Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 26-1



Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Thứ sáu, Ngô Văn Hân và Đàm Mỹ Thanh phân phó nhiệm vụ của buổi nướng BBQ thứ bảy cho lớp, người thì phụ trách mua nguyên liệu nướng BBQ, người thì phụ trách mua gia vị, số khác lại phụ trách mua đồ uống và đồ ăn vặt, còn lại mua công cụ nướng BBQ.

Kế hoạch ban đầu là buổi sáng leo núi, sau khi xuống núi sẽ cùng nhau ăn cơm, rồi lại phân ra đi siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn và công cụ.

Ngọn núi cao nhất thành phố cũng chỉ cao 400m, nhưng đường lên núi lại phải vòng qua tám chín đường cong, trên đường cũng có vài điểm dừng chân vui chơi, cho nên cứ đi lên trên lại đi xuống dưới nhanh nhất cũng mất vài tiếng đồng hồ.

Cố Khê xuất phát từ trường học, bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến bến xe tụ họp cùng mọi người.

Còn có một số học sinh sống gần đó trực tiếp chờ ở chân núi.

Sau khi tụ tập đầy đủ, một hàng hơn bốn mười người cùng nhau xuất phát về phía đỉnh núi.

Dẫn đầu đoàn là Trương Vân Hải và mấy nam sinh, mọi người nói chuyện cười đùa cùng nhau, không khí rất vui vẻ.

Cố Khê và Khương Linh ở vị trí trung gian, hai người cầm di động thi thoảng chụp vài tấm phong cảnh, tán gẫu về những cảnh đẹp bên đường.

Hạ Hữu Nam đi ở phía sau đội ngũ lớp, Đường Tiểu Dĩnh giống như ruồi bọ mà bu bên người anh, "Hữu Nam, chúng ta cùng nhau chụp một tấm được không? Một tấm thôi."

Hạ Hữu Nam dừng lại bước chân, mặt lạnh nhìn cô, "Không chụp, còn có, đừng phiền tôi."

Đường Tiểu Dĩnh ngậm miệng, "Nếu tớ không nói thì có thể đi cùng cậu được chứ?"

"Không thể."

Sở Dục Tân sóng vai bên cạnh Hạ Hữu Nam cũng cảm thấy phiền, "Đường Tiểu Dĩnh, cậu không cảm thấy cậu rất phiền sao?"

Đường Tiểu Dĩnh thè lưỡi với cậu, "Lại không phải phiền cậu mà."

Hạ Hữu Nam tăng nhanh bước chân, chân anh dài, đi nhanh vài bước liền cách Đường Tiểu Dĩnh một khoảng xa, Đường Tiểu Dĩnh phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Hạ Hữu Nam bước nhanh hơn, rất nhanh đã vượt lên đi trước Cố Khê, Đường Tiểu Dĩnh đeo ba lô màu vàng, gian nan mà nện từng bước theo sau cô.

Sở Dục Tân đi lên cùng sóng vai với Khương Linh, "Này, hai cậu đã tìm được cách cứu Hữu Nam đấy."

Cố Khê và Khương Linh nhìn Hạ Hữu Nam đi phía trước, còn có Đường Tiểu Dĩnh bên cạnh cô. Khương Linh nói: "Loại tình huống này Hạ Hữu Nam không phải đã sớm quen sao?"

Cố Khê bất đắc dĩ thở dài, nữ chính tiểu thuyết Đường Tiểu Dĩnh luôn lì lợm la liếm Hạ Hữu Nam, cô cũng không cảm thấy gì, nhưng phát hiện nếu là chính mình gặp tình huống này, cũng cảm thấy làm như vậy rất phiền phức.

Nhưng nếu Hạ Hữu Nam thích cô ấy, vậy loại phiền phức này đại khái cũng là một loại hạnh phúc.

