếu là như vậy, lúc trước hắn dùng nữ nhi để liên hôn làm cái gì, trực tiếp lấy mình liên hôn là được rồi.
Dung vương thẹn đến mức mặt già đỏ lên, mặc dù người ngồi trước mặt là Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, còn chưa đại hôn. Chuyện này tự mình nói với hắn, thật sự không phải ngại ngùng bình thường.
Chỉ có điều, vẻ kinh ngạc trên mặt Lý Cảnh Tập cũng chỉ lướt qua chốc lát, sau đó liền hỏi: "Các ngươi tiếp theo định làm thế nào?"
Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ hỏi các ngươi khi nào định thành thân, nhưng hắn biết Trường Bình công chúa chưa chắc đã muốn thành thân. Mặc dù địa vị của Dung vương đặc biệt, nhưng Trường Bình công chúa là người nhà mình, lòng hắn tất nhiên thiên vị Trường Bình công chúa.
Dung vương khụ một tiếng: "Thần và Trường Bình đã bàn bạc, sau khi thành thân xong, nàng vẫn sẽ ở lại Thượng Kinh."
Lý Cảnh Tập ừm một tiếng, nhưng không đồng ý ngay. Hắn đến Từ Ninh cung một chuyến, sau khi nhìn thấy Trường Bình công chúa, nghe chính miệng nàng ta nói muốn thành thân với Dung vương xong, mới hạ thánh chỉ ban hôn.
Ra khỏi cung, Dung vương đỡ Trường Bình công chúa lên xe ngựa, sau đó tự mình đi lên. Sau khi ngồi xuống, liền nghe Trường Bình công chúa thở dài một hơi. Dung vương hỏi nàng ta có chuyện gì, Trường Bình công chúa lắc đầu nói không có gì, thật ra trong lòng nàng vừa cảm động lại cảm khái.
626
Mặc dù Trường Bình công chúa tính tình thẳng thắn, làm việc tuỳ tính nhưng nàng ta rất biết phân biệt thị phi, nếu không nàng ta cũng sẽ không tuỳ ý được lâu như vậy.
Đối với đương kim Hoàng thượng còn có Thái hoàng thái hậu, nàng ta trước giờ cho rằng bọn họ chỉ có tình cảm ngoài mặt, dù sao lúc trước bọn họ cũng không qua lại nhiều, khi Hoàng thượng khó khăn, nàng ta càng chưa từng giúp hắn cái gì. Cho nên, sau khi đương kim Hoàng thượng kế vị, hành vi của nàng ta đã kiềm chế hơn rất nhiều.
Nhưng nàng ta không ngờ tới, Hoàng thượng hỏi ý kiến của nàng ta xong mới đồng ý chuyện hôn sự giữa nàng ta và Dung vương, Thái hoàng thái hậu còn dặn dò nàng ta rất nhiều thứ, thậm chí Thái hoàng thái hậu còn cho Dung vương áp lực không nhỏ.
Đối với chuyện này, nàng ta thật sự cảm thấy rất ấm áp. Lại thở dài một hơi, nàng ta nói: "Định Quốc Công phu nhân dạy dỗ Hoàng thượng rất tốt."
Dung vương không ngờ nàng ta lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, nhưng liên quan đến Hoàng thượng, hắn cười phụ hoạ: "Đúng vậy, mặc dù Hoàng thượng tuổi còn trẻ, nhưng có năng lực và trí tuệ của bậc minh quân."
........
Tin tức Trường Bình công chúa và Dung vương sắp thành hôn dẫn đến náo động không nhỏ. Nhưng hôn sự của hai người là được Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nói rõ Hoàng thượng ủng hộ mối hôn sự này, những quyền quý ở thành Thượng Kinh cũng gửi quà mừng.
Trường Bình công chúa đang mang thai, hôn sự giữa hai người tất nhiên không thể trì hoãn, một tháng sau hai người tổ chức hôn lễ, Lý Cảnh Tập cũng đích thân tới tham dự. Sau khi thành thân, Dung vương không lập tức rời đi, bởi vì rất nhanh liền đến ngày thành thân của Tề Nhị và Hạ Đại Lan.
Hôn lễ của Tề Nhị và Hạ Đại Lan rất hoành tráng, Trường Bình công chúa với tư cách là kế mẫu còn cho thêm Hạ Đại Lan một chút của hồi môn.
