Không biết qua bao lâu, Diệp Vi Vi dần dần nhận ra có gì đó không đúng.
Người này...
Chẳng lẽ là không biết hôn sao? Cứ áp môi vào nhau như vậy...
Đây là giống loài quý hiếm gì vậy?
Đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy!
Diệp Vi Vi cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi, sao người đàn ông này có thể đáng yêu như vậy chứ!
Mãi đến khi có tiếng động từ phía điểm thanh niên tri thức vọng lại, hai người mới tách ra.
Diệp Vi Vi vội vàng nói một câu "Mai gặp lại" rồi chạy về điểm.
"Diệp Vi Vi, cậu chạy gấp vậy làm gì? Có ma đuổi theo à?"
Lý Tĩnh dậy đi vệ sinh, suýt chút nữa đụng trúng cô, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng phàn nàn.
Diệp Vi Vi liếc mắt, thấy mọi người đều đã ngủ, cô trở về phòng, tìm chỗ của mình rồi nằm xuống.
Lý Tĩnh thấy Diệp Vi Vi không thèm để ý đến mình, khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Hơn nửa đêm mới về, chắc chắn là ra ngoài hú hí với đàn ông rồi!"
Hôm sau, Diệp Vi Vi cũng thức dậy cùng mọi người, uống một bát cháo ngô rồi cùng mọi người đi làm.
Hôm nay cô được phân công đi cắt cỏ heo.
Đến lượt cô nhận dụng cụ, Lục Tiểu Lan, người phụ trách ghi chép và phân phát dụng cụ, không thèm nhìn cô, hất hàm nói: "Hết rồi!"
Diệp Vi Vi chỉ vào hai chiếc liềm sau lưng cô ta: "Không phải còn hai cái sao?"
Lục Tiểu Lan đập cây bút trong tay xuống bàn, "Tôi nói hết rồi là hết! Tự đi mà nhổ bằng tay đi!"
Diệp Vi Vi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan là người ái mộ Triệu Minh Triết.
Từ ngày đầu tiên Triệu Minh Triết xuống nông thôn, cô ấy đã để ý đến anh ta.
Lục Tiểu Lan cực kỳ đối đầu với Diệp Vi Vi và luôn tìm cách gây phiền toái cho cô.
Diệp Vi Vi vốn là người nóng tính, không dễ gì chịu bị bắt nạt nên hai người thường xuyên cãi nhau.
Cha của Lục Tiểu Lan là Lục Minh Tài - Đại đội trưởng, bác là Lục Minh Phát - Trưởng thôn, ở thôn Đại Thanh Sơn này, gia đình họ là bá chủ.
Bên cạnh đó, Triệu Minh Triết luôn bênh vực Lục Tiểu Lan và Diệp Uyển Uyển lúc nào cũng thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, gần như mọi lần cãi vã, Diệp Vi Vi đều là người chịu thiệt.
Điều này khiến Lục Tiểu Lan ngày càng quá đáng.
Như hôm nay, Lục Tiểu Lan cố tình không chia nông cụ cho Diệp Vi Vi, cố tình gây khó dễ, chuyện này đã thành thường xuyên.
Lục Tiểu Lan cho rằng Diệp Vi Vi sẽ giống như trước đây, ngậm bồ hòn làm ngọt, đáng tiếc, cô ta đã nghĩ sai.
Diệp Vi Vi kéo cổ áo Lục Tiểu Lan lại gần, cười nhạt hỏi: "Cô nói xem nếu bây giờ tôi hô lên một tiếng, nói con gái Đại đội trưởng lấy quyền mưu tư, ỷ thế hiếp người thì sẽ ra sao?"
"Diệp Vi Vi! Cô nói bậy gì đó? Sao tôi lại lấy quyền mưu tư, ỷ thế hiếp người?"
Lục Tiểu Lan sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Cô ta không ngờ Diệp Vi Vi lại có sức mạnh như vậy, túm chặt đến nỗi cô ta gần như không thở nổi.
Lục Tiểu Lan lắp bắp nhìn về phía Triệu Minh Triết: "Thanh niên tri thức Triệu, anh xem thanh niên tri thức Diệp kìa, sao cô ta có thể ngậm máu phun người, vu oan cho em như vậy?"
Triệu Minh Triết nhíu mày, khó chịu nhìn Diệp Vi Vi, "Diệp Vi Vi, cô tưởng đây là đâu? Bớt gây rối đi!"
Thấy Triệu Minh Triết bênh vực mình, Lục Tiểu Lan khiêu khích nhìn Diệp Vi Vi, chờ cô thức thời buông cô ta ra, xin lỗi rồi cụp đuôi chạy lấy người.
Dù sao, trước đó chỉ cần Triệu Minh Triết lên tiếng, dù Diệp Vi Vi có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám hó hé nửa lời.
Đáng tiếc, Diệp Vi Vi đã không còn là Diệp Vi Vi của ngày xưa.
Cô lạnh lùng nhìn Triệu Minh Triết: "Anh bị mù à? Hay là phải lấy liềm đâm vào mắt thì anh mới thấy rõ? Anh muốn nịnh bợ Lục Tiểu Lan, làm chó săn cho cô ta, tôi không quan tâm, nhưng nếu còn dám ở đây nói hươu nói vượn thì đừng trách tôi không khách khí!"
=== ===