Thời điểm nghỉ ngơi giữa sườn núi, hai người Cố Khê và Khương Linh ngồi ở dưới tán cây nghỉ ngơi uống nước. Viên Phương bên cạnh nói với Đường Tiểu Dĩnh: "Đường Tiểu Dĩnh, cậu đừng quấn lấy Hữu Nam nữa. Tớ thấy bạn ấy cảm thấy rất phiền, nếu việc này còn tiếp tục thì hoạt động lớp lần sau bạn ấy nhất định không tham gia."

"Tớ......" Đường Tiểu Dĩnh muốn nói lại thôi.

"Thật đấy, cậu muốn phiền bạn ấy cũng chọn thời gian khác tốt hơn được không?"

Đường Tiểu Dĩnh cắn môi, "Vậy được rồi."

Quãng đường sau Đường Tiểu Dĩnh thật sự không quấn lấy Hạ Hữu Nam nữa.

Sở Dục Tân vừa leo núi vừa đi bên cạnh Khương Linh nói chuyện, hai người nói không ngớt đề tài. Con đường nhựa còn dài, Hạ Hữu Nam và Cố Khê kẹp Sở Dục Tân và Khương Linh ở giữa, bốn người sóng vai đi.

Đi được một lúc thì đường lên núi chỉ còn những bậc thang, độ rộng chỉ có thể chứa hai ba người, cục diện liền biến thành Sở Dục Tân và Khương Linh sóng vai đi trước, Hạ Hữu Nam và Cố Khê đi phía sau bọn họ.

Cố Khê biết Hạ Hữu Nam không thích người khác nói chuyện với anh, toàn bộ hành trình đều không mở miệng nói chuyện, hơn nữa lúc trước còn dính phải lời đồn đãi vớ vẩn của lớp, Hạ Hữu Nam nhất định cho rằng cô cũng giống Đường Tiểu Dĩnh lì lợm la liếm với anh.

Để không làm cho hiểu lầm lớn hơn nữa, cô tự động bảo trì khoảng cách nhất định.

10 giờ rưỡi sáng, học sinh lục đục bò tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một quảng trường rộng lớn, giữa quảng trường là một bức tượng điêu khắc, mọi người đều sôi nổi lấy máy ảnh ra chụp tượng điêu khắc làm lưu niệm.

Cố Khê và Khương Linh cũng chụp vài bức ảnh.

Trương Vân Hải cầm di động, "Cố Khê, có thể chụp với cậu một tấm được không?"

Cố Khê nói: "Tất nhiên rồi."

Trương Vân Hải đưa điện thoại cho Khương Linh, "Khương Linh, cậu giúp bọn tớ chụp một chút."

Khương Linh nhận lấy di động của cậu, nhét di động của mình vào túi áo khoác, nhìn hai người đang đứng bên cạnh tượng điêu khắc, "Tới này, các cậu chuẩn bị sẵn sàng, tớ chụp đây."

Trương Vân Hải hơi nhích lại gần Cố Khê, bả vai cơ hồ dán lấy bả vai cô, Khương Linh ấn nút chụp ảnh, chụp được hình ảnh này.

Sau khi chụp ảnh, Sở Dục Tân bên kia hướng bên này vẫy tay, "Khương Linh, Cố Khê! Lại đây đi, tầm nhìn siêu cấp đẹp!"

Khương Linh nghe được tiếng gọi của Sở Dục Tân, theo âm thanh của cậu mà nhìn qua, cậu và Hạ Hữu Nam đang đứng trên một tảng đá lớn, mặt trên đá có chút gập ghềnh, nhưng vẫn có thể đứng vài người.

Khương Linh lôi kéo Cố Khê qua, tảng đá kia cao sáu bảy mươi cm, nữ sinh rất khó đi lên.

Khương Linh nói với Sở Dục Tân: "Dục Tân, kéo tớ lên."

Sở Dục Tân vươn tay kéo cô, Hạ Hữu Nam nhìn Cố Khê, anh vốn dĩ cao, đứng trên tảng đá liền càng cao, anh cong lưng vươn tay về phía cô.

