Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 150: 150: Cậu Của Đường Mặc Linh




Mục Kinh Trập bận rộn đến mức quên mất những rắc rối của Đường Mặc Linh đem đến, nhưng ngược lại làm cho Đường Mặc Linh nhịn gần chết.
Đường Mặc Linh lại lục đục ngo ngoe tìm đến Mục Kinh Trập hai lần liên tiếp, muốn chứng minh tâm ý của mình với Mục Kinh Trập, nhưng Mục Kinh Trập mỗi lần đều nói: anh đang chứng minh cái gì? Đừng quá bốc đồng.
Có lẽ là bởi vì trước kia anh làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên Mục Kinh Trập không chỉ là không tin anh đối với mình chân thành, mà còn cảnh giác đối với anh, một mực tin rằng anh với Mục Tuyết vẫn luôn một lòng một dạ.
Đường Mặc Linh rất tức giận, nhưng anh không thể làm gì được cô, bởi vì Mục Kinh Trập không giống như là đang nói dối, nhưng sự thật là như vậy, cô chỉ nói rằng bọn họ không thể, sau đó bắt đầu tránh anh, mỗi lần trốn tránh đều rất khó khăn.
Đường Mặc Linh cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim, sau hai ngày bình tĩnh lại, cuối cùng anh đã tóm được Mục Kinh Trập.
"Mục Kinh Trập, em tính trốn anh trong bao lâu? Chẳng lẽ từ nay về sau em vẫn muốn một mực trốn anh như vậy sao?"
Mục Kinh Trập nhìn thấy anh liền đau đầu: "Đúng vậy, tôi vẫn là câu nói kia, Đường Mặc Linh, hai chúng ta không có khả năng, anh đừng tìm tôi nữa."
Đường Mặc Linh cố nén cơn giận của mình, nhìn thấy Mục Kinh Trập trốn tránh anh, trong lòng ớn lạnh, anh phải thừa nhận rằng Mục Kinh Trập thực sự không thích anh và giữa bọn họ thực sự không có khả năng phát sinh quan hệ.
Anh vừa thất vọng vừa tuyệt vọng: "Em thật sự không thích anh một chút nào sao? Anh có điểm gì không hài lòng em?"
"Không có chút nào cả, tôi và anh thật sự không có khả năng, Đường Mặc Linh, đừng tới tìm tôi nữa, tôi cầu xin anh đó."
Quá tam ba bận, không chỉ ba lần từ chối mà còn kèm theo từ cầu xin, điều này hoàn toàn khiến Đường Mặc Linh mất bình tĩnh: "Cầu xin? Em cầu anh đừng có đến tìm em sao? Em có biết có bao nhiêu người phụ nữ cầu xin anh tìm đến họ không? "
"Vậy thì anh đi tìm bọn họ đi!"
"Mục Kinh Trập!" Đường Mặc Linh nhìn thái độ của cô, thẹn quá hóa giận: "Em cho rằng anh thật sự sẽ không tìm đến bọn họ sao? Hay em cho rằng anh thích em nên em muốn làm gì thì làm?"

"Anh có thể nói rõ ràng với em rằng, em khó có thể tìm được một người đàn ông nào tốt hơn anh.

Nếu bỏ lỡ anh rồi, em sẽ phải cam chịu làm kẻ tầm thường trong cuộc đời mình.

Em có biết anh là ai không? Sao em dám từ chối anh như vậy! Anh sẽ đi tìm bọn họ, em có không giữ mất đừng tìm!"
Mục Kinh Trập: "..."
Thấy Mục Kinh Trập không nói gì, Đường Mặc Linh bình tĩnh thở ra: "Nói như vậy đi, Mục Kinh Trập, chỉ cần em có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn anh, thì anh sẽ từ bỏ, chỉ cần em có thể tìm ra mà thôi."
"Không, Đường Mặc Linh, điều này không được quyết định bởi địa vị, cũng không phải bởi anh có bao nhiêu tiền mà có thể quyết định.

Anh nên lý trí hơn một chút."
"Anh lý trí không nổi." Đường Mặc Linh kiên quyết: "Tìm cho ra, nếu không em không được phép từ chối anh."
Mục Kinh Trập dần trở nên mất kiên nhẫn: "Đường Mặc Linh, đủ rồi, đừng ép tôi nói những lời khó nghe."
Cô không thèm nói nữa, xoay người muốn rời đi, lại bị Đường Mặc Linh kéo lại: "Em tức giận sao? Tìm không ra sao?"

Trong mắt anh hiện lên một tia đắc ý, giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng: "Kinh Trập."
Đường Mặc Linh cau mày, nhìn theo giọng nói, vẻ đắc ý trên mặt ngay lập tức biến mất: "Chú?"
Tại sao chú lại ở đây? Không phải chú đang hôn mê sao? Không phải nói là không thể tỉnh lại sao?
Đường Mặc Linh nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm, liền dụi mắt và nhìn lại.
Lần này nhìn càng thêm rõ ràng, đúng là chú của anh rồi.
Đường Mặc Linh nhìn chú của mình đi đến gần, tiếp đó lại nhíu mày và kéo tay anh ra.
"Đường Mặc Linh, quên rồi sao, bây giờ còn động tay động chân với con gái nhà người ta? Còn thô lỗ như vậy."
Đường Mặc Linh chỉ cảm thấy lực trên cổ tay giống như muốn bóp nát bàn tay của mình, cả người hoàn toàn cứng đờ, cơn đau nói cho anh biết tất cả những thứ này không phải là giả.
Anh nhìn Quý Bất Vọng, không nói nên lời một lúc.
"Quý Bất Vọng, sao anh lại ở đây?" Mục Kinh Trập vừa rồi nghe thấy một tiếng chú phát ra từ miệng của Đường Mặc Linh, nhưng cô cũng không dám xác định, vì vậy sau khi hỏi xong liền nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.
"Tôi vừa nhìn thấy cô nên tới đây." Quý Bất Vọng nhìn thấy một người đàn ông đang trêu chọc Mục Kinh Trập, theo tự nhiên liền đi tới, nghe giọng nói, trọng lượng và hình dáng của người kia, anh xác nhận rằng người đàn ông đang muốn tìm đường chết là Đường Mặc Linh.
Quý Bất Vọng liếc nhìn Đường Mặc Linh: "Sao cháu lại ở đây? Hai người quen nhau à?"
Bốn năm không gặp, cháu trai này đã thay đổi khá nhiều, nếu gặp phải trên đường, không nói chuyện chưa chắc đã nhận ra.

