Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 134: 134: Để Ý




Trước đây Mục Tuyết chưa bao giờ để người em họ là Mục Kinh Trập này vào mắt, Mục Kinh Trập chỉ là một tên hề, bất cứ ai dính líu đến sẽ mất đi danh tiếng, hai người không cùng một thế giới, đây là sự thật mà mọi người đều ngầm thừa nhận.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, cô và Mục Kinh Trập giống như kẻ thù truyền kiếp, trực giác của Mục Tuyết mách bảo nếu Mục Kinh Trập tốt lên, cô ấy sẽ không yên ổn được.

Và nếu Mục Kinh Trập mà trở thành tiêu điểm, cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ vượt qua nổi.
Mục Tuyết không muốn dọa chính mình, nhưng cũng không muốn thừa nhận hiện thực này.
Trước đây, những xu hướng của các cô gái nhỏ trong thôn về cơ bản đều do Mục Tuyết dẫn đầu, chẳng hạn như kiểu tóc học sinh, chẳng hạn như là váy, các cô gái trong thôn đều học theo cô ấy.
Mục Kinh Trập chỉ là bắt chước bừa, không ít lần làm trò cười, nhưng bây giờ người trong thôn chính là bắt chước theo Mục Kinh Trập.
"Chiếc váy trên người Mục Kinh Trập thực sự rất đẹp.

Tớ nghe nói rằng nó được mua ở Hải Thành, một ngày nào đó tớ cũng muốn mua một cái."
"Tớ cũng vậy."
Các cô gái nhỏ muốn mặc quần và hoa cài đầu mà Mục Kinh Trập làm ra, thậm chí có một số cô gái còn muốn cắt tóc ngắn, bị mắng không biết bao nhiêu lần mới từ bỏ ý định.
Mục Tuyết khó hiểu nhìn chính mình, đồ cô ấy đang mặc bây giờ đều là đồ tốt, so với đồ của Mục Kinh Trập còn tốt gấp nhiều lần, cũng là do Đường Mặc Linh tặng, đồ mua ở Hải Thành không thể so được, sao bọn họ lại không thấy?

Mục Tuyết không hiểu, đồ của cô ấy tốt đến mức không phải ai cũng có được, mà đồ của Mục Kinh Trập lại bình dân hơn, ai cũng có thể mua được.
Hai ngày sau, Mục Tuyết cũng phát hiện một sự thật.
Nhiều thanh niên trong thôn, cũng như cha mẹ của họ, muốn bí mật làm mai với Mục Kinh Trập.
Nhưng bề nổi thì không có ai, cũng không ai muốn nói chuyện kết hôn, tìm hiểu một chút thì mới biết bọn họ cũng không dám nói ra, cũng đoán là Mục Kinh Trập sẽ không đồng ý.
Trước kia là Mục Tuyết là người mà bọn họ e ngại không dám ngỏ lời, bây giờ đã đổi thành Mục Kinh Trập.
Cô rõ ràng là một quả phụ trẻ tuổi, cũng đã từng kết hôn một lần, nhưng lại có rất nhiều chàng trai trẻ và những thanh niên triển vọng nhất trong thôn đều cảm thấy bản thân không xứng với Mục Kinh Trập nên không dám cầu hôn.
Mục Tuyết ngẩn ra: "Làm sao lại biến thành như vậy?"
Mục Tuyết không nhớ rõ chuyện đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, khi về đến nhà thì nhìn thấy Lý Chiêu Đệ, Mục Tuyết cũng ngẩn ra trong chốc lát.
Cô ấy suýt chút nữa không nhận ra đây chính là thím Hai cay nghiệt vô lại của mình, bà ấy không ở trên sân khấu làm trò hề, mà lại trở nên vui vẻ nói chuyện cười đùa như vậy từ khi nào? Và từ khi nào xung quanh bà ấy lại có nhiều kẻ xu nịnh như vậy?
Thím Hai trước kia không phải là người không được chào đón nhất sao, người trong thôn nhìn thấy thím đều trốn đi sao?
Mục Tuyết do dự nghĩ tới, giống như là đã rất lâu rồi thím Hai không có châm chọc cô, đến cướp đồ của cô.
Suy nghĩ kỹ lại, cô ấy thậm chí còn không nhìn thấy bà ấy oán hận nhìn cô nữa, đặc biệt là sau khi phân gia.
Từ lúc nào mà đã thành như vậy? Tại sao nó lại thay đổi?
Mục Tuyết ngơ ngác nhìn Lý Chiêu Đệ, liều mạng nhớ lại, Lý Chiêu Đệ vốn không có nhìn thấy Mục Tuyết, nhưng thấy cô ấy cứ như vậy nhìn mình, không khỏi nhếch miệng.