Cố Khê nhìn vào bàn tay nổi lên từng đốt rõ ràng của anh, "Tớ có thể tự mình lên."

Độ cao sáu bảy chục cm đối với khả năng Khương Linh thì có điểm khó khăn, nhưng đối với người luyện tập võ thuật từ nhỏ như cô cũng không quá khó khăn.

Khương Linh đã lên trước, đứng ở trên Cố Khê nói: "Cố Khê, đi lên đi, tầm nhìn nơi này thật bao la."

Cô lui về phía sau hai bước, mượn xung lượng dẫm chân, sải bước nhảy lên tảng đá lớn kia, sau khi đi lên, mặt ngoài tảng đá rung rung khiến thân thể cô lắc lư. Hạ Hữu Nam bên cạnh theo bản năng vươn tay cố định thân thể cô.

Chờ thân thể cô đứng vững, cô mới ý thức được Hạ Hữu Nam vừa lúc ôm eo cô, thậm chí có thể cảm nhận được lực độ cánh tay anh giam cầm bên hông, thân thể của cô cơ hồ dán lên anh, tư thế này có thể nói là thực ái muội.

Sở Dục Tân ở một bên cười xấu xa, "Hi hi hi, hai người các cậu sao lại thể này?"

Khương Linh cũng cười trộm theo.

Cố Khê vội vàng kéo ra một chút khoảng cách với Hạ Hữu Nam, tức giận nói: "Sở Dục Tân, tớ mới vừa thiếu chút nữa ngã xuống mà cậu còn cười!"

Sở Dục Tân vội giải thích, "Tớ vừa mới cười không phải là vui sướng khi thấy người gặp họa sao?"

Cố Khê đương nhiên biết Sở Dục Tân không phải vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng cậu ta vừa mới cười như vậy, rõ ràng chính là cảm thấy cô và Hạ Hữu Nam có cái gì đó.

Cố Khê sau khi đi lên còn chưa xem toàn bộ phong cảnh, cô nhìn theo từ chân núi, tầm nhìn hôm nay rõ ràng, có thể rõ ràng nhìn đến thành phố dưới chân núi, các tòa cao tầng san sát, những đoạn đường đan xen, hết thảy thu hết vào đáy mắt.

Sở Dục Tân chỉ vào một hướng, "Bên kia chính là trường học chúng ta, ngay ở bên cạnh bờ sông."

"Ừ nhỉ, nơi này có thể nhìn thấy trường học, nếu có kính viễn vọng là được."

Cố Khê bất đắc dĩ cười, "Ngày thường ở trường học còn nhìn chưa đủ sao?"

"Nhưng còn chưa quan sát đủ đâu."

Sở Dục Tân nói: "Vậy còn không đơn giản sao, hiện tại Google Map có thể phóng đại vô số lần, có thể nhìn thấy hết mọi phương vị mọi ngóc ngách.

Cố Khê nghiêng đầu, phát hiện Hạ Hữu Nam đang để tay vào túi quần chuyên chú ngắm phong cảnh, như phát hiện được ánh mắt cô, anh nghiêng đầu.

Cố khê ho khan một tiếng, bình tĩnh mà dời đi tầm mắt, tiếp tục quan sát thành phố.

Sở Dục Tân lấy gậy selfie ra, dùng gậy selfie giơ di động tìm một góc có thể chụp được cả bốn người, "Tới đây, nhìn vào điện thoại, cười lên nào."

Cố Khê và Khương Linh đều nhìn qua, Hạ Hữu Nam vẫn đang chìm đắm trong phong cảnh, Sở Dục Tân nhắc nhở anh, "Hữu Nam, nhìn qua đi, đừng có kỳ quặc nữa."

Hạ Hữu Nam không tình nguyện mà nhìn về hướng màn hình di động.

Tách một tiếng, màn hình di động chụp lại được một tấm ảnh, bên trong là ba gương mặt tươi cười sáng lạn, người cuối cùng lại nhìn có chút lãnh khốc, khóe môi hơi giương lên một tia cười khó phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.