Mặc dù Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh không thích nhau, nhưng hai nhà liên quan đến nhau không ít chuyện, chưa kể chuyện hôn sự của Tề Nhị và Hạ Đại Lan, Tiêu Hoài còn là người làm mai, cho nên trong ngày hôn lễ, cả nhà bọn họ đều đến tham dự.
Giai Ninh đã mang thai được tám tháng, bụng nàng ấy rất to, Tạ Hi Hoa cũng mang thai bốn năm tháng, hai người họ ôm bụng lớn,Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi mỗi người chăm sóc một người. Không ít người đến nói với Đường Thư Nghi, đợi ăn rượu mừng nhà bọn họ.
Yến tiệc kết thúc, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đã đợi ở bên ngoài bàn tiệc nữ từ sớm, nhìn thấy Giai Ninh và Tạ Hi Hoa đi ra, hai người vội vàng đi tới đỡ tức phụ của mình, thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ. Còn có không ít người nhìn chằm chằm vào bụng của Đường Thư Nghi, nếu lại sinh thêm một nhi tử nữa thì tốt biết bao, bọn họ chắc chắn sẽ đến cầu thân từ sớm.
Chớp mắt lại trôi qua hơn một tháng, ngày dự sinh của Giai Ninh đã đến, nhưng nàng ấy vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng người của Thế An Uyển và Thanh Phong Uyển đều bắt đầu sẵn sàng lâm trận. Đường Thư Nghi buổi tối đi ngủ cũng phải cảnh giác.
Đêm hôm đó, Đường Thư Nghi cảm thấy mới chợp mắt không lâu, giọng nói của Thuý Trúc từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Đại thiếu nãi nãi động rồi."
Đường Thư Nghi vừa nghe vậy, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, Tiêu Hoài cũng lập tức rời giường. Phu thê hai người đơn giản thu thập một chút, liền bước nhanh đến Thanh Phong Uyển. Tiêu Hoài thấy Đường Thư Nghi gấp gáp, sợ nàng ngã, liền đỡ lấy cánh tay nàng.
Đến Thanh Phong Uyển, thấy rằng toàn bộ viện đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Ngọc Thần đứng ở cửa phòng sinh, nói với bà tử đang canh gác ở đó: "Còn chưa bắt đầu sinh sao, sao ta không thể đi vào?"
Bà tử kia vẻ mặt khó xử giải thích gì đó với hắn, Đường Thư Nghi thấy vậy bước nhanh đi đến, vén rèm đi vào trong. Liền thấy Giai Ninh nằm trên giường sinh, khuôn mặt đau khổ đến méo mó.
"Cửa mình mở được một ngón tay rồi," Bà đỡ lập tức nói: "Cách lúc sinh hẳn là còn một đoạn thời gian nữa, tốt nhất để Đại thiếu nãi nãi ăn chút gì đó, lúc sinh mới có sức."
"Mau phái người đi chuẩn bị." Đường Thư Nghi phân phó một tiếng xong, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Giai Ninh: "Đừng sợ, nương ở bên con."
Giai Ninh gật đầu, Đường Thư Nghi lại nói: "Để Ngọc Thần vào với con đi, đợi khi con sinh lại bảo nó ra ngoài."
"Vâng." Giai Ninh chịu đựng đau đớn nói.
"Ngọc Thần con vào đi."
Đường Thư Nghi hét lên về phía cửa, rèm cửa lập tức được vén lên, sau đó Tiêu Ngọc Thần sải bước đi vào. Đường Thư Nghi tránh ra, để tiểu phu thê hai người ở với nhau.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến khi trời gần sáng, bà đỡ nói rằng có thể sinh, Giai Ninh bảo Tiêu Ngọc Thần đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần không muốn rời đi, Đường Thư Nghi nói: "Con ở đây ảnh hưởng đến chuyện sinh hài tử, ra ngoài đi, có ta ở đây canh rồi."
Tiêu Ngọc Thần mang vẻ mặt lo lắng đi ra ngoài, Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh Giai Ninh, lúc nào cũng nắm tay nàng ấy. Bên ngoài, Tiêu Ngọc Thần đang đứng ở cửa phòng sinh, Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Châu cùng với Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa đều đang đợi trong viện.
Tròng phòng sinh truyền đến từng tiếng kêu la đau đớn của Giai Ninh, đến khi bầu trời hoàn toàn sáng lên, cùng với một tiếng kêu đau đớn của Giai Ninh, một tiếng khóc lớn của anh nhi phát ra từ phòng sinh.
Sau đó có người mở rèm ra nói: "Chúc mừng thế tử gia, mẫu tử bình an."