Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 113



Bị bao nhiêu zombie truy đuổi như vậy, anh thật sự có thể an toàn rút lui?

"Đi vào rồi nói."

Lục Khải Minh liếc nhìn những zombie ở ngoài sân rồi tự mình bước vào.

Giang Diệu Diệu vội vàng chốt cửa rồi đi theo anh, cô còn chưa kịp hỏi gì thì anh đã nặng nề ngã vào người cô, dựa vào vai cô thì thầm hai tiếng.

"Tôi đau, rất đau."

Giang Diệu Diệu không còn tâm trí hỏi những chuyện khác, thần sắc lo lắng nói: "Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

Lục Khải Minh chỉ vào chân của mình, nhưng nơi đó bùn đóng chặt đến mức cô không thể nhìn rõ.

Cô cố gắng hết sức nâng cơ thể nặng như núi của anh, đưa anh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen mạnh mẽ xịt.

Bùn lầy bị nước cuốn trôi, những vết thương dần lộ ra.

Khi nghe thấy giọng nói của anh, Giang Diệu Diệu vốn dĩ rất tức giận, còn tưởng rằng trước đây anh giả bộ đáng thương, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, mức độ nghiêm trọng của vết thương hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Một vết thương ở chân phải xuyên từ bắp chân đến giữa đùi, miệng vết thương chỗ rộng nhất bằng hai ngón tay, da thịt trồi ra ngoài.

Còn có một vết hở dài đến bảy đến tám cm trên bụng, nhìn hình dạng vết thương, giống như là bị móng tay cào rách.

Vai có lẽ bị vật gì đó va vào nên nhiều chỗ bị bầm tím. Cô nhẹ nhàng ấn vào, anh lập tức đau đến toát mồ hôi hột.

Ngoài ra còn vô số vết thương dài nhỏ, nhiều đến mức không thể đếm hết được.

Bùn lầy hoà vào m.á.u vô tình lại giúp anh cầm máu.

Nhưng nhìn làn da bị ngâm nước đến trắng bệch, cô không thể tưởng tượng được một mình anh trở về như thế nào.

Nếu là cô, sợ rằng sẽ c.h.ế.t vì đau đớn rồi.

Giang Diệu Diệu ôm anh, lại dùng vòi hoa sen rửa sạch bùn đất trên mặt anh, bởi vì nhìn thấy anh như vậy, cô đau lòng giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn.

“Lục Khải Minh, quần áo của anh đâu?"

Anh nhìn vào đôi mắt ướt nhẹp của cô mỉm cười yếu ớt.

"Không biết, chắc là rơi ở đâu rồi."

"Làm sao anh thoát được?"

"Bọn nó đuổi theo tôi, nếu tôi cứ thế chạy ra ngoại ô thì c.h.ế.t chắc. Thấy vũng lầy tôi đành nhảy vào, trốn đến rạng sáng."

"Tối hôm qua sao không mở cửa? Không nghe thấy tôi gọi sao?"

"Mở cửa làm gì? Để cô đồng quy vu tận với chúng nó sao?" Anh cuời cười nhéo mặt cô, nhưng không dùng nhiều lực, chỉ một lát đã buông tay thở dài.

"Ôi, tôi đói quá."

Giang Diệu Diệu kìm nén nước mắt, cố gắng nhanh tay hơn.

"Để tôi giúp anh tắm rửa rồi hãy ăn cơm, tôi đi chuẩn bị đồ ăn."

"Ừm, tôi muốn ăn rau xanh..."

Giọng nói của Lục Khải Minh dần nhỏ lại, anh nhắm mắt làm Giang Diệu Diệu sợ đến mức vội vàng vỗ vỗ vào mặt anh, cô sợ rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Anh dở khóc dở cười.

"Tôi mệt quá, muốn ngủ một giấc, đừng đánh tôi."

"Anh không được chết."

"Tôi chưa chết...chưa chết..."

Anh lẩm bẩm rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Giang Diệu Diệu không dám làm ồn anh nữa, liền nhanh chóng rửa sạch bùn đất trên người anh rồi dùng khăn tắm lau khô, cô để anh nằm trên sàn nhà tắm rồi bôi thuốc cho anh.

Vết thương quá lớn cần phải khâu lại. Trong nhà kho có đồ nghề khâu vá cô mua về từ siêu thị, nhưng mà đây không phải là khâu quần áo mà là khâu thịt người, cô không có can đảm làm.

Lục Khải Minh còn chưa tỉnh lại, nếu muốn khâu đợi khi nào anh tỉnh lại sẽ bàn bạc sau, bây giờ cô bôi thuốc trước.

Giang Diệu Diệu có thể tưởng tượng được đau đớn khi thuốc bột rắc lên vết thương, nhung Lục Khải Minh chỉ khẽ rên hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Sau khi băng bó xong, cô đẩy đẩy Lục Khải Minh, nói nhỏ vào tai anh: "Dậy, dậy đi, đi ăn cơm."

Anh vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cô vẫn cảm nhận được hơi thở của anh thì chắc cô nghĩ anh đã c.h.ế.t rồi.

Giang Diệu Diệu không đánh thức được anh thì cũng không đành lòng đánh thức nữa, cô lau khô nhà tắm chỗ anh nằm rồi mang tới cho anh một cái chăn bông đắp lên người anh.

Cả ngày hôm nay cô vẫn chưa ăn gì, dù đang rất đói bụng nhưng cô cũng không muốn rời xa Lục Khải Minh, nên cô bó gối ngồi gần bên cạnh anh khoảng cách chưa đầy mười cm.

Hình ảnh khủng bố tối hôm qua vẫn còn như mới trước mắt cô, cô không biết khi nào nó sẽ lặp lại một lần nữa.

Có thể là hôm nay cũng có thể là ngày mai.

Nhưng dù sao, ngay lúc này bọn họ vẫn còn sống sót. Cô chạm vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Khải Minh, xúc cảm mát lạnh khiến lòng cô cảm thấy an tâm.

Giang Nhục Nhục cũng chạy tới làm ổ bên chân họ.

Hai người một chó ở trong phòng tắm đóng kín cửa, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

Lục Khải Minh ngủ thẳng đến lúc mặt trời lặn.

Giang Diệu Diệu nhìn ánh đèn trong phòng có chút mờ đi, cô lo lắng buổi tối zombie lại tiến vào, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm, lỡ xảy ra bất trắc thì phải làm một con ma đói, đột nhiên lông mi của anh run run, từ từ mở mắt ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.