Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 16



Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Tới gần đại hội thể thao, mỗi người trong lớp cơ hồ đều rất bận rộn. Ủy viên tuyên truyền Đàm Mỹ Thanh phải phụ trách thiết kế cờ lớp, các hoạt động vui chơi giải trí lại phải cùng ủy viên sinh hoạt phụ trách thiết kế đồng phục lớp, các vận động viên cũng bắt đầu luyện tập, tranh thủ đại hội thể thao này để làm vẻ vang danh dự lớp.

Còn ủy viên thể dục Trương Vân Hải thì nơi nào cần, cậu liền xuất hiện ở nơi đó.

Tan học buổi chiều ăn cơm, Cố Khê và Khương Linh cùng nhau ăn cơm, Trương Vân Hải bưng khay lại, ngồi ở vị trí bên tay trái Cố Khê.

"Cố Khê, cậu không phải nói cậu không biết vượt rào sao, nếu không chiều mai tan học tớ sẽ tự mình dạy cậu." Trương Vân Hải đề nghị.

Cố Khê hỏi lại: "Có cột không?"

"Cậu nếu muốn luyện tập sẽ có ngay, tớ có thể xin phòng thể dục."

"Quá phiền toái rồi."

Trương Vân Hải nói: "Không có việc gì,chuyện này giao cho tớ."

Khương Linh xấu xa mà cười nói: "Vân Hải, nhiều vận động viên như vậy, cậu đều không đi chỉ đạo, cố tình chỉ đạo Cố Khê, có phải có rắp tâm gì khác không?"

Trương Vân Hải nghe xong lời này, lỗ tai đỏ lên, nhìn thoáng qua Cố Khê bên cạnh,cậu nói: "Bởi vì hạng mục vượt rào này đối với nữ sinh quá khó khăn, hơn nữa tớ đã đem Cố Khê kéo xuống nước, chỉ đạo một chút không tính là quá phận đâu."

Lúc này, Hạ Hữu Nam cùng Sở Dục Tân vừa vặn bưng khay thức ăn đi qua bên người Cố Khê, Sở Dục Tân thấy bạn cùng lớp, "Hữu Nam, nếu không ngồi đây đi, cùng bọn Cố Khê trò chuyện."

"Ừm."

Một bàn ăn có tám vị trí, ngồi bên trái Cố Khê là Trương Vân Hải, bên phải là Hạ Hữu Nam, bị kẹp ở giữa, cảm giác thật kỳ quái.

Sở Dục Tân ngồi bên cạnh Khương Linh nói: "Vân Hải, cậu vừa mới nói muốn dạy Cố Khê vượt rào cản phải không?"

"Ừ, đúng vậy."

"Tớ cũng muốn thử luyện một chút, đến lúc đó gọi tớ nhé."

"Ok, không thành vấn đề."

Cố Khê nhìn Sở Dục Tân, "Dục Tân, cậu cũng tham gia vượt rào cản sao?"

"Đúng vậy, tớ luôn ghi danh môn nhảy cao, thế mạnh của tớ chính là nhảy cao, lúc còn học sơ trung, thiếu chút nữa đã nhận được huy chương đồng đại hội thể thao."

Khương Linh buồn bã nói: "Ý tứ chính là top 3 cũng không lọt vào được chứ gì."

Sở Dục Tân dỗi lại, "Chưa được vào top 3, xếp thứ 4 chẳng nhẽ còn rất kém sao?"

"Cậu cảm thấy mình lợi hại thì cứ coi như vậy đi." Khương Linh trợn trắng mắt.

Nhìn bọn họ dỗi lẫn nhau, Cố Khê muốn cười, đột nhiên cô ngừng lại, đồ ăn vừa mới nuốt xuống kẹt ở thực quản, không nuốt xuống được, có điểm khó chịu.

Khương Linh nhìn thấy sắc mặt cô không đúng, "Cố Khê, có phải cậu bị nghẹn không?"

Cố Khê vừa mới mở miệng, lại ngừng một cái, cũng không mang nước lại đây, cô che miệng, muốn bình ổn lại một chút, nghẹn rất khó chịu.

