Gió đổi chiều bất ngờ, Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng ngẩn ra, trước đó Thiệu Đông đi nhặt ve chai, bọn nó cũng một phen cười nhạo, người đi đều bị chê cười, con cháu ở lại cũng bị chế giễu theo.
Kết quả lúc này mọi người đều thay đổi sắc mặt, cầu xin đi theo.
Nhưng đó là tất cả chuyện của sau này, bây giờ khoan hẵn đề cập tới.
Mặc dù thật sự kiếm được tiền nhưng đã phải khổ sở rất nhiều, sau khi chạy theo mấy ngày, Thiệu Đông gầy đi rất nhiều, mất hết số thịt mà Mục Kinh Trập đã nuôi được.
Mục Kinh Trập và Thiệu Đông từ thành phố trở về, cùng với Lý Chiêu Đệ và những người khác vội vã về nhà, kể cho họ nghe về tình hình của Mục Hàn trên đường.
"Tiểu Hàn hiện tại rất liều mạng, thật sự là thời điểm nóng nhất, không màng tất cả phơi nắng, nó mỗi ngày đều chạy khắp nơi để thu thập, cả người phơi nắng đen đi một tông."
"Nó cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc phải làm việc chăm chỉ, nếu không, hai năm nữa ai dám lấy? Ai mà không làm việc chăm chỉ để kiếm tiền? Tiền cũng phải liều mạng mới có được, chúng ta là người nhà nông phơi đen mấy tông da đã nhằm nhò gì." Mục Đằng vẫn là nghiêm mặt, nhưng trong mắt lộ ra sự nhẹ nhõm.
Bọn họ mở quầy hàng bán bánh bao hấp, công việc kinh doanh cũng khá ổn định, nhưng mùa hè buôn bán không tốt, mùa hè kinh doanh đồ ăn cũng không dễ quản lý, không thể để qua đêm, rất dễ bị thiu.
Lý Chiêu Đệ thấy rằng kem que bán ở bên ngoài rất tốt, cũng dự định nhập về một số kem que để bán.
Bà ấy rất có đầu óc kinh doanh, làm ăn cũng tốt, sau này thấy người trong thôn cũng thích ăn, liền bán ngay trong thôn mà không cần dựng sạp.
Khi bận rộn không có thời gian, bà mang đến nhà Mục Kinh Trập, nhờ mấy đứa trẻ bán hộ, phần thưởng là mỗi người được ăn một cây kem.
Nói đến thù lao, chỉ là hại mấy đứa nhỏ thôi.
Trẻ con lui đến Thiệu Gia ngày càng nhiều, người đến người đi, Mục Kinh Trập không biết vì sao sau khi từ thành phố trở về, cô luôn có cảm giác có người theo dõi mình, nhưng khi quay đầu lại không thấy gì cả, lần nào cũng vậy.
Cuối cùng chỉ có thể quy về ảo tưởng.
Còn có một lo lắng, Mục Kinh Trập phát hiện từ lần trước cùng Thiệu Tây từ trong thành phố trở về, đứa nhỏ tựa hồ có chút bơ phờ.
Lúc đầu cậu rất thân thiết với cô, nhưng đột nhiên quay lại như ban đầu, không thân thiết với cô, thậm chí còn ít gọi cô là mẹ.
Mục Kinh Trập vẫn là nghĩ không ra, theo lý là hoạn nạn có nhau thì nên thân thiết hơn, vì sao Thiệu Tây lại xa lánh cô?
Không phải Mục Kinh Trập không cố gắng trong thời gian này, nhưng lần nào cũng không hiệu quả.
Ban đầu, khi cậu đồng ý mua tờ báo đăng bài của mình, Mục Kinh Trập đã mua nó và quảng cáo khắp nơi cho mọi người biết, Thiệu Tây cũng không có hứng thú, trường học khen ngợi cậu, nhưng cậu cũng không thể hào hứng.
Một ngày nọ trở về, Mục Kinh Trập đã mua một tờ báo đăng bài báo của Tiểu mập mạp và gọi Thiệu Tây lại sau buổi tối.
"Đi thôi, Tiểu Tây, chúng ta sẽ đốt cho thằng bé như đã thỏa thuận."
Thiệu Tây không có cự tuyệt, nhưng quá trình vẫn là trầm mặc, Mục Kinh Trập kéo tay cậu, nhưng cậu lại thoát ra.
Mục Kinh Trập cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy, sau khi về đến nhà, Mục Kinh Trập gọi Thiệu Tây dừng lại: "Tiểu Tây, chúng ta nói chuyện đi."
Thiệu Tây bứt rứt một hồi, mới cúi đầu ngồi xuống trước mặt Mục Kinh Trập.
"Tiểu Tây, ngẩng đầu nhìn ta." Mục Kinh Trập vươn tay nâng Thiệu Tây ngẩng đầu: "Con mấy ngày nay làm sao vậy? Là chán ghét ta sao? Hay là ta đã nói sai hay làm sai chuyện gì sao?"
Thiệu Tây sốt ruột: "Không có."
"Không phải thì sao con phải tránh mặt không muốn nói chuyện với ta, giống như là rất ghét ta?" Mục Kinh Trập nghiêm túc nhìn cậu: "Ta vốn tưởng chúng ta cùng nhau gặp khó khăn nên thân thiết hơn, nhưng hiện tại xem ra đã phản tác dụng."
"Ta làm cái gì mà con không thích, hoặc con có tâm sự gì, đều phải nói cho ta biết, ta biết rồi mới có thể sửa đúng không?"
