Mục Kinh Trập không biết rằng có bên ngoài phòng bệnh có một người một mực chờ đợi, nhưng vào đêm đó hiếm khi có một giấc ngủ ngon.
Vào ngày thứ ba, đạo diễn Lục đến thăm Thiệu Bắc, cũng để thảo luận về các vấn đề.
Gặp phải chuyện như vậy, đối với đoàn làm phim mà nói là một đả kích lớn, nhưng bọn họ đang đợi để hoàn thành công việc, lúc này càng không thể chậm chạp.
Đoàn làm phim không hoạt động mà ngày nào cũng đốt tiền, đạo diễn Lục vội vàng đến hỏi thăm tình hình hồi phục của Thiệu Bắc, muốn hỏi xem có thể quay trước không.
Mục Kinh Trập bất đắc dĩ: "Cổ họng của Thiệu Bắc vẫn chưa lành hẳn.
Mặt và chân tuy đã khá hơn nhiều nhưng cánh tay và bàn tay vẫn chưa lành, bây giờ bắt đầu quay có lẽ hơi khó khăn."
Thiệu Bắc lại chủ động đồng ý: "Mẹ, con không sao, có thể quay phim, cảnh phía sau cũng không cần di chuyển nhiều, con có thể làm được."
Mục Kinh Trập vẫn còn lo lắng, nhưng Thiệu Bắc cũng có suy nghĩ của riêng mình, họ không thể tiếp tục trì hoãn, chẳng những đạo diễn không có thời gian, bọn họ cũng không có.
Họ chỉ xin phép một tuần, một nửa số ngày nghỉ cũng đã qua, sẽ không tốt nếu trì hoãn thêm nữa.
"Mẹ, vừa vặn đằng sau diễn cũng không có thoại, Tiểu Cửu cũng bị thương, hiện tại con có thể nhập vai một cách chân thực hơn rồi."
Đạo diễn Lục nhìn Thiệu Bắc hiểu chuyện mà cảm động suýt khóc, vỗ ngực nói rằng miễn là phù hợp, về sau ông nhất định sẽ giới thiệu Thiệu Bắc cho những người ông quen biết.
Một diễn viên nhí biết diễn và không màng khó khăn như Thiệu Bắc thì biết tìm đâu ra người thứ hai?
Thiệu Bắc đồng ý, Mục Kinh Trập cũng biết đạo diễn Lục khó xử, cuối cùng cô không còn cách nào khác ngoài việc thỏa hiệp.
Thiệu Bắc đã được xuất viện ngay ngày hôm đó, đêm đó thực hiện hai cảnh quay, Mục Kinh Trập đã đích thân trang điểm cho Thiệu Bắc và cố gắng hết sức để không làm đau cô bé quá nhiều.
Mấy ngày kế tiếp Thiệu Bắc quay phim, dưới sự chăm sóc của cả đoàn, Thiệu Bắc cũng không chịu khổ quá nhiều, ngoại trừ có rất nhiều cảnh khóc, cũng làm cho mọi người khóc theo muốn sưng mắt.
Thiệu Bắc khóc liền khiến mọi người khóc theo, ai cũng đều cảm thấy rằng cô bé rất giỏi trong việc diễn những cảnh như vậy ở độ tuổi còn nhỏ, cũng càng ngày đối xử với cô bé tốt hơn, nghiễm nhiên trở thành người được yêu thích nhất trong đoàn phim.
Quay phim vượt quá kế hoạch ban đầu ba ngày, trải qua bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng bộ phim cũng hoàn thành, chính thức hoàn thành các cảnh quay.
Đạo diễn Lục không dừng lại mà vẫn lao đầu theo công việc tiếp theo, không dám thư giãn chút nào, nhưng công việc của Thiệu Bắc đã hoàn thành, vì vậy có thể thư giãn.
Là nữ chính, Thiệu Bắc tuy không phải là sao nhí nổi tiếng, tuy nhiễn đạo diễn Lục cũng không keo kiệt, ngay đêm kết thúc đã gọi lại và thỏa thuận về mức cát-xê.
Thiệu Bắc biết mình có tiền, nháo nhào đòi đi mua sắm, cô bé nói muốn mua những bộ váy đẹp cho Mục Kinh Trập, mua những món quà cho anh trai, cho ông bà ngoại và chú của cô bé.
Mục Kinh Trập nghĩ mình đã xin phép quá nhiều rồi, vậy thì cũng có thể xin thêm một ngày nữa, vất vả một chuyến đến Hải Thành, nhân cơ hội thì tham quan một chút, quá ư là hợp lý.
"Vậy thì ngày mai chúng ta đi mua sắm."
"Vâng, mẹ tốt nhất."
Dù sao Hải Thành là một thành phố lớn ven biển, so với đồ ở huyện thành thì thời trang hơn nhiều, Thiệu Bắc nhìn dòng người mang váy thật xinh đẹp, suy nghĩ nhất định phải mua cho mẹ một cái.
"Ngày mai con sẽ mua váy cho mẹ, lần trước mẹ mặc màu đỏ rất đẹp, lần này cũng mua một cái đi."
" Không cần..."
" Không được, con nhất định phải mua, ít nhất phải được ba bộ, còn mua thêm giày nữa."
"Tiểu Bắc, con tự mua cho mình là được, mẹ không cần."
"Quần áo mẹ may cho con còn đẹp hơn họ bán, có mua hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng nhất định phải mua cho mẹ, tiền con kiếm ra, con có quyền quyết định." Thiệu Bắc đã đưa ra quyết định: "Chỉ là mấy bộ quần áo thôi, mẹ đừng nói nữa mà."
