Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 163: 163: Sao Có Thể Phụ Cô Ấy




Sau khi Mục Hàn khen xong, hắn theo phản xạ cúi đầu ngửi ngửi chính mình, sợ trên người còn có mùi khó chịu.
Thường xuyên đi nhặt rác, trên người hắn không tránh khỏi dính thêm mùi hôi thối, lúc ra ngoài gặp người ta, ai cũng sẽ vô thức bịt mũi hoặc tránh xa hắn, mà như vậy còn nhẹ, có người còn nhổ nước miếng, nói mấy lời khó nghe đuổi bọn hắn đi.
Mặc dù bây giờ Mục Hàn đã quen, cảm thấy mình có thể kiếm được tiền, cũng không quan tâm đến những người đó, dù sao cũng không liên quan gì đến người ngoài, nhưng đối mặt với người thân thì vẫn khác.

Hắn không muốn bọn họ biết chuyện của mình, không phải sợ mất mặt, mà là sợ bọn họ cảm thấy đau lòng.
Vì vậy, trước khi Mục Hàn đi tới đây, hắn đã tắm hai lần, ngửi đi ngửi lại để xác định chính mình.
Thấy Thiệu Nam không có biểu hiện gì khác thường, Mục Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn sang Quý Bất Vọng, thái độ và ánh mắt của Mục Hàn liền thay đổi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Bất Vọng, ánh mắt hắn vô thức dò xét, Quý Bất Vọng biết thân phận của Mục Hàn nên rất khách sáo.
Bây giờ Mục Hàn đã nâng cấp được mắt nhìn của mình, hắn có thể thấy Quý Bất Vọng không phú thì quý, nhưng thái độ của Quý Bất Vọng rất tốt nên hắn cũng lịch sự theo.
Quý Bất Vọng lái ô tô đến, đưa Mục Kinh Trập, Thiệu Nam và Mục Hàn đi, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Thiệu Kỳ Hải, người ngồi xe lửa đến thủ đô, đang chờ Mục Kinh Trập cùng Thiệu Nam đi ra cửa: "..."

Nhìn xuống hai chân của chính mình, Thiệu Kỳ Hải tạm thời từ bỏ kế hoạch đuổi theo, hai chân đuổi không kịp bốn bánh, không thể thu hút quá nhiều chú ý.
Thiệu Kỳ Hải ngồi trên mặt đất, nghiến răng, nắm đấm nới lỏng lại siết chặt.
Hắn hận, Quý Bất Vọng này chính là khắc tinh của hắn, bởi vì hắn luôn đi theo, mà Quý Bất Vọng vẫn luôn cảnh giác, hắn không thể theo sát, càng không thể muốn lại gần.
Bởi vì Quý Bất Vọng, rất nhiều kế hoạch của hắn đã bị rối tung.
Vốn dĩ hắn cũng muốn ăn vịt quay với Mục Kinh Trập và Thiệu Nam, tuy không thể đối mặt nhưng có thể ăn từ xa, nhưng Quý Bất Vọng đã giành trước.
Thiệu Kỳ Hải quay trở lại khách sạn nơi Mục Kinh Trập và Thiệu Nam đang ở với vẻ mặt chán nản, đi vào căn phòng bên cạnh họ.
Bên này, Quý Bất Vọng lái xe chở Mục Kinh Trập và những người khác đến nơi, Mục Kinh Trập nghĩ rằng anh sẽ đến một quán nhỏ nhưng chính gốc để ăn vịt quay, nhưng cô rất nhanh phát hiện ra rằng không phải vậy, quán này rất lớn, là một nhà hàng mang tính biểu tượng ở thủ đô.
"Ăn ở đây?" Mục Kinh Trập xác nhận.
"Ừ, đây mới là vịt quay chính gốc nhất." Đó là lí do thứ nhất, lí do thứ hai là nhà hàng này thật ra là của Quý gia.
Anh đến nhưng không có thông báo trước, cho nên anh cứ đi vào như một thực khách bình thường, nhưng không bao lâu đã có người nhận ra.
Nhiều người phục vụ trong đó đã làm việc được vài năm và họ biết Quý Bất Vọng, khí chất và tướng mạo của Quý Bất Vọng không dễ quên.
Quý Bất Vọng đã tỉnh dậy một cách thần kỳ, tin tức về việc anh trở lại thủ đô đã lan truyền trong hai ngày qua, bao gồm cả trong nhà hàng, nhưng họ không ngờ rằng sẽ nhìn thấy anh tại đây.
Khi người quản lý nghe tin Quý Bất Vọng đến, cây bút trong tay lập tức rơi xuống bàn: "Quý tiên sinh tới?"

Đang nói, đôi mắt của cô ấy đột nhiên đỏ lên, thấy cô ấy mất bình tĩnh như vậy, người nói cẩn thận nhìn cô ấy một cái, ậm ừ nói: "Đúng vậy, chị Lam, chị biết Quý tiên sinh phải không?"
"Ừ." Người được kêu là chị Lam ừ một tiếng, người cũng đã vọt ra ngoài, để lại mấy người phục vụ thất thần nhìn nhau.
"Chuyện gì vậy? Chị Lam sao lại kích động như vậy?"
"Cậu không biết sao? Chị Lam thích Quý tiên sinh, nghe nói lúc đầu là Quý tiên sinh tuyển chị ấy vào đây, về sau Quý tiên sinh xảy ra chuyện, chị ấy đã khóc mấy lần, thậm chí còn đến Quý gia nói mình không ngại Quý tiên sinh hôn mê, nguyện ý gả cho ngài ấy để xung hỉ, nhưng mà cũng đã bị Quý lão gia từ chối."
"Còn có chuyện như vậy sao? Thật sự nhìn không ra đó nha."
"Do cậu không để ý thôi.