Trương Vân Hải đem cốc hồng trà đá đưa cho cô, "Uống nước của tớ đi, tớ mới uống một ngụm."

Cố Khê vẫy tay, "Không, không cần."

Hạ Hữu Nam đem chén canh của mình đẩy đến trước mặt Cố Khê, nhàn nhạt nói: "Còn chưa uống qua đâu."

Cố Khê nghẹn đến mặt đỏ bừng, cô cũng không băn khoăn nhiều, bưng lên chén canh của Hạ Hữu Nam uống một ngụm, một lát sau, đồ ăn kẹt ở thực quản đi xuống, cả người cảm giác đều nhẹ nhàng.

"Khá hơn chút nào không?" Khương Linh hỏi.

Cố Khê gật đầu, "Khá hơn nhiều rồi." Nhìn chén canh bị cô uống qua, đó là canh hầm của trường học, bảy - tám đồng một chén, cô có điểm băn khoăn, nói với Hạ Hữu Nam: "Canh này tớ đã uống qua, hay để tớ múc cho cậu chén khác."

Hạ Hữu Nam nói: "Không cần, tôi không muốn uống."

Cố Khê nói: "Vậy để lần sau đi."

Sở Dục Tân nhìn khay thức ăn của Cố Khê, cơ bản đều là đồ chay, "Cố Khê, tớ thấy cậu lúc nào cũng ăn chay, tại sao không ăn thịt nhiều một chút, cậu thực sự rất gầy đấy."

Cố Khê nói đúng sự thật, "Kỳ thật, tiền sinh hoạt mỗi tuần của tớ không nhiều lắm."

Sở Dục Tân thực kinh ngạc, "Không phải chứ, nhìn không ra đấy."

Cố Khê trắng nõn sạch sẽ, cũng rất có khí chất, vừa nhìn thấy chính là đại tiểu thư có tiền, không nghĩ tới thế nhưng từ miệng cô nghe được câu tiền sinh hoạt không quá nhiều.

Khương Linh dùng khuỷu tay huých cậu ta, ý bảo cậu đừng nói chuyện lung tung.

Cố Khê thấy được động tác nhỏ của Khương Linh, cô biết Khương Linh không muốn làm cô khó xử, nhưng cô cũng không cảm thấy nói ra việc tiền sinh hoạt ít có cái gì mất mặt, số tiền đó đều do chính cô kiếm đươc, cô có thể tiêu yên tâm thoải mái.

Hạ Hữu Nam bên cạnh nói: "Uống hết canh đi, đừng lãng phí."

Cố Khê gật đầu, "Ừm."

Ăn cơm xong, sau khi trở lại ký túc xá, giặt sạch quần áo, thời điểm lần nữa trở về phòng học còn nửa giờ nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Cố Khê đứng bên cửa sổ, khuỷu tay chống cằm lên cửa sổ, nhìn sắc trời đang dần tối đi bên ngoài cửa sổ ngây ngốc.

"Cố Khê!"

Cố Khê quay đầu lại, thấy sắc mặt không được tốt của Đường Tiểu Dĩnh.

Cô hỏi, "Làm sao vậy?"

Đường Tiểu Dĩnh nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ xấu, "Cậu đem hoa tai trả lại cho tớ đi, đó là đồ vật duy nhất bà tớ trước khi qua đời để lại, đối với tớ thật sự rất quan trọng."

Những lời này đối với Cố Khê giống như sét đánh giữa trời quang, Đường Tiểu Dĩnh đột nhiên nói những lời này, vậy nói cách khác đang cho rằng cô đang cầm hoa tai của cô ấy.

Cố Khê bình ổn giải thích, "Tiểu Dĩnh, cậu có phải hiểu lầm hay không, tớ không lấy hoa tai của cậu."

Đường Tiểu Dĩnh lại một mực chắc chắn, "Tiết thể dục hôm nay có người thấy cậu lục ba lô của tớ."

Cố Khê hơi sửng sốt, tiết thể dục? Lục ba lô? Cô nói: "Tớ chỉ là nhìn thấy ba lô của cậu rơi xuống đất, giúp nhặt lên mà thôi."

