Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 162: 162: Hạt Giống Tốt




Mục Kinh Trập ngơ ngác nhìn giáo sư đại học Luật, trông rất nho nhã lễ độ nhưng nói chuyện lại rất không khách khí.
"Điều cậu bé hứng thú chính là pháp luật, mảng luật pháp của cậu bé rất tốt, sau này muốn lên đại học chắc chắn sẽ chọn trường đại học của chúng tôi đúng không?"
Giáo sư tại Đại học thủ đô phản bác: "Đừng cho rằng trường chúng tôi không có chuyên ngành luật.

Trường chúng tôi là một trường học toàn diện nổi tiếng, ngành nào cũng có, muốn học luật cũng không phải là không thể."
Hai người tranh luận vài câu, nhưng giáo sư của đại học Thanh Đảo ở bên cạnh vẫn một mực quan sát Thiệu Nam, cũng không tham gia tranh luận, chỉ ngồi xổm xuống và hỏi Thiệu Nam một cách ân cần: "Thật ra thì em thích khoa học tự nhiên, đặc biệt là vật lý đúng không? Chẳng qua là em không có thời gian nghiên cứu một cách có hệ thống đúng không?"
Thiệu Nam cảm thấy người kia nói rất đúng, liền gật đầu: "Vâng."
"Nói ra thì rất dễ, trường chúng ta cái khác có thể dạy không được, nhưng cái này có thể dạy, hơn nữa ta cũng không tệ, nếu em cảm thấy ổn, trước tiên có thể học với ta, đến lúc đó thì đến trường chúng ta học."
Vị giáo sư nhã nhặn này đã đưa ra một nhánh ô liu, nói với Thiệu Nam và Mục Kinh Trập về lớp trẻ của trường.
Đại khái ý tứ là không muốn bỏ lỡ một hạt giống tốt như Thiệu Nam, muốn bồi dưỡng cậu để mở đường cho việc bước vào lớp trẻ sau này.
Đương nhiên, Mục Kinh Trập đã nghe nói về lớp trẻ thần kỳ ấy, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mình thực sự sẽ gặp phải chuyện kỳ diệu như vậy, mỗi lần Thiệu Nam tham gia một cuộc thi, có rất nhiều người muốn mời cậu vào trường đại học của họ, hầu hết là những ngôi trường phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán để có thể vào.
Quả nhiên là thiên tài không giống người thường.
Thiệu Nam rất bình tĩnh, nhưng Mục Kinh Trập, người có chỉ số thông minh bình thường, lại cực kỳ phấn khích: "Tất cả điều này giống như một giấc mơ vậy."

Giáo sư đại học thủ đô và các giáo sư khác không nghĩ đến họ đang bên này tranh giành, mà đại học Thanh Đảo xảo quyệt này lại lén lút ở một bên dụ dỗ bạn học nhỏ.
"Như này là không đứng đắn đâu." Hai người bước lên phía trước, chen lấn ngang giáo sư của đại học Thanh Đảo, bắt đầu nói chuyện với Thiệu Nam và Mục Kinh Trập về những lợi ích của trường của họ.
Mục Kinh Trập càng nghe càng muốn nổ lung, cả người đều choáng váng, tung tăng trên đám mây hạnh phúc.
Sau khi để lại thông tin liên lạc và tạm biệt vị giáo sư, Mục Kinh Trập vẫn lơ lửng trên mây không xuống được: "Không nghĩ tới ta sẽ có một ngày như vậy, phiền não vì không biết chọn trường đại học nào, đây đúng là một sự phiền phức ngọt ngào."
Mặc dù là mời Thiệu Nam, mà Mục Kinh Trập cảm thấy bây giờ cô là mẹ của Thiệu Nam, cho nên cô cũng băn khoăn không biết nên học trường nào.
Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lồng ngực nhỏ lại thẳng tắp: "Mẹ, mẹ rất vui sao?"
"Đương nhiên, con sẽ không hiểu tâm lý của những người bình thường như chúng ta."
"Nếu điều này có thể làm mẹ vui thì nói cũng dễ thôi.

Từ giờ con sẽ làm mẹ vui mỗi ngày, mẹ thích trường nào con liền học trường đó, để cho mẹ sẽ luôn vui vẻ."
Thiệu Nam không thể đảm bảo bất cứ điều gì khác, nhưng việc đọc sách đối với cậu không khó, nó giống như ăn và ngủ, chỉ cần tốn một chút thời gian và sức lực thì cậu có thể hiểu hết được.
Thiệu Nam luôn cảm thấy mình là người kém triển vọng nhất trong số năm người, nhưng giờ đây cậu cuối cùng đã tìm thấy sự tự tin của mình.
Mục Kinh Trập nghe những lời hùng hổ của Thiệu Nam, sững sờ một lúc, bởi vì cô không nghĩ rằng thằng bé đang phóng đại, mà là cô đang phóng đại chứ không phải Thiệu Nam.

Cô là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác nuôi dạy một siêu cấp học bá, hay còn gọi là học thần, cho nên trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu.
Nếu không phải là con ruột của mình, nghe thấy loại lời nói như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy ngứa ngáy, muốn trực tiếp đập cho nó một trận
Nhưng bây giờ nó là con ruột của mình thì lại hoàn toàn khác, ngoài tự hào ra vẫn là tự hào, Thiệu Nam có lòng như vậy thì sao cô có thể từ chối! Có quá nhiều trường học tốt, những rắc rối ngọt ngào không thể lựa chọn, cứ để nó đến dữ dội hơn đi!
"Ta rất vui, nhưng Tiểu Nam, người lựa chọn không phải là ta, mà là con phải tự chọn xem con thích cái gì, chỉ cần tìm đúng phương hướng và đi về phía trước là tốt rồi."
"Con có thể làm cả hai.