Thiệu Tây nắm chặt tay thành quyền: "Không phải, không có, mẹ không có làm gì sai."
"Ta không sai, vậy tại sao con không thích ta nữa?" Mục Kinh Trập sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Thiệu Tây: "Đừng dùng sức, sẽ đau."
Nghe Mục Kinh Trập nói như vậy, Thiệu Tây cảm nhận được sự quan tâm cùng ấm áp của cô, dù có kiềm chế thế nào, mũi cậu vẫn nhức nhức: "Chút này có gì mà đau? Mẹ có thể ngừng quan tâm con nhiều như vậy được không? "
Tại sao hết lần này đến lần khác làm cậu động tâm vậy?
Anh trai và những người khác cũng đã nhận thấy rằng cậu có điều gì đó không ổn trong khoảng thời gian này, tất cả đều bí mật hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì và bây giờ Mục Kinh Trập vẫn đang cố gắng lay chuyển cậu như thế này.
"Mẹ, để cho con yên, con không sao, con không sao, hơn nữa con không ghét mẹ, con rất thích mẹ, con chỉ là...!Tóm lại, để con yên, đừng lại gần con."
Thiệu Tây đứng dậy muốn chạy, Mục Kinh Trập đã nhanh chóng kéo cậu lại, ôm lấy cậu: "Không được, hôm nay con không nói rõ không được phép rời đi, sao không cho phép ta đến gần con?"
Mục Kinh Trập rất sốt ruột, hôm nay cô nhất định phải hỏi cho ra kết quả, nghĩ đến Thiệu Tây chỉ thích mềm không thích cứng rắn, cô từ phía sau ôm lấy cậu, dụi mặt vào lưng cậu, nhỏ giọng nói.
"Tiểu Tây, con không quan tâm đ ến ta, ta cảm thấy khó chịu..."
Thiệu Tây càng thêm cứng đờ, nghe thấy giọng nói của Mục Kinh Trập giống như sắp khóc, cậu vội vàng xoay người lại: "Đừng khóc, con không phải không quan tâm mẹ, con chỉ sợ...!sợ làm mẹ bị thương."
Mục Kinh Trập nắm lấy tay cậu: "Con có ý gì? Tại sao lại sợ làm ta bị thương?"
Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Mục Kinh Trập, Thiệu Tây cuối cùng không thể không nói ra sự thật, cùng với áp lực và đau đớn mà cậu đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian này.
"Con chỉ cảm thấy con rất xui xẻo, mẹ đối tốt với con, sẽ hại đến mẹ..." Thiệu Tây rốt cục nói ra nguyên nhân.
Mục Kinh Trập không ngờ rằng đây là nguyên nhân, nghe thấy điều này, cô vừa tức giận vừa đau lòng, nhịn không được vỗ vào mông của Thiệu Tây hai cái.
"Thằng nhóc này, trong lòng suy nghĩ chuyện như vậy mà không tìm đến ta nói một tiếng.
Ta luôn nói với con rằng có chuyện gì cũng phải cho ta biết, hay là những gì ta nói con đều không để vào tai?"
"Con đều nghe, chỉ là con sợ." Rõ ràng là bị đánh, nhưng Thiệu Tây trong lòng đột nhiên thả lỏng: "Mẹ, con chỉ sợ."
"Sợ cái gì? Đó là mê tín!" Mục Kinh Trập hận sắt không thể luyện thành thép, giúp cậu lau nước mắt: "Đừng khóc, muốn khóc cũng là ta khóc."
Cô nhéo mặt Thiệu Tây: "Ngốc, con đúng là đồ ngốc, không được mê tín, biết không? Con còn là nhà văn, sao có thể mê tín được."
Thiệu Tây chen đến trước mặt Mục Kinh Trập, xấu hổ không cho cô nhìn thấy mặt, vùi đầu vào vai cô, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc của Mục Kinh Trập: "Cn chỉ sợ thôi."
Thiệu Trung từ cửa cẩn thận thò đầu vào: "Mẹ, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là anh hai con nợ ta một bài học mà thôi." Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Tây đang dựa vào trên người cô, bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về Thiệu Trung nói: "Tiểu Trung, con đi tìm anh cả đi.
Nhờ anh đưa cho cuốn sách mà bữa trước ta vừa mượn về từ thư viện rồi mang đến đây cho ta."
Thiệu Trung quay lại nhìn cũng không nói gì, nhưng Mục Kinh Trập nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ đến Thiệu Đông và những người khác cũng đi theo Thiệu Trung và nghe lén.
Thiệu Đông nhanh chóng cầm cuốn sách đi tới, Thiệu Trung và những người khác nối tiếp nhau, Mục Kinh Trập cũng không để ý chúng, lật qua và tìm thấy chỗ mình muốn.
"Nào, Tiểu Tây, đọc đoạn này cho em nghe đi." Cô kéo Thiệu Tây vẫn đang ôm cổ mình.
Thiệu Tây xoa tay hai cái, lau đi nước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn đám người anh trai, chỉ thấp giọng hỏi: "Đọc cái gì?"
"Đọc đoạn này." Mục Kinh Trập chỉ chỉ.
Thiệu Tây nhìn một chút và bắt đầu đọc: "Cho nên khi trời gửi sứ mệnh lớn cho mọi người, trước tiên họ phải khổ tâm, cực khổ xương cốt, bỏ đói cơ thể, cơ thể trống rỗng và làm loạn hành động của họ, vì vậy họ mới có động lực và kiên nhẫn.
Để làm được những điều mà bản thân không thể.".