Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 159: 159: Danh Tiếng




Đường Mặc Linh vô cùng phiền muộn trước câu hỏi của Quý Bất Vọng: "Vậy cháu phải làm sao đây? Cậu, cháu! "
"Xem ra cháu vẫn chưa biết sai, nằm xuống đất đi.

" Quý Bất Vọng lạnh giọng ngắt ngang lời biện hộ của Đường Mặc Linh.

Đường Mặc Linh kinh ngạc đến suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Không phải chứ, cậu, cháu lớn như vậy rồi, cậu còn đánh mông cháu, sau này sao cháu có thể ngẩng đầu nhìn người khác?"
Rõ ràng không lớn hơn anh mấy tuổi, vì sao khi còn bé lại cứ một mực dọa đánh vào mông anh?
Đường Mặc Linh cảnh giác bảo vệ mông của mình và nhìn chằm chằm vào Quý Bất Vọng, người đang cười chế nhạo.

"Cháu cũng biết mình đã lớn, nhưng nhìn những việc cháu đã làm, có chỗ nào giống với người lớn? Biết rõ là sẽ ảnh hưởng đến Kinh Trập, cháu có bao giờ đặt mình vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ, dù chỉ là một phút chưa? Không hề, cháu chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình thôi!"
Quý Bất Vọng thất vọng đầy mặt: "Đường Mặc Linh, cháu quá ích kỷ.

"
Ích kỷ đến nỗi không bằng Thiệu Kỳ Dương, ít nhất Thiệu Kỳ Dương cũng biết cái gì nên và không nên, bất luận như thế nào thì anh ấy cũng đều nghĩ đến Kinh Trập trước.

Đường Mặc Linh nghe xong lời này của Quý Bất Vọng không nhịn được lùi lại một bước, bởi vì cậu của anh nói đúng, nhưng anh chỉ muốn dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình: "Cậu trước đó đã dạy cháu không nên quan tâm quá nhiều đến lời ra tiếng vào của người khác! "
"Nhưng ta không có dạy cháu mang phiền phức và những lời đàm tiếu đến cho người khác!" Quý Bất Vọng hừ một tiếng: "Ta nói xong rồi, sau này nếu còn dám tới Kinh Trập, ta đánh gãy chân của cháu!"
"Dựa vào cái gì chứ?"

"Bởi vì ta là cậu của cháu và cháu cũng nên biết rằng là trong tương lai Mục Kinh Trập sẽ trở thành mợ của mình! Cháu hỏi nhiều như vậy, cho rằng ta không biết gì sao?"
Đường Mặc Linh không phục: "Cậu cũng nói cô ấy là mợ tương lai, nhưng hiện tại vẫn chưa là mợ, dựa vào cái gì mà đánh gãy chân của cháu? Nếu cô ấy trở thành mợ của cháu, chân này mặc cho cậu đánh gãy, nhưng hiện tại thì vẫn chưa phải!"
Đường Mặc Linh cảnh giác lui về phía sau: "Cháu sẽ không bỏ cuộc, cho dù cậu là cậu của cháu, cháu cũng sẽ cạnh tranh công bằng.

"
"Nói lại lần nữa xem?" Quý Bất Vọng nhìn Đường Mặc Linh một cách nguy hiểm, chiếc chổi lông gà trong tay sẵn sàng dịch chuyển.

"Nói thêm mấy lần cũng vậy thôi, cậu đánh vào mông cháu thì cháu cũng không bỏ qua.

" Đường Mặc Linh cứng cổ nói.

"Cho nên cháu muốn Kinh Trập luôn chịu những lời mắng mỏ và chỉ trích? Mới bị người trong thôn chỉ trích xong, sau đó người thân, bạn bè, đối tác của Quý gia đều sẽ biết rằng cậu cháu chúng ta cùng nhau tranh giành một cô gái, như thế mọi người lại một lần nữa chỉ trích nói Kinh Trập dụ dỗ cả cậu cháu chúng ta?"
Đường Mặc Linh dừng lại.

Sau sự cố lần trước và sau khi cùng Quý Bất Vọng nói chuyện, Đường Mặc Linh không còn nghĩ đến việc cố gắng đi tìm Mục Kinh Trập nữa.

Mà Quý Bất Vọng cũng bận rộn, tin tức về sự trở lại của anh lan rộng, khó tránh khỏi các sự kiện xã giao và nhiều công việc cần phải giải quyết.

Quý lão gia trước đây cũng không thúc dục Quý Bất Vọng, nhưng lần này anh đã nói là anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, cho nên ông ấy cũng không ngăn cản nữa.


Tuy nhiên, cả hai ông cháu đều có thái độ giống nhau đối với Đường Mặc Linh, không đề cập đến chuyện lấy lại tài sản trên tay Đường Mặc Linh, Quý Bất Vọng thậm chí còn giao thêm việc cho anh ta.

Quý Bất Vọng cho rằng tâm trí của Đường Mặc Linh tràn ngập tình yêu là bởi vì anh ta quá rảnh rỗi, cho nên cảm thấy bận rộn vẫn là tốt nhất.

Sản nghiệp của Quý gia rất lớn, dù có là người thừa kế hay không thì bọn họ cũng sẽ không đối xử tệ với Đường Mặc Linh, mà Đường Mặc Linh lại trở thành một công cụ tốt biết làm việc.

Đường Mặc Linh không ngờ rằng Quý Bất Vọng đã tỉnh dậy, việc cần làm càng nhiều lên, trong lúc bận rộn đến vò đầu bứt tai cũng quên mất việc tìm đến Mục Kinh Trập.

Đường Mặc Linh bận rộn, Quý Bất Vọng thì rảnh rỗi nên vẫn đến trường nghệ thuật làm giáo viên, khi có thời gian sẽ đọc sách dạy cách hòa hợp với trẻ em và nghiên cứu kỹ thêm.