Con rất thích luật, nhưng con cũng thích toán học và vật lý.

Mà thực ra học ngành y cũng rất tốt."
"Vậy có cứ xem đi, rồi đưa ra quyết định cuối cùng."
"Được." Thiệu Nam đồng ý, sau đó nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: "Nhưng không thể học tất cả sao ạ?"
Mục Kinh Trập: "...Có thể, tất nhiên là có thể, ta quên mất là con không phải là người bình thường, nếu mà con muốn học nhiều thêm thì cũng có thể.


"
Đối với bộ não của Thiệu Nam, tùy tiện học một chút cũng rất giỏi rồi.
Mục Kinh Trập vẫn còn ngây người, nhưng Thiệu Nam đã tỉnh lại từ sự phấn khích: "Mẹ, hiếm khi đến thủ đô, chúng ta mỗi ngày đi mua sắm một vòng đi, con có tiền thưởng, con có thể mua quà cho mẹ."
Lần đầu tiên kiếm được tiền, Thiệu Nam phải mua quà cho Mục Kinh Trập và những người khác.
"Được, được, đi mua." Mục Kinh Trập không chút do dự đồng ý.
Hai mẹ con đang nói chuyện vui vẻ thì nghe thấy giọng nói của Quý Bất Vọng, là Quý Bất Vọng đến tìm cô: "Hai ngày nay có chuyện gì không, tôi không thể liên lạc được với cô."
"Không có việc gì." Mục Kinh Trập vỗ đầu một cái: "Ba ngày nay bận rộn thi đấu, tôi quên mất không liên lạc với anh, anh nhận được thư tôi gửi chưa?"
"Đã nhận được." Quý Bất Vọng gật đầu: "Kết quả thế nào?"
"Quán quân, Tiểu Nam là quán quân, quán quân nhỏ tuổi nhất, rất lợi hại đó nha." Mục Kinh Trập vừa nói đến đã kích động.
Quý Bất Vọng biết rằng tất cả mấy đứa trẻ đều thông minh, nhưng anh đối với sự ưu tú của Thiệu Nam cũng là lau mắt mà nhìn, liền giơ ngón tay cái lên cho Thiệu Nam: "Lợi hại."
"Cũng đã giành được quán quân rồi, tối nay hãy ăn mừng một bữa thật lớn nào."
"ĐƯỢCCC."
"Muốn ăn cái gì, nếu không thì đi ăn vịt quay đi, tôi biết có một nhà hàng, hương vị ở đây rất chính gốc.
"Được." Đến địa phương nhất định phải ăn đặc sản địa phương, Mục Kinh Trập bắt đầu chảy nước miếng: "Anh về nhà vẫn tốt chứ?"
"Tốt lắm, cha tôi cũng rất khỏe."

Quý lão gia cái gì mà chẳng tốt, ngoại trừ việc lúc anh đang sửa soạn đi ra ngoài, ông ấy đã trêu chọc anh là khổng tước xòe đuôi, sau đó anh đi ra ngoài, ông ấy ở sau không ngừng hô to Tôn Đại không ở lại.
Trong lúc nói chuyện, Mục Hàn cũng tìm được bọn họ.

Mục Hàn bây giờ ở lại thủ đô, làm công việc bẩn thỉu nhất nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền.
Mấy tháng không gặp, Mục Hàn như thay da đổi thịt, đường nét ngây ngô trên mặt đều biến mất, trở nên chín chắn điềm tĩnh, chỉ khi nhìn thấy Mục Kinh Trập, liền lộ ra vẻ quen thuộc.
"Chị."
"Ai da, gầy quá, tiểu Hàn, em giảm cân đấy à."
Mục Hàn cười nói: "Chị, sao chị lại giống mẹ như vậy, em còn tưởng rằng nhìn thấy mẹ."
Mục Kinh Trập cũng là vô tình, lần đầu nhìn đã thấy em trai rất gầy, Mục Hàn chớp chớp mắt, trong mắt nóng rực nhìn Thiệu Nam.
Thiệu Nam ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Cậu."
"Aii, một lúc nữa cậu sẽ mua kẹo cho con."
"Cảm ơn cậu." Thiệu Nam yêu ai yêu cả đường đi, vì Mục Kinh Trập, cậu liền cho Mục Hàn một thái độ rất tốt, hơn nữa cậu cũng rất biết nhìn mặt nói chuyện, rất biết cách làm người lớn yêu thích, cho nên mặc dù không có quen biết Mục Hàn, nhưng vẫn kéo một góc áo của hắn, tỏ vẻ rất thân thiết.
Mục Hàn thực sự rất vui, thành thật mà nói, hắn là một người xa lạ với đứa cháu trai không có quan hệ huyết thống với chị gái mình, nhưng hành động của Thiệu Nam ngay lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cũng cảm thấy rằng sự xa lạ sẽ sớm biến mất, trong lòng cũng vui vẻ trở lại.
"Tiểu Nam thật ngoan.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.