Giọng điệu của Quý Bất Vọng nhàn nhạt, nhưng sắc mặt của Đường Mặc Linh đã thay đổi đáng kể, cuối cùng cũng tỉnh lại và tìm giọng nói của chính mình.
"Chú, chú tỉnh lúc nào vậy? Sao chú không nói với cháu?"
"Ồ, trước đó không lâu đã tỉnh lại.

Nghe nói rằng cháu đang bận theo đuổi một cô gái nhỏ và tổ chức đính hôn, cho nên cũng không thông báo đến cho cháu." Quý Bất Vọng sau khi nói xong không nhìn Đường Mặc Linh, mà nhìn Mục Kinh Trập vừa rồi bị Đường Mặc Linh giữ tay lại: "May mắn là không để lại vết đỏ, Tiểu Linh, cháu không nên thô lỗ với các cô gái, mau xin lỗi Kinh Trập đi."
Đầu óc Đường Mặc Linh rối bời, lắp bắp nói xin lỗi: "Chú, hai người làm sao quen nhau?"
"Chúng ta? Chúng ta đã biết nhau từ lâu." Quý Bất Vọng hỏi lại: "Hai người làm sao quen nhau?"
"Anh ấy là chồng của chị họ tôi." Đường Mặc Linh nhất thời không biết nên nói gì, người trả lời là Mục Kinh Trập.
Đường Mặc Linh lập tức phản bác: "Tôi và cô ấy đã từ hôn rồi." Anh cũng đã thổ lộ tình cảm, cô làm sao lại trả lời như vậy!
Mục Kinh Trập nhất thời nghẹn lời, Quý Bất Vọng nhíu mày: "Sao lại nói chuyện như vậy? Thật không có phép tắc."
Lần này đến lượt Đường Mặc Linh bị nghẹn, Quý Bất Vọng là đang giáo huấn, mà anh cảm thấy mình như cách biệt với Mục Kinh Trập rất nhiều thế hệ, nhưng anh không dám phản bác, dù sao đây cũng không phải ai khác mà là chú của mình.
Người chú lớn hơn anh không mấy tuổi, nhưng đã thật sự đảm nhiệm vai trò như là một người anh trai hoặc là một người cha của anh.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Mặc Linh, Mục Kinh Trập cuối cùng đã chắc chắn: "Hai người thật sự là chú cháu?" Tại sao thế giới này lại nhỏ bé như vậy?
"Ừm, đây là đứa nhỏ mà chị gái tôi để lại, là cháu trai của tôi." Quý Bất Vọng gật đầu, đầy ẩn ý nói: "Sau này gọi nó là Tiểu Linh cũng được, nếu nó còn lỗ mãng như trước, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ nó một trận."
Mục Kinh Trập: "...Ờm, được."
Mối quan hệ giữa hai người quá bất ngờ, cô cảm thấy rằng mình cần phải tiêu hóa một chút.

Đường Mặc Linh còn sốc hơn cả Mục Kinh Trập, Đường Mặc Linh như mất hồn mất vía, đến lúc này Đường Mặc Linh mới nhớ đến bóng dáng quen thuộc thỉnh thoảng nhìn thấy khi đưa Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ đến trường nghệ thuật.

Khi đó anh chẳng quá là nghĩ chú của mình vẫn còn trong tình trạng hôn mê, không thể xuất hiện ở đây.
Bây giờ nhìn xem, đó có phải là chú không?
"Chú, chú bắt đầu ở đây từ khi nào vậy?"
"Chú hả? Chú đã ở đây lâu rồi, còn tận dụng thời gian còn lại để làm giáo viên trong một trường nghệ thuật."
"Thì ra bóng người đó thực sự là chú..." Đường Mặc Linh lầm bầm.
Quý Bất Vọng cũng nhớ lại: "Ồ, cháu đang nói về khoảng thời gian trước kia đã nhìn thấy chú sao? Chú nhớ trước đây cũng đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, thì ra là cháu sao, là cháu đưa đám người Kinh Trập đến trường sao?"
Quý Bất Vọng nguy hiểm nheo mắt lại, Đường Mặc Linh trong lòng lại nghẹn khi nhìn thấy nó.
Mỗi khi chú nhỏ nhìn như thế này, điều đó có nghĩa là nguy hiểm, anh theo phản xạ có điều kiện liền thấy mông đều đau: "Chú, chú đừng nhìn cháu như vậy..."
Quý Bất Vọng nhìn đi chỗ khác và nói với Mục Kinh Trập: "Đứa nhỏ này cho đến bây giờ còn chưa hiểu chuyện, vẫn là chưa thể trưởng thành."
- ------------------------------------------------
Editor: Ây dô mấy bà, có lẽ sắp tới sẽ thay đổi lịch đăng đó nha, còn thay đổi thế nào thì tui cũng chưa biết nựa.
Chúc mấy bà đọc truyện vui vẻ nhó:>.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.