Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 23-2



Kết thúc hội thể thao, lớp 11 – 18 thi đấu đội hình và thể dục đều đạt thứ hạng cao, tiền thưởng là 800 tệ, mọi người sau khi thảo luận quyết định thi giữa kì xong dùng tiền thưởng này làm hoạt động lớp, cụ thể là làm hoạt động gì, đến lúc đó lại thương lượng.

Sau khi in ra số báo tháng 10, mỗi lớp đều được phát để đọc, mỗi tổ một quyển.

Trong tiết tự học buổi tối, báo trường được phát cho các tổ, tới gần thi giữa kì, đa số mọi người đều không muốn lãng phí thời gian xem những thứ không liên quan tới nội dung thi, cho nên báo trường rất nhanh truyền tới vị trí Cố Khê và Khương Linh.

Một khắc nhìn thấy tờ báo kia, sắc mặt Cố Khê biến xanh, lần này báo tập trung đưa tin về hội thể thao, mà trang nhất là một bức ảnh lớn, chính là đội ngũ lớp cô, mà cô cũng đứng bên trong.

Khương Linh nhìn chằm chằm vào bức ảnh thật lâu, nhỏ giọng nói: "Cố Khê, bức ảnh này chụp đẹp thật đấy. cậu xem, biến cậu thành thiếu nữ xinh đẹp kìa."

Cố Khê có phần hoảng hốt, cô nói: "Đừng nhìn ảnh, nhìn nội dung khác đi."

Khương Linh mở báo trường ra, cùng Cố Khê bắt đầu đọc.

Từ Huy ngồi bên bàn bên Khương Linh nhỏ giọng nói: "Mẹ nó, ai thiếu đạo đức như vậy, lại xé một lỗ ở báo."

Khương Linh nghe thấy, cảm thấy buồn cười, "Cho tớ xem."

Từ Huy đưa báo tổ 3 qua, Khương Linh nhìn, xác thật có một cái lỗ, nhưng cái lỗ này rất chỉnh tề, vừa nhìn liền biết có người cố ý cắt ra.

Cố Khê so sánh hai tờ báo, phát hiện phần bị cắt đi vừa lúc là ảnh chụp đặc tả Hạ Hữu Nam chạy bộ.

Khương Linh và Cố Khê đều trộm cười, Khương Linh nói: "Cậu nói xem ai phát rồ như vậy?"

Cố Khê nhìn tổ 3, cảm thấy người có khả năng làm chuyện này nhất hẳn là Đường Tiểu Dĩnh, nhưng không có bằng chứng, cô cũng không dám nói bậy, "Đừng rối rắm, trả lại tờ báo cho các bạn ấy đi."

Khương Linh trả lại báo cho Từ Huy, "Trả này."

Kết thúc tiết thứ nhất tiết tự học buổi tối, Cố Khê còn ở lại làm bài tập toán, có một đề cô suy nghĩ nửa tiếng, viết xuống đáp án cô nghĩ, phát hiện đáp án không giống với Khương Linh.

Cách giải đề của hai người không giống nhau, nhìn không ra rốt cuộc là ai đúng, ai sai.

Cô xoay đầu vỗ trên chồng sách Hạ Hữu Nam, "Hữu Nam, cậu làm xong bài tập toán chưa?"

Hạ Hữu Nam đang đọc sách ngẩng đầu, không trả lời câu hỏi của cô, hỏi lại: "Cái gì?"

Cố Khê cầm lấy sách bài tập của mình, "Tớ có một đề không biết mình làm đúng hay không, muốn tham khảo cậu một chút."

Hạ Hữu Nam vươn tay, "Đưa sách bài tập cho tôi."

Cố Khê đưa sách bài tập cho anh, Hạ Hữu Nam nhận lấy, nhìn lướt qua, "Đề nào?"

"Đề cuối cùng."

Hạ Hữu Nam nhìn lướt qua đề, lại nhìn bước giải của cô, không đến 10 giây, anh liền nói ra đáp án: "Sai rồi."

Cố Khê gật đầu, "Ồ, vậy Khương Linh hẳn là đúng rồi."

Cố Khê đang định lấy sách bài tập về, lại nghe thấy Hạ Hữu Nam nói: "Đưa vở nháp cho tôi."

Cố Khê nghe lời cầm lấy vở nháp trên bàn, xé một tờ đưa cho anh.

Hạ Hữu Nam nhận lấy, cầm lấy bút, "Lại đây."

