Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 140: 140: Chịu Trách Nhiệm




Bên kia, Mục Kinh Trập chờ đến độ muốn thiếp đi, cuối cùng cũng nghe được gì đó.
"Quá tốt rồi, đám người Tiểu Bắc đã trở lại!"
Đường Mặc Linh: "..."
Không đúng, vì sao Mục Kinh Trập lại không có chủ động, mà chỉ chờ người tới?
Mục Kinh Trập làm thế nào mà vẫn nhịn được? Có chuyện gì vậy? Lúc này, Đường Mặc Linh có chút hối hận, sớm biết vậy anh cũng sẽ không làm giá mà bỏ lỡ cơ hội.
Trong lúc Đường Mặc Linh đang hối hận, Mục Kinh Trập đã đứng dậy và đi tới, việc đầu tiên phải làm chính là mặc quần áo, nếu không sẽ rất tệ nếu bị phát hiện ngay lúc quần áo xộc xệch.
Sợ Đường Mặc Linh nhìn thấy mình khi lấy quần áo đi, Mục Kinh Trập nghĩ một lúc, xoay cả người Đường Mặc Linh một vòng, để anh quay mặt vào tường, dùng chân chống lên vai anh để ngăn anh quay lại, sau đó mới lấy quần áo ở trên đầu anh mặc vào.
Mặc dù bên trong cô vẫn còn một cái áo lót nhỏ, ở thời hiện đại cũng rất nhiều người mặc nó bên ngoài, nhưng vào thời điểm này vẫn phải chú ý.
Sau khi mặc vào, Mục Kinh Trập cảm nhận một chút, hình như không còn khó chịu như trước, triệu chứng dị ứng cũng giảm bớt.
Đường Mặc Linh: "...Cô đang làm gì vậy?"
"Đám Tiểu Bắc đang tới đây." Mục Kinh Trập vui vẻ chia sẻ, sau khi chia sẻ xong, nhìn Đường Mặc Linh rồi đột nhiên cau mày: "Không được, còn có anh ở đây, không thể để cho mọi người biết chúng ta bị nhốt cùng một chỗ!"
Bị nhốt cùng nhau, cô nam quả nữ ở chung một thời gian lâu như vậy, mặc dù cái gì cũng chưa làm, nhưng mà cũng không thể giải thích được.
Mục Kinh Trập bắt đầu khẩn trương nghĩ cách xử lý Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh nghe xong liền hiểu rõ, sau khi Mục Kinh Trập buông anh ra, anh quay người với hai tay bị trói sau lưng và nhìn Mục Kinh Trập.

Đây là lần đầu tiên sau ba bốn tiếng anh mới nhìn thấy rõ ràng Mục Kinh Trập, mặt cô vẫn còn hơi đỏ, nhưng cũng vừa phải.
Nhìn mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng đẹp, đối với Đường Mặc Linh mà nói, tim đập liên hồi là thật.
Mấy tiếng đồng hồ này cuối cùng cũng khiến anh nhận ra tâm tư của mình, trước đây cảm xúc của anh rất mâu thuẫn, trái tim vì Mục Kinh Trập mà loạn nhịp, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói cho anh biết, người anh thích là Mục Tuyết.
Trên thực tế cũng là như thế, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tuyết, anh tự nhiên đã bị cô ấy hấp dẫn, vẫn luôn cho rằng đó là định mệnh của mình, nhưng sau này khi gặp Mục Kinh Trập, anh lại không thể khống chế được trái tim mình, trái tim anh vì cô mà đập điên cuồng, rõ ràng thích Mục Tuyết, nhưng lại không kìm được mà thích Mục Kinh Trập.
Anh đồng thời phải lòng hai người một lúc, mà trước đó vừa chọn Mục Tuyết, anh nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mãi đến lúc đính hôn anh mới biết rằng anh không thể lừa dối trái tim mình.
Sự việc ngoài ý muốn hôm nay cũng đã khiến anh hiểu rõ bản thân mình mong muốn cái gì.
Số phận của nam nữ chính đã tan vỡ trong một đêm, bởi vì lần ngoài ý muốn này, Đường Mặc Linh đã nhận ra tâm tư của chính mình, người anh chọn chỉ có thể là Mục Kinh Trập, cũng muốn vì cô mà điên cuồng một lần.
Cho dù cô đã từng kết hôn một lần, cho dù bây giờ cô vẫn mang theo lũ trẻ để chăm sóc, nhưng anh vẫn như điên mà động lòng.
Thấy Mục Kinh Trập gấp gáp như vậy, Đường Mặc Linh nói: "Kinh Trập, cô không cần phải lo lắng như vậy.

Chúng ta đã ở một mình mấy tiếng đồng hồ rồi cho nên không thể giải thích rõ ràng được.

Không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi...!tôi...!tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Đã đến lúc anh chọn cô, đó có lẽ là ý trời.