Trước đây, chị Lam là người luôn khóc khi bị khách la mắng.

Nhưng bây giờ chị ấy cũng đã rèn luyện được rồi, sau tai nạn của Quý tiên sinh, cha mẹ chị ấy ép chị ấy kết hôn.

Nhưng chị ấy một mực không chịu gả đi, mọi người đều nói rằng chị ấy đang đợi Quý tiên sinh."

"Chị Lam bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi lăm sắp hai mươi sáu, trong nhà đều vội muốn chết rồi."
Chị Lam, người đang được bàn tán vội vã chạy đến, cô ấy đã nghe nói về việc Quý Bất Vọng tỉnh dậy, nhưng bởi vì không thấy người cho nên cũng không dám tin, cô ấy còn đang nghĩ đến việc sẽ đi tìm gặp anh một lần, không nghĩ là anh đã tới.
Anh là đến gặp cô ấy sao? Có phải là đã biết chuyện cô ấy vẫn một mực chờ anh không?
Chị Lam rơm rớm nước mắt, mãi cho đến khi chạy vào phòng riêng mới dừng lại, hít một hơi thật sâu sửa soạn chính mình, vừa lúc đồ ăn được bưng lên, liền nhận lấy: "Để tôi tự bưng vào."
Chị Lam gõ cửa, nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên trong, khẽ run tay đẩy cửa bước vào, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
Anh vừa cười vừa nói chuyện, thật sự đã tỉnh lại.
Chị Lam ngạc nhiên đến mức quên cả động tác, cho đến khi Quý Bất Vọng cau mày và nhìn qua để nhắc nhở cô ấy: "Mau dọn đồ ăn lên."
Chị Lam lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đặt đồ ăn lên bàn, vừa đặt xuống đã nghe thấy giọng của Quý Bất Vọng nhẹ nhàng nói: "Kinh Trập, nếm thử xem có thích không."
Chị Lam sững sờ nhìn sang một lúc, liền nhìn thấy Mục Kinh Trập, lúc này cô ấy mới nhận ra rằng ngoài Quý Bất Vọng ra còn có những vị khách khác, hơn nữa Quý Bất Vọng từ đầu đến cuối đều không nhìn lấy cô ấy dù chỉ một lần, cả hai mắt đều dán chặt lấy cô gái ở bên cạnh.
Hai tay chị Lam nắm chặt thành quyền, oán hận nhìn về phía cô gái tên là Kinh Trập.
Quý Bất Vọng phát hiện ra rằng người phục vụ vẫn chưa rời đi sau khi phục vụ đồ ăn, vừa định cau mày nói gì đó, lại có tiếng gõ cửa.
"Ai?"
"Là tôi, Quý tiên sinh, nghe nói ngài tới đây, cho nên tôi tới chào hỏi."
"Mời vào." Quý Bất Vọng kiềm chế bản thân lại, cửa mở ra, bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc vest da cùng vợ ông ấy, theo sau là một cô gái trẻ tuổi.

"Tôi còn tưởng rằng là giả, không nghĩ tới là Quý tiên sinh, Quý tiên sinh, ngài có thể tỉnh lại là tốt rồi."
Quý Bất Vọng nở một nụ cười xa cách, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Người đàn ông trung niên nói chuyện vui vẻ với Quý Bất Vọng, trong khi vợ và con gái của ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến Mục Kinh Trập.

Tin tức của bọn họ tốt hơn của chị Lam, mơ hồ nghe nói rằng Quý Bất Vọng có một người phụ nữ mà anh ấy thích, là người phụ nữ kết hôn lần hai mang theo một đám trẻ.
Nhìn qua Thiệu Nam, ngay lập tức đã hiểu ra.
Ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng, Quý Bất Vọng cũng cảm nhận được, không khỏi nhíu mày, hôm nay anh chỉ đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.
"Kinh Trập, tôi xin lỗi." Quý Bất Vọng nhỏ giọng xin lỗi Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập lắc đầu và nói rằng cô không sao, nghĩ thầm hóa ra trùm cuối chính là cậu của nam chính, ăn một bữa cơm cũng có người đến chào hỏi.
Mục Kinh Trập không phản ứng gì nhiều, nhưng cô không biết rằng đôi mắt của hai mẹ con đến chào hỏi đã trừng to, Kinh Trập, quả nhiên cái tên này, những lời đồn đại hóa ra là sự thật!
Mục Kinh Trập không biết rằng mình đã trở thành một huyền thoại trong giới thượng lưu, nhưng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của họ, cô cũng cảm thấy kỳ lạ: "Tại sao họ lại nhìn tôi như vậy?"
"Không sao cả." Quý Bất Vọng thấp giọng nói, khách khí mời một nhà người đi ra ngoài, cuối cùng phát hiện ra trong phòng vẫn còn một người phục vụ cứng đầu: "Làm sao không đi ra ngoài?"
Chị Lam nhìn vào sự lạnh lùng giữa hai hàng lông mày của Quý Bất Vọng, trái tim rơi xuống đáy vực, anh đã mang theo một người phụ nữ mới và nhìn cô ấy như một người xa lạ, cho nên anh đã hoàn toàn quên mất cô ấy sao?
Làm thế nào anh có thể! Sao anh có thể phụ cô ấy như vậy chứ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.