Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 117



Giang Nhục Nhục đi ngang qua.

Anh gọi lớn: "Chó ngốc, mau lại đây!."

Con chó ngốc liếc mắt trừng anh một cái, quay m.ô.n.g về phía anh ngồi xuống ngay bên cạnh.

Lục Khải Minh tức muốn chết, đành phải tự lực cánh sinh, dùng hết sức lực duỗi dài tay ra, động đến vết thương đau đến mức anh phải hít sâu một hơi.

Giang Diệu Diệu nghe thấy động tĩnh chạy lên lầu, nhìn anh hỏi: "Làm gì vậy? Vết thương còn chưa lành đâu, không muốn sống nữa sao?"

"Tôi muốn hút thuốc..."

Anh suy yếu nói.

"Muốn hút thuốc thì nói với tôi một tiếng là được rồi."

Cô giúp anh lấy hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa, châm một điếu rồi bỏ vào miệng anh, nghĩ nghĩ một lúc, liền chuyển hết gói thuốc và bật lửa trong biệt thự đến gần anh, tiện tay để một cái bát gần đó làm gạt tàn. Cô sắp xếp để tiện cho anh có thể hút bất cứ lúc nào anh muốn.

Xong xuôi, cô lại đi xuống bếp tiếp tục làm việc.

Lục Khải Minh hút một điếu thuốc quay qua Giang Nhục Nhục hừ một tiếng, nhớ đến bộ dạng Giang Diệu Diệu quan tâm đến anh, trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc.

Tuy là bề ngoài lạnh lùng nhưng cô vẫn luôn quan tâm đến anh, luôn miệng lải nhải thật giống hệt một cô vợ nhỏ.

Anh tàn tàn hút hết ba điếu thuốc, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Khi Lục Khải Minh tỉnh lại đã ngửi thấy một mùi hương thơm phức, mở mắt ra liền thấy Giang Diệu Diệu đang ngồi bên cạnh, đút cho Giang Nhục Nhục ăn cái gì đó.

Anh nhìn không ra đó là thứ gì, bời vì thứ đó giòn giòn nên bị hàm răng chó của Giang Nhục Nhục cắn phát ra tiếng kêu răng rắc.

Lục Khải Minh khẽ cử động, cô lập tức quay lại nhìn anh, trên môi nở nụ cười.

"Anh tỉnh rồi à? Nếm thử đi."

Anh còn chưa kịp trả lời thì đã bị một cục cứng cứng nhét vào miệng.

Lục Khải Minh cau mày, cẩn thận cắn thử một miếng.

Rắc một tiếng, trong miệng ngập tràn hương vị vừa giòn vừa xốp, đã mấy tháng nay anh đều ăn cơm với nước luộc rau, cho nên đây tuyệt đối là mỹ vị đối với anh.

Giang Diệu Diệu quan sát vẻ mặt của anh, hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Lục Khải Minh lấy ra nửa miếng bánh anh chưa nhai hết, nhìn nó hỏi: "Đây là cái tôi vừa ăn sao?"

"Ừ, tôi đem bánh lúc nãy cắt thành từng miếng nhỏ, chiên giòn trong chảo, sau khi vớt ra lại rưới lên một ít mật ong. Thế nào, ngon đúng không? Này."

Lục Khải Minh lại cắn thêm một miếng nữa.

Nó có vị ngọt và thơm, nóng hổi, làm cho người ta ăn vào cảm thấy hạnh phúc. Giang Diệu Diệu thấy anh thích, liền đem đĩa đặt ở giữa hai người.

Buổi chiều cô chỉ hấp bánh rồi đem chiên, làm mấy mẹt lớn, ngoài ra không làm gì khác nữa.

Hai người một chó đều ăn bánh thay bữa tối, sau đó pha một bình trà sữa, sau khi ăn uống no nê liền thoải mái nằm trong chăn.

Được ăn uống no đủ, tinh thần sẽ tốt lên.

Một khi tâm trạng thoải mái, cô liền cảm thấy cuộc sống cũng không quá khó khăn như vậy.

Bọn họ yên tĩnh nằm cạnh nhau, Giang Nhục Nhục hắt xì một cái, Giang Diệu Diệu dùng mũi chân gãi gãi cái bụng mềm mại của nó.

Trời bắt đầu choạng vạng, màn đêm dần đến.

Cô đứng dậy, đổ một chậu nước nóng giúp Lục Khải Minh lau người, rồi sang phòng bên cạnh đơn giản tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị phòng hộ buổi tối.

Cô phun thuốc khử trùng để xoá sạch hơi thở của bọn họ.

Tắt tất cả các thiết bị điện và âm thanh trong nhà, khóa cửa ra vào và chặn các cửa sổ.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, cô trốn ở trên giường, ôm Lục Khải Minh, nhắm mắt lại, không nghĩ tới gì nữa.

Tiếng kêu thảm thiết của lũ zombie xuyên qua bức tường ngoài sân vọng vào nhà khiến bọn họ không thể ngủ yên.

Nửa đêm Lục Khải Minh lên cơn sốt cao, cơ thể anh co giật dữ dội.

Cô cho anh uống thuốc hạ sốt, ủ ấm cơ thể cho anh rồi ôm chặt lấy anh không buông.

Hơi thở của Lục Khải Minh nóng rực, anh sốt cao đến mức mê sảng, trong miệng mơ hồ nói gì đó, mặt của anh áp vào lồng n.g.ự.c của cô.

Không biết đã qua bao lâu, anh mới yên tĩnh lại.

Giang Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng, mặt trời lại lên cao.

Lục Khải Minh mở mắt ra, nhìn lên trần nhà vỗ miệng hai cái, tinh thần xem ra rất tốt.

Mặc dù chân của Lục Khải Minh vẫn chưa cử động được nhưng cũng không ảnh hưởng đến tinh thần tự sướng của anh.

Trên người anh chỉ mặc một chiếc quần lót in hình con gà trống vàng, vòng qua Giang Diệu Diệu tự mình tìm cách đi đi đến bồn rửa mặt.

Trong gương phản chiếu lại hình ảnh của anh, đã mấy ngày chưa rửa mặt, mặt mũi tái nhợt, nhìn qua trông giống hệt như người vô gia cư.

Anh đánh răng xong cầm lấy d.a.o cạo râu của mình, cạo cạo vài đường dưới cằm.

Giang Diệu Diệu bị tiếng cạo râu rẹt rẹt đánh thức, cô tưởng có ong vào nhà, vừa mở mắt ra thì thấy Lục Khải Minh đang 'vượt khó' để cạo râu.

Cô sửng sốt: "Làm thế nào mà anh đứng lên được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.