Đường Mặc Linh nói xong, cả người bỗng dưng nhẹ bỗng, mấy ngày nay trong lòng đầy áp lực cũng đột nhiên thả lỏng, mỉm cười nhìn Mục Kinh Trập.
Anh vốn tưởng rằng Mục Kinh Trập sẽ vui mừng cảm động, không ngờ Mục Kinh Trập lại nhìn anh một cách kỳ lạ, không chút kinh ngạc.
"Anh nói bậy bạ gì vậy? Tại sao không giải thích được? Tôi cũng không làm gì cả thì sao không thể giải thích? Cái gì mà chịu trách nhiệm, anh có thể dẹp đi được rồi, đừng có nói lung tung như vậy nữa."
Mục Kinh Trập không biết tại sao Đường Mặc Linh lại phát điên, cô đoán rằng chắc là anh có một chút mâu thuẫn với Mục Tuyết, theo tình tiết trong sách, Đường Mặc Linh thỉnh thoảng sẽ nói điều gì đó mơ hồ để khiến Mục Tuyết ghen.
Mục Kinh Trập không quan tâm đến hai người họ yêu đương thế nào, nhưng cũng không thể kéo cô vào được.
Đường Mặc Linh nhìn Mục Kinh Trập với vẻ mặt không thể tin được: "Cô không chấp nhận?"
Mục Kinh Trập làm sao dám không chấp nhận anh? Là không ư? Có phải là quá ngạc nhiên không dám tin hay là cô không nghe rõ?
Đường Mặc Linh vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Mục Kinh Trập trả lời: "Chấp nhận cái gì, đừng nhiều lời nữa, bọn họ tìm tới rồi, chờ một chút, tôi đã tìm được một chỗ."
Đèn trong xưởng mì vẫn sáng bất thường, Thiệu Nam cẩn thận phát hiện ngô ở nhà không có, nghi ngờ Mục Kinh Trập đã đến nhà máy mì nên lập tức đi tìm.
Mục Kinh Trập vểnh tai lên và mơ hồ nghe thấy một số tiếng bước chân, cũng thuận lợi tìm cho Đường Mặc Linh nơi ẩn náu.
Thời gian gấp gáp, Mục Kinh Trập không kịp cởi dây trói cho Đường Mặc Linh, liền cúi xuống ôm lấy Đường Mặc Linh.
Đột nhiên bị ôm kiểu công chúa vào lòng, Đường Mục Linh: "...!!!"
Khuôn mặt anh đầy vẻ kinh ngạc, muốn nói với cô là để anh tự đi, nhưng Mục Kinh Trập khụy đầu gối và đẩy anh lên phía trên nóc cối xay trong giây tiếp theo.

Bởi vì phía trước vẫn còn có một số thiết bị, tình cờ che được thân hình của Đường Mặc Linh.
Mục Kinh Trập giấu anh rất kỹ: "Đường Mặc Linh, chịu đựng một lúc, trốn vào và đừng gây ra tiếng động."
Đường Mặc Linh cả người đều không khỏe: "Nhưng cô cũng không thể để tôi ở đây, mau đặt tôi xuống."
Mục Kinh Trập xác định ngoài cửa có tiếng động, vào thời điểm quan trọng, Đường Mặc Linh như xe bị tuột xích, cô nhịn không được vung nắm đấm đe dọa: "Im đi, anh muốn tôi nhét tất vào miệng anh à?"
"Cô...!" Đường Mặc Linh nghẹn một cái, tức giận không nói ra lời.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3.

Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly

4.

Một Đời Dài Lâu
=====================================
"Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, lát nữa tôi tới đón anh." Mục Kinh Trập thấy anh im lặng, liền bước ra ngoài, cửa cũng đã mở ra.
"Mẹ!"
"Kinh Trập!" Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông xuất hiện ở cửa: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, tôi không sao." Mục Kinh Trập sợ bọn họ tìm được Đường Mặc Linh, không cho bọn họ đi kiểm tra, liền đóng cửa không cho bọn họ đi vào.
Cũng may đám người Thiệu Kỳ Dương chỉ nóng lòng hỏi thăm tình hình của cô, lại không để ý đến động tác nhỏ của cô: "Ai nhốt cô ở đây?"
Ánh mắt Mục Kinh Trập khẽ động: "Không phải là ngoài ý muốn, chính là Lý Hoa!"
Lúc trước từng đối phó với Lý Hoa một lần, nhưng xem ra vẫn chưa đủ, còn đặc biệt muốn nhốt bọn họ lại để làm nên chuyện, tâm tư quá thâm độc, không thể cứ mặc kệ mà buông tha.
Mục Kinh Trập biết, có thể không phải Lý Hoa khóa cửa, nhưng nhất định có liên quan đến Lý Hoa, có thể là Lý Hoa sai người khóa cửa, chỉ là để giữ hai người bọn họ ở lại đây.
Tuy rằng cô hiểu lầm, Lý Hoa không cho cô uống loại thuốc kia, nhưng biết mình dị ứng với hạt vừng, nên anh ta cố ý dùng hạt vừng.
Thật xui xẻo, nói chết thì chết, Mục Kinh Trập không rõ làm sao mà Lý Hoa biết được chứng dị ứng của cô, dù sao anh ta cũng đúng là không có ý tốt, cô nhất định phải cho anh ta một trận.
Mục Kinh Trập giải thích mấy câu rằng cô bị dị ứng với hạt vừng, mà Lý Hoa lại cố ý dùng hạt vừng để hại cô, thậm chí còn nhốt cô ở đây, sau đó cùng Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông đang tức giận đến nhà Lý Hoa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.