Tại sao con bé này lại nhìn bà với ánh mắt sắc bén như vậy? Bà đây bận rộn chạy đông chạy tây không có thời gian bắt bẻ à nha.
Lý Chiêu Đệ suy nghĩ một chút, rất nhanh liền bị mọi người nịnh nọt hấp dẫn.
"Đừng khen quá, chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi, cho dù là mua ở Hải Thành thì cũng chỉ là một bộ quần áo mà thôi."
Lý Chiêu Đệ đang bận suy nghĩ làm thế nào để chữa khỏi vết sẹo cho Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc, kết quả vừa quay đầu đã bị choáng ngợp bởi những món quà.
Thiệu Bắc nằng nặc mua đồ cho Mục Kinh Trập, nhưng cô bé cũng không quên các anh em và ông bà ngoại, ai cũng có quà.
Mục Kinh Trập cũng nhớ kỹ và cũng mua một số thứ, mặt khác Lý Chiêu Đệ mua quần áo cho mấy đứa trẻ, Thiệu Đông và Thiệu Tây đương nhiên cũng muốn đáp lễ, chúng cũng đã tự kiếm ra tiền, còn có Mục Hàn đem đồ về cho cha mẹ.
Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng sững sờ nhận quần áo và giày mới tinh.
Mục Kinh Trập bởi vì mang chiếc váy mua từ Hải Thành mà nhận được rất nhiều sự chú ý, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng cũng vậy.
"Tôi không biết trên đời này lại có loại da mềm như vậy, mặc vào cũng mềm nhũn, Kinh Trập cũng không tự mình mặc, lại nhất quyết mua cho tôi."
"Còn cái khăn lụa này, đừng nhìn nó nhỏ như vậy, giá cả cũng không rẻ.

Đứa trẻ Tiểu Bắc kia còn nhỏ, mới kiếm ra tiền lại mua tặng cho tôi.