"Vậy mà, hoa tai tớ cất trong cặp cũng không thấy." Đường Tiểu Dĩnh mang theo một tia tức giận nhìn cô. Cô ấy hôm nay tìm khắp sân cát cũng không thấy hoa tai, sau lại nghe người ta nói Cố Khê lục cặp mình, nghĩ đến Cố Khê còn bảo mình đi tìm ở sân cát, cô ấy liền cảm thấy chính mình bị lừa, hơn nữa còn bị lừa tới cái dạng này, "Hoa tai kia thực sự không đáng giá gì, cậu trả cho tớ đi."

Cố khê nhăn mày, "Tớ thật sự không lấy, cậu muốn tớ đưa cậu như thế nào được?"

Người xung quanh đều bởi vì tò mò mà nhìn lại đây, thanh âm Đường Tiểu Dĩnh không lớn, nhưng người gần đó đều có thể nghe thấy được.

Đối với ánh mắt kinh ngạc, tò mò, thổn thức của mọi người, Cố Khê cảm thấy rất xấu hổ, cũng thực ủy khuất. Cô không lấy hoa tai Đường Tiểu Dĩnh, cô thề, nhưng Đường Tiểu Dĩnh lại không tin cô.

Cố Khê cũng không muốn ngay lúc này phải chịu thua, bởi vì đây là vấn đề đề cập đến danh dự cô, cô nói: "Đường Tiểu Dĩnh, cậu tốt nhất tìm lại xem, tớ có thể thề, tớ không lấy đồ của cậu."

Đường Tiểu Dĩnh ý thức được mọi người đều nhìn về hướng bên này, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết ứng phó như thế nào.

Lớp trưởng Ngô Văn Hân đi tới, "Hai người các cậu làm sao vậy, có phải có hiểu lầm gì không?"

Cố Khê giải thích với Ngô Văn Hân, ngữ khí còn tính là bình tĩnh, "Tiết thể dục hôm nay tớ trở về nhìn thấy ba lô bạn ấy rơi trên mặt đất, nên nhặt lại giúp, nhưng bạn ấy lại hiểu lầm tớ cầm hoa tai của bạn ấy."

Đường Tiểu Dĩnh cảm thấy Cố Khê đang giải vây cho chính mình, "Cậu không cảm thấy cậu rất kỳ quái sao, vì sao đang tiết thể dục mà lại muốn chạy về, lại còn vừa vặn nhặt ba lô tớ, sau đó hoa tai của tớ lại vừa vặn không thấy."

Cố khê nói: "Buổi chiều tớ không phải đã nói với cậu rồi sao, bảo cậu tìm kỹ, có phải tự đánh mất hay không."

"Nhưng mà tớ tìm khắp nơi không thấy."

Cố Khê nén giận với sự vu khống của Đường Tiểu Dĩnh, hơi nâng cao âm lượng, "Chẳng lẽ cậu không tìm thấy nghĩ là tớ cầm sao?"

"Tớ......." Đường Tiểu Dĩnh muốn nói lại thôi.

Ngô Văn Hân kéo Đường Tiểu Dĩnh ra, "Tiểu Dĩnh, cậu tìm lại trước xem, đừng hiểu lầm, rốt cuộc cũng là bạn học với nhau mà."

Sau khi Đường Tiểu Dĩnh bị kéo ra, Cố Khê còn cảm thấy lửa giận trong lòng chưa hạ xuống, cô bình phục tâm tình một chút, thời điểm xoay người về chỗ ngồi, vừa lúc đối mặt với ánh mắt Hạ Hữu Nam.

Anh mới từ ký túc xá trở về, chỉ nghe được vế sau câu chuyện, nhưng cũng hiểu đại khái sao lại thế này.

Cố Khê mở mắt ra.

Tiết thể dục hôm nay, lớp học chỉ có cô và Hạ Hữu Nam, Hạ Hữu Nam cũng vừa vặn nhìn thấy cô nhặt ba lô cho Đường Tiểu Dĩnh.

Vậy người nói cho Đường Tiểu Dĩnh, chẳng lẽ là Hạ Hữu Nam?