Chú Lý: "! "
Ông cho rằng cháu trai có liên quan vào thì thiếu gia sẽ từ bỏ, hiện tại xem ra thiếu gia của ông đã hạ quyết tâm trở thành cha dượng.

Chú Lý do dự và do dự, cuối cùng làm một báo cáo, tìm thời gian liền quay về báo cáo lại tình hình cho lão gia.

Kỳ thật Quý lão gia không phải không biết gì, đó là lý do tại sao ông ấy luôn để Quý Bất Vọng nghỉ ngơi bên ngoài, Quý Bất Vọng ngày xưa một mực không muốn kết hôn, vất vả lắm cây vạn tuế mới ra hoa, dĩ nhiên ông sẽ hy vọng nó sẽ đơm hoa kết trái.

Quý lão gia cũng không điều tra nhiều, giống như Đường Mặc Linh phải đính hôn với một cô gái trong thôn, ông cũng không thèm để ý.


Đây đều là bài học kinh nghiệm từ mẹ của Đường Mặc Linh, nó là đứa con đầu lòng của ông, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, ông luôn muốn mang đến cho đứa con gái duy nhất của mình những điều tốt đẹp hơn.

Cho nên lúc biết con gái yêu một chàng trai nghèo như vậy, ông phản đối không phải vì ghét bỏ nghèo nàn mà vì thấy không xứng đôi, chỉ là không ngờ mới phản đối như vậy, con gái liền trực tiếp bỏ trốn.

Cô con gái này đã hoàn toàn làm tan vỡ trái tim của Quý lão gia, sau đó mất mạng, thậm chí không được gặp mặt lần cuối, chỉ còn lại cháu trai.

Kể từ đó, ông ấy quyết định không can thiệp vào hôn nhân của con cháu sau này, hạnh phúc hay không đều tự do bọn chúng quyết định, nói không chừng không cần phản đối, mọi chuyện cũng sẽ tự kết thúc.

Kết quả Đường Mặc Linh đã trúng chiêu, không nghĩ đến việc cháu ngoại phải lòng một cô gái khác, trùng hợp lại là cô gái mà Quý Bất Vọng ngày nhớ đêm mong.

Quý lão gia không nghĩ đến việc Mục Kinh Trập dụ dỗ cái gì, nhưng đúng là ông rất có hứng thú với cô.

Tuy nhiên, sau khi nghe báo cáo chi tiết của chú Lý, Quý lão gia không chỉ tò mò về Mục Kinh Trập mà còn bắt đầu quan tâm đến mấy đứa trẻ, ông nghe nói rằng mấy đứa trẻ đều rất giỏi, càng quan trọng hơn chính là Mục Kinh Trập, người không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với chúng mà lại quan tâm chúng đến vậy, dường như là có ý định nuôi chúng lớn lên.

Mà đứa trẻ Quý Bất Vọng kia, thậm chí còn chăm sóc chúng.

Cho nên Quý lão gia đột nhiên tò mò về mấy đứa trẻ, có cơ hội liền muốn gặp một lần.

Quý lão gia nhận được tin tức thì rất bình tĩnh, nhưng những người khác nhận được tin lại có chút phấn khích.


Tin tức về việc Quý Bất Vọng tỉnh lại ngày càng lan rộng, có rất nhiều người chú ý đến anh, Quý Bất Vọng cũng không che giấu nhiều, rất nhanh chóng có người phát hiện ra rằng Quý Bất Vọng dường như đang thích một cô gái.

Không, chính xác phải nói rằng anh đang để ý đến một cô góa phụ trẻ tuổi.

Việc Đường Mặc Linh cũng thích Mục Kinh Trập vẫn chưa lan truyền, tin tức vẫn đang dừng lại ở việc Đường Mặc Linh thích một cô gái ở thôn nọ, mà hiện tại đã mất đi vị trí người thừa kế, độ chú ý về anh cũng giảm đi nhiều.

Trung tâm của họ được chuyển sang Quý Bất Vọng, người đã tỉnh dậy một cách thần kỳ sau 4 năm hôn mê, nhưng điều họ chờ đợi không phải là tin tức về một cuộc chiến quyết liệt để giành lại vị trí người thừa kế, mà là tin tức anh ta đã để ý đến một góa phụ nhỏ, một góa phụ nhỏ với năm đứa con.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mặc dù sau đó biết được năm đứa trẻ không phải con ruột của cô gái, nhưng vẫn không thể phủ nhận đó là một góa phụ.

Quý Bất Vọng là ai, mắt cao hơn đầu, bao nhiêu tiểu thư danh môn vọng tộc đều xem thường, không ngờ khẩu vị lại kỳ quái đến thế, ai ai cũng muốn biết Mục Kinh Trập xinh đẹp xuất chúng cỡ nào.

Mục Kinh Trập còn không biết rằng cô đã nổi tiếng như thế nào, thậm chí danh tiếng của cô còn lan rộng đến thủ đô Hải Thành, trở thành một sự tồn tại trong truyền thuyết.

Không có Đường Mặc Linh làm phiền, Mục Kinh Trập vui vẻ hơn nhiều, cô tập trung vào vấn đề trước mắt.

Nhà máy giấy đã đi đúng quỹ đạo sau một thời gian cải tạo và thay đổi, bắt đầu sản xuất hàng loạt giấy vệ sinh và băng vệ sinh.

Mục Kinh Trập bận rộn với công việc kinh doanh, cũng không vội sản xuất giấy vệ sinh, giấy vệ sinh chủ yếu được làm từ cuộn và tờ lớn, nhiều người bây giờ vẫn là quen sử dụng tờ lớn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.