Tôi đây mỗi ngày đều đi làm, hai tay đều xù xì, sợ chạm vào sẽ hỏng mất."
Mọi người đều biết rằng Lý Chiêu Đệ đang khoe khoang, nhưng vẫn là không khỏi ghen tị, họ chưa bao giờ nhìn thấy chiếc khăn lụa đính hoa từ Hải Thành.
Muốn sờ một chút lại sợ hỏng, trước đây Lý Chiêu Đệ chưa bao giờ cho bọn họ chạm vào, nhưng lần này lại hào phóng để cho bọn họ sờ.
Lý Chiêu Đệ nói khô cả giọng, trong lòng rất đắc ý, trước đây mọi người đều cười nhạo bà, nói rằng bà ngu ngốc, đi nhận mấy đứa trẻ không có máu mủ làm cháu.
Nhưng Thiệu Đông, Thiệu Bắc và những người khác lại làm bà nở mày nở mặt, chưa bao lâu đã mang quà tặng cho bà.
Thành thật mà nói, ngay cả ruột thịt cũng không thể hiếu thuận như vậy, vì vậy Lý Chiêu Đệ phải đi khoe khoang một chút.
Mục Đằng thì dè dặt hơn Lý Chiêu Đệ rất nhiều, nhưng ông ấy cũng đội mũ và mặc quần áo mới đi dạo trong thôn.
Ông không khoe khoang, nhưng thích hưởng thụ mọi ánh nhìn của mọi người, ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng thực tế lại đắc ý vô cùng.
Mặc dù thời tiết vẫn chưa lạnh, đội mũ sẽ rất nóng nhưng vẫn nhất quyết không cởi ra.
Mục Kinh Trập nhìn thấy hành động của Mục Đằng và Lý Chiêu Đệ, dở khóc dở cười, Lý Chiêu Đệ đắc thắng và khoe khoang khắp nơi hoàn toàn là điều trơ trẽn trong phim truyền hình, sự tồn tại đáng ghét nhất trong thôn, theo lý thì cô nên nhắc bà ấy một câu, nhưng nhìn bọn họ vui vẻ như vậy cũng không nỡ.
Quên đi, miễn là hai người họ vui là được.
Những người thuộc thế hệ trước đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, đây là lúc họ tự hào và hạnh phúc nhất, sự đố kị và ghen tị của người khác đối với họ mà nói, ngọt ngào hơn cả ăn mật.
Mục Kinh Trập cũng vui lây, Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng hãnh diện, nhưng Triệu Lan, anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu suýt chút nữa bị tức chết.
Triệu Lan không ngờ mấy đứa trẻ vậy mà lại thành công, cái gai vướng víu trong mắt bà ta vậy mà thực sự có thể kiếm ra tiền? Lại còn kiếm được nhiều tiền như vậy.
Bà ta lúc trước chẳng thèm quan tâm bọn trẻ có nhận mình hay không, thậm chí còn nghĩ tốt nhất là không nhận, để khỏi tốn tiền.
Nhưng sau khi thấy bọn chúng thật sự mua đồ cho Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng, thì bà ta không khỏi ghen tị.

Bà nội chúng nó vẫn còn đây, chính bà một tay nuôi lớn bọn chúng, sao lại không mua cho bà!
Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng là cái thứ gì, cũng chẳng phải ông bà ruột thịt, vậy mà chỉ nói vài tiếng, bọn trẻ lại mua quà cho họ!
Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng càng vui vẻ, càng thể hiện nhiều thì Triệu Lan càng không thể kiểm soát được cơn tức giận, ngày nào cũng đứng ở trước cửa hoặc trước nhà bên cạnh chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Nào là sói mắt trắng, nào là một đồ vô liêm sỉ, nói tới nói lui cũng là ám chỉ đám Thiệu Đông nên mua đồ cho bà ta.
Bà ta cũng muốn trực tiếp yêu cầu, nhưng vì lần trước sợ hãi nên không dám.
Bà ta không dám, đám Thiệu Đông cũng phớt lờ bà ta, coi bà ta như trò cười, chưa từng để ý đến.
Lần trước vì nhìn thấy biểu cảm của Triệu Lan sau khi Mục Kinh Trập bị rắn cắn, mấy đứa trẻ vẫn còn nhớ như in, chúng nhớ lòng tốt, nhưng chúng cũng mang trong mình mối hận.
"Bà ấy lại mắng mỏ ở cửa." Thiệu Bắc sau khi ra nghe ngóng thì đi vào nhỏ giọng nói.
"Cứ để cho bà ta mắng, hiện tại chỉ là món khai vị, cũng không tính là gì, sau này sẽ càng chọc tức bà ta hơn nữa." Thiệu Tây cười lạnh: "Lúc bà ta ném chúng ta cho mẹ cũng rất dứt khoát, cứ để bà ta hối hận đi.

"
Bọn nhỏ tùy tiện nói vài câu, đem Triệu Lan để sau đầu, hiện tại bọn chúng lại có thêm phiền phức.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại có rất nhiều thanh niên lui tới trước nhà, đối mặt với bọn chúng đều vui cười chào đón, thỉnh thoảng ở nhà nhìn ra lại thấy bọn họ.
Ban đầu, Thiệu Bắc và những người khác cũng không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng gần đây mỗi khi chúng đi học về, quan sát thấy nhiều hơn, cũng nhìn ra được tâm tư trong đó.
Những người này hình như có ý tứ với mẹ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.