Cố Khê cảm thấy không thể hiểu được, Hạ Hữu Nam muốn dạy cô sao? Anh không phải luôn luôn không giảng bài cho người khác sao?

Cô có điểm thụ sủng nhược kinh, đứng bên cạnh anh, Hạ Hữu Nam một bên viết lên tờ nháp một bên nói: "Căn cứ theo đề bài biết được, nếu đơn giá tiêu thụ mỗi nhà tăng một tệ thì doanh số liền giảm đi hai. Có thể giả thiết đơn giá là X, lợi nhuận được tối đa hóa. Ví dụ: Giá thành X là 40, doanh số trung bình hàng ngày là......"

Cố Khê nghe anh giảng, phát hiện anh giảng rất rõ ràng, hơn nữa rất nhanh, cô có chút không theo kịp, anh nói xong, cô vẫn chưa hiểu rõ.

Hạ Hữu Nam ngẩng đầu nhìn cô, "Chưa hiểu sao?"

Cố Khê nhấp môi chỉ cười không nói.

Hạ Hữu Nam hơi nhướng mày, "Cười cái gì?"

Cố Khê lắc đầu, cô chỉ là nghĩ đến vừa rồi Hạ Hữu Nam vẫn luôn giảng bài, mà chính mình không hiểu sao mà không kiên trì nghe, tâm muốn cười mà thôi, cô cất sách bài tập và vở nháp của mình, "Cảm ơn, tớ trở về tự xem lại."

"Ừm."

Cố Khê trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhìn bước giải Hạ Hữu Nam vừa mới viết trên giấy nháp, kết hợp làm đề, suy nghĩ một lúc rất nhanh đã hiểu. Cô xóa phần làm sai đi, bên dưới viết lại đáp án chính xác.

Ngô Mai Thanh ngồi phía trước Cố Khê cầm sách bài tập toán, cũng đi tới bàn bên cạnh Hạ Hữu Nam, "Hữu Nam, đề này tớ không hiểu, cậu có thể giảng giúp tớ được không?"

Hạ Hữu Nam nâng mắt, liếc đến đề trong sách bài tập Ngô Mai Thanh, nhàn nhạt nói: "Đề này tôi vừa nói qua một lần, không muốn nói lại lần thứ hai."

Ngô Mai Thanh cắn môi, "Ừm, được rồi, để tới đi hỏi người khác vậy."

Cố Khê nghe được đối thoại của bọn họ, thời điểm Ngô Mai Thanh về chỗ, cô đưa bản nháp Hạ Hữu Nam vừa viết cho cô ấy, "Đây là bước giải đề Hữu Nam vừa viết, cậu có thể nhìn xem."

Ngô Mai Thanh trợn trắng mắt, "Không cần, cảm ơn."

Cố Khê cất vở trở về, có một loại cảm giác tốn công vô ích. Ngẫm lại, có lẽ Ngô Mai Thanh căn bản không phải vì không làm được bài mà đi hỏi Hạ Hữu Nam, mà là nghe được Hạ Hữu Nam vừa mới giảng bài cho cô, cho nên cũng muốn bắt chước theo.

Sở Dục Tân thấy toàn bộ quá trình, tiến đến bên cạnh Hạ Hữu Nam nhỏ giọng nói: "Cậu đối đãi khác biệt không cần quá rõ ràng như vậy."

Hạ Hữu Nam nhìn thoáng qua Cố Khê phía trước đang làm bài tập, lại liếc Sở Dục Tân bên cạnh, "Có vấn đề?"

"Có." Sở Dục Tân lấy ra sách luyện tập, chỉ vào đề cuối cùng, "Mau cho tớ xem đề này giải như thế nào, đầu tớ nổ tung rồi."

Hạ Hữu Nam nhận lấy sách luyện tập của cậu, xem đề một phút, sau đó bắt đầu giảng đề, "Đây là hình bất quy tắc, phải chia ra làm ba phần để tính diện tích, vẽ thêm đường phụ."

Anh vẽ thêm 2 đường phụ ở hình trong sách, sau đó đưa sách luyện tập cho cậu, "Đoạn sau tự nghĩ."

"Mẹ nó! Nói nốt đi."

Hạ Hữu Nam lật một trang sách, đôi mắt nhìn vào sách vở, "Tự nghĩ đi."

Sở Dục Tân nhìn anh, thanh âm đè nặng nghiến răng nghiến lợi, "Trọng sắc khinh bạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.