Nghĩ đến đây, trái tim Cố Khê bỗng cảm thấy hoang mang một chút.

Nũ phụ nguyên tác trong tiểu thuyết xác thật la làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng cô trong khoảng thời gian này, tuyệt đối không làm bất cứ điều gì làm thương tổn Đường Tiểu Dĩnh hay chia rẽ chuyện của cô ấy và Hạ Hữu Nam, nhưng mà vì sao, cô vẫn bị coi như người xấu, trước mặt nhiều người bị hoài nghi chất vấn?

Cô không làm thương tổn Đường Tiểu Dĩnh, nhưng hành động vừa rồi của Đường Tiểu Dĩnh làm cô bị tổn thương rất nhiều. Bị buộc tội trực tiếp như một tên trộm, Cố Khê có điểm ủy khuất, lại có điểm không cam lòng.

Sắp đến tiết tự học buổi tối, lớp học tục tục có người bắt đầu học ngữ văn, đọc tiếng Anh.

Khương Linh nhỏ giọng hỏi: "Cố Khê, rốt cuộc sao lại thế này?"

Cố Khê thuận miệng nói: "Hiểu lầm mà thôi."

Cố Khê cầm sách vở lên, đứng ở bên cửa sổ đọc sách, gió thổi vào lướt trên da, lạnh lạnh, hỏa khí vừa rồi hạ xuống đi rất nhiều.

Tiết đầu tiên của tiết tự học buổi tối, Cố Khê cầm cốc đến phòng trà lấy nước, xếp hàng phía trước là một bạn nữ cùng lớp.

Cố Khê lễ phép chào hỏi, cười cười.

Bạn học nữ nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo một tia khinh thường, giống như nhìn một phạm nhân.

Cố Khê thu hồi gương mặt tươi cười, đứng xếp hàng phía sau, không chủ động nói chuyện nữa.

Hai nữ sinh ngồi phía trước Cố Khê cũng đang nhỏ giọng thảo luận, "Còn tốt, tiền trong ví tớ vẫn còn, bên trong là tiền sinh hoạt một tháng của tớ đấy."

"Cậu vẫn nên mang theo người đi, để trong phòng học không an toàn."

Cố Khê không ngồi đó, Khương Linh vừa nghe liền biết các bạn nói có ý tứ gì. Nhưng các bạn không nói rõ, cô cũng không thể nói tốt cho Cố Khê.

Hạ Hữu Nam cũng nghe thấy lời nói vừa rồi, Sở Dục Tân thấp giọng nói với Hạ Hữu Nam: "Tớ cảm thấy, Cố Khê khả năng không lớn sẽ làm ra loại chuyện này, bạn ấy ngày thường khá tốt tính."

Hạ Hữu Nam nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Cố Khê lấy nước trở về, sau khi ngồi xuống, cô mở sách bài tập để làm bài. Nhưng tâm tình cô không ổn, không có biện pháp tập trung tinh thần.

Hạ Hữu Nam đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Khê, giơ bàn tay ra, giọng nói từ tính nói: "Thước đo, cho tôi mượn."

Cố Khê ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn sách bài tập một chữ cũng chưa viết, "Không cho."

Nghĩ đến Hạ Hữu Nam là đồng phạm với Đường Tiểu Dĩnh, trong lòng Cố Khê liền rầu rĩ.

Nữ sinh phía trước cầm thước đo của mình xoay người, "Hữu Nam, tớ cho cậu mượn này."

Hạ Hữu Nam không quan tâm, cúi đầu nhìn Cố Khê, cầm lấy thước đo trong ống đựng bút trên mặt bàn, "Dù sao cậu cũng không cần, đợi lát nữa tôi trả lại cậu."

"Cậu......" Cố Khê muốn nói lại thôi, cô còn đang tức giận đấy, Hạ Hữu Nam thế nhưng không được sự đồng ý liền cầm thước của cô.

Hạ Hữu Nam lấy được thước liền về vị trí.

Nữ sinh ngồi phía trước Cố Khê đang cầm thước đo bị bỏ qua, đành phải thất bại mà quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.