Chờ sau này cô bé kiếm được nhiều tiền hơn, cô sẽ mua tiếp cho mẹ, chẳng hạn như dây chuyền vàng, thứ mà nhiều người ở Hải Thành đều đeo, cô bé muốn mẹ cũng được đeo.
Nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, trước tiên cứ mua quần áo đã, rồi từ từ tính tới.
Mục Kinh Trập không ngờ rằng mình lại nhận được phản hồi độc đoán từ con mình sớm như vậy, hạnh phúc đồng ý.
Sau đó thực sự đi mua quần áo, Thiệu Bắc cứ đi xem đồ cho cô, cô lại không nhịn được nhìn bên quầy bán đồ trẻ em, mùa thu đang đến, cô cũng muốn mua áo sơ mi và áo len cho chúng.
Người thành phố mặc áo sơ mi với áo len nhiều nhất, các cô gái còn mặt váy phối với áo len.
"Mua cho mẹ trước, sau đó mua cho các anh sau."
Thiệu Bắc nhận ra rằng cô bé đã ngăn cản Mục Kinh Trập đúng lúc, khăng khăng mua đồ cho cô trước, cuối cùng cũng mua được hai cái váy, một chiếc áo sơ mi kèm váy và một đôi giày da.
Mỗi lần mua xong Thiệu Bắc đều là người trả tiền, Mục Kinh Trập tiếc rằng thời điểm này còn chưa thể quẹt thẻ, nếu không cô có thể thấy cảnh Thiệu Bắc hống hách rút thẻ ra và nói hãy quẹt thẻ cho cô bé.
Những tổng tài bá đạo trên ti vi kia khi quẹt thẻ chắc cũng phải khiêm nhường trước Thiệu Bắc một chút, Mục Kinh Trập nhìn bộ dạng của Thiệu Bắc mà cảm thấy tim mình sắp rớt ra ngoài.
Sau khi mua cho Mục Kinh Trập xong, liền đi mua cho đám của Thiệu Bắc: "Vừa rồi khi tới đây cũng có một số cửa hàng quần áo trẻ em ở bên kia, chúng ta hãy đến đó."
Dù sao, Hải Thành là một thành phố lớn, hơn nữa cũng có thể là do cuối tuần, trên đường phố người ra vào tấp nập khiến Mục Kinh Trập đột nhiên có cảm giác trở về thành phố hiện đại.
Trên đường trở về, Mục Kinh Trập nhìn dòng người qua lại, trong mắt hoài niệm, lúc chờ đèn giao thông, Mục Kinh Trập thấy Thiệu Bắc đang nắm tay cô nhìn gì đó, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.
Mặc dù nó chỉ lướt qua trong nháy mắt nhưng Mục Kinh Trập đã bắt được nó, cô nhìn theo hướng nhìn của Thiệu Bắc và nhìn thấy một cô bé đang cưỡi trên cổ cha mình, hai cha con nói nói cười cười.
Mục Kinh Trập cũng hiểu rõ là Thiệu Bắc đang ghen tị, dễ hiểu thôi, lúc nhỏ ai mà không ghen tị, cô bé cũng vậy.
Cô không có khả năng hồi sinh Thiệu Kỳ Hải đã chết, nhưng cô có thể trở thành Thiệu Kỳ Hải.
Dù sao cô cũng có rất nhiều sức lực, vì vậy Mục Kinh Trập nhét tất cả quần áo mua được vào túi đeo vai, cõng sau lưng, quỳ xuống xoa đầu Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc đừng hâm mộ bọn họ, mẹ cũng có thể làm được! "
Thiệu bắc còn chưa định hình, Mục Kinh Trập đã ôm cô bé lên, cho ngồi lên cổ cô.
Thiệu Bắc kinh ngạc kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy đầu Mục Kinh Trập: "Mẹ..."
"À, ôm chặt vào nhé, không khí trên đó có ổn không?" Mục Kinh Trập nghiêng đầu hỏi.
Thiệu Bắc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vừa rồi cô bé chỉ có một chút ghen tị, chỉ một chút thôi, sao mẹ có thể biết được.
"Mẹ, mẹ thật tốt, mẹ thật tốt." Thiệu Bắc kích động, ôm lấy đầu Mục Kinh Trập hôn lên trán cô.
"Ha ha, được rồi." Mục Kinh Trập không nhịn được cười ra tiếng.
Động tác của hai mẹ con thu hút sự chú ý của mọi người, nhìn Thiệu Bắc trên cổ Mục Kinh Trập thật buồn cười, cũng khó tránh khỏi nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ quái, xưa nay chỉ có cha mới cõng con như vậy, mẹ sao có thể...!
Cô bé được cha cõng mà Thiệu Bắc đã ghen tị hồi nãy cũng nhìn qua, cô bé ấy chỉ vào họ và hỏi cha tại sao Thiệu Bắc không được cha cõng mà lại là mẹ của cô ấy.
Thiệu Bắc sững người một lúc, sau đó nhìn thấy Mục Kinh Trập mỉm cười và trả lời từ xa: "Bởi vì ta rất khỏe nha."
Mục Kinh Trập trong mắt mọi người rất cởi mở và thẳng thắn, không quan tâm đến những ánh mắt đó, đây có lẽ là một kỹ năng mới được phát triển ở kiếp này, không quá để ý ánh mắt người khác.
Thấy Mục Kinh Trập như vậy, Thiệu Bắc cũng bình tĩnh lại, nói thêm một điều với cô gái nhỏ: "Mẹ tớ rất tuyệt vời."
Thiệu Bắc trưng ra khuôn mặt tự hào, đây là mẹ của cô bé đó nha!.