Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 121



Nhưng họ ngay lập tức nhận ra rằng họ không cần phải về nhà nữa.

Đây sẽ là nhà mới của bọn họ.

Cả hai đi xuống tầng 1 tìm thấy tầng hầm mà Lục Khải Minh nói, trong khi di chuyển bọn họ không hề gặp bất cứ con zombie nào.

Lục Khải Minh cầm đèn pin tìm thấy kho bạc, khoá đã bị cạy, có lẽ khi zombie tấn công có ai đó đã thừa cơ nạy két sắt.

Hai người rón ra rón rén đi vào, nương theo ánh sáng đèn pin có thể thấy được toàn cảnh bên trong.

Căn hầm không lớn lắm, chỉ khoảng 20 mét vuông, chỉ bằng một căn phòng nhỏ.

Bốn vách tường đều được làm bằng kim loại, nhìn qua có vẻ vô cùng chắc chắn.

Phía trên có một lỗ thông gió, trên mặt đất có kệ để tiền.

Tiền giấy trên kệ bị lấy đi hết, trên mặt đất còn vài tờ tiền giấy màu hồng mệnh giá lớn.

Lục Khải Minh đóng cửa lại, vịn vào kệ để hàng đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.

"Nghỉ ngơi một lát trước đã."

Hai người ngồi bệt xuống đất, Lục Khải Minh vì đi bộ cả một quãng đường xa động đến vết thương đau rát, anh móc trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng hút liền mấy hơi.

Giang Diệu Diệu cảm thấy dọc đường đi yên tĩnh khác thường, cô cảm thấy vô cùng bất an.

"Có phải bọn nó đã trở nên thông minh hơn, đang trốn ở đâu đó mai phục chúng ta.”

"Nhiều zombie như vậy cả hai người bọn mình cộng lại chưa đủ 300 cân. Thôi kệ, tới đâu hay tới đó."

Lục Khải Minh an ủi cô, cô nghĩ lại cũng vứt sạch những suy nghĩ lung tung lộn xộn vứt ra sau đầu, cầm đèn pin xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Giang Nhục Nhục đứng trong góc, nâng chân sau lên đi tiểu vào góc tường.

Cô chửi thầm một tiếng, đang định mắng nó không được đi tiểu trong phòng nhưng nghĩ kỹ lại nó chỉ có thể đi tiểu trong phòng, ngoài kia quá nguy hiểm.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô được ở kho bạc, trong lòng cũng cảm thấy hơi kích động.

Giang Diệu kiểm tra tỉ mỉ mọi ngóc ngách, trong lòng hy vọng có thể phát hiện kho báu, ví dụ như thỏi vàng gì gì đó, hy vọng trước khi c.h.ế.t sẽ được thoả mãn nguyện vọng làm tiểu phú bà.

Đáng tiếc, xem hết một vòng cũng không phát hiện được gì.

Cô mệt mỏi đi đến ngồi bên cạnh Lục Khải Minh đầu tựa vào vai anh.

Lục Khải Minh dụi dụi tàn thuốc,nhỏ giọng nói:

"Đêm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ đến ngày mai xem sao, nếu zombie không xuất hiện chúng ta đi lên lầu tìm đồ ăn."

"Ừ."

"Giang Diệu Diệu lấy màn thầu trong túi ra, hai người bọn họ chia nhau ăn.

Ăn xong cả hai người nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Khải Minh cũng tranh thủ tìm một góc khuất giải quyết nỗi buồn.

Giang Diệu Diệu bắt đầu thấy nhớ khoảng thời gian ở biệt thự, có điện, có nước có bồn cầu, có nồi, có giường, có chăn rất thoải mái. Ở đây cái gì cũng không có.

Tại sao ngày lành tháng tốt của cô lại ngắn ngủi như vậy chứ?

Haizz

Nửa đêm, Giang Diệu Diệu cảm thấy dưới m.ô.n.g lành lạnh, cô bị đánh thức.

Duỗi tay sờ sờ dưới mông, toàn là nước.

Chả lẽ cô đái dầm? Sao có thể chứ?

Cô bật đèn pin xem thử, hoảng sợ đẩy đẩy Lục Khải Minh.

"Lục Khải Minh, dậy, dậy mau, tại sao căn phòng này lại có nước?”

Nước dâng đến tận mắt cá chân.

Lục Khải Minh bị đánh thức, phát hiện trên mặt đất toàn là nước cũng rất choáng váng.

Hình dáng Giang Nhục Nhục nhỏ bé, nước ngập tới bụng của nó ướt hết, lông dính bết lại với nhau.

Giang Diệu Diệu vội vàng cầm túi đồ bên cạnh lên ôm vào lòng, tránh cho đồ bên trong khỏi bị ướt.

May mắn là túi nilon khá chắc nên không bị nước rò rỉ vào.

Lục Khải Minh lấy đèn pin trong túi áo khoác ra soi xung quanh xem thử.

Nước từ ngoài cửa chảy vào đầy phòng, khoá phòng đã bị hư nên không thể đóng kín lại, lộ ra một khe hở, nước không ngừng tràn vào trong.

Căn phòng kín vì bị nước tràn vào mà càng âm u ẩm ướt, bọn họ đã quen sống ở nơi ấm áp thoải mái nên cảm thấy rất khó chịu

Giày của họ đều ướt, Giang Diệu Diệu xắn lên hai gấu quần, lo lắng nhìn chân của Lục Khải Minh.

"Vết thương của anh vẫn chưa lành. Nước bẩn như vậy sẽ không bị nhiễm trùng chứ?

Bây giờ Lục Khải Minh không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, nhìn về phía cửa nói: “Cô ở yên đây đừng đi đâu hết, tôi ra ngoài xem một chút."

Phải đi xem thử nước chảy ra từ đâu, nếu không cứ để nước dâng lên như vậy, bọn họ sẽ bị c.h.ế.t đuối ở trong này mất.

Giang Diệu Diệu nắm lấy cánh tay của anh muốn đỡ anh đi, nói: "Đi cùng đi."

"Bên ngoài nguy hiểm, gặp phải zombie thì phải làm sao? Bây giờ đang là buổi tối rồi."

"Tôi biết, tôi phải bảo vệ anh."

“Bảo vệ tôi?” Lục Khải Minh gần như bật cười.

Giang Diệu Diệu nói: " Lúc trước có thể anh mạnh hơn tôi, nhưng bây giờ kỹ năng và thể lực có khi còn không đánh lại cả Giang Nhục Nhục?"

Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa cho cô chiếc đèn pin.

"Cũng có lí, hay là cô đi điều tra tình hình đi. Còn tôi sẽ ở lại đây với con ch.ó ngốc này chờ cô trở lại."

Giang Diệu Diệu: "... Không được, chúng ta cùng nhau đi!"

"Tôi còn